Chương 191: Bà Nhung nổi điên
Thôn Cô
31/05/2023
Dương Ái Vân trở về nhà họ Sầm thì nghe thấy tiếng bà Nhung quát tháo ầm ĩ
trong phòng khách, cô vừa bước vào phòng thì một cái bình bị ném tới
đây. Dương Ái Vân định tránh thì Phong Đại ra tay trước dùng chân đá bay chiếc bình sang bên khác.
“Choang.” Cái bình rơi xuống đất tạo ra âm thanh đổ vỡ.
“Khốn kiếp, khốn kiếp mà, sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy chứ.” Tiếng bà Nhung vang vọng khắp nơi, đám người hầu ai cũng sợ hãi khép nép qua một bên.
Dương Ái Vân kéo một người lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi, tôi cũng không biết, lúc chiều phu nhân vừa nghe điện thoại xong đã nổi giận ném đồ rồi chửi bới, chúng tôi không biết cái gì cả, thiếu phu nhân, cô cẩn thận, đừng vào trong, phu nhân còn đang ném đồ.” Hầu gái vừa run sợ vừa nói.
Dương Ái Vân nghe vậy dù không biết chuyện gì nhưng cũng hiểu tình hình không mấy ổn.
Thế nhưng cô cũng không muốn cứ mãi đứng ngoài này nên quyết định đi vào bên trong, Phong Đại thấy vậy ngăn cản: “Thiếu phu nhân, cẩn thận một chút, để tôi vào trước xem tình hình, lỡ may phu nhân còn ném đồ…”
“Không sao đâu, tôi có thể bảo vệ được bản thân và đứa bé, cậu cũng biết bản lĩnh của tôi mà, phải không?”
“Nhưng mà…” Phong Đại có phần không an tâm.
Dương Ái Vân cứ thế đi vào, vừa vặn bà Nhung đã ném hết đồ ngồi thở hổn hển trên ghế sô pha, bộ dạng vô cùng thảm hại, nhìn đống đổ nát dưới đất Dương Ái Vân bước đi vô cùng cần thận lại lên tiếng nói: “Thưa mẹ, con mới về.”
Bà Nhung đang chìm trong u uất nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu lên, hai mắt bà ta có chút trắng dã, nhìn cô vô cùng hung tợn.
Đột nhiên bà ta đứng dậy lao thẳng về phía cô, nắm lấy quần áo của cô không ngừng nói: “Tại mày, tại mày, tất cả là tại mày, nếu mày không xuất hiện trong căn nhà này thì mọi thứ đã suôn sẻ rồi, thằng Đình cũng không vì mày mà đối nghịch với tao hết lần này đến lần khác, tất cả là tại mày, sao mày không đi chết đi.”
Dương Ái Vân bị nắm áo có chút nhíu mày, bắt lấy tay của bà Nhung nói: “Mẹ bình tĩnh chút đi. Có gì thì ngồi xuống nói chuyện.”
“Nói cái gì mà nói, hết rồi, hết rồi tao chỉ muốn giết mày thôi, phải, đúng rồi, tao phải giết mày.” Bà Nhung dứt lời bất chợt vớ lấy mảnh vỡ trên bàn muốn đâm về phía Dương Ái Vân.
“Thiếu phu nhân, mau tránh đi.” Phong Đại hét toáng lên định đi đến ngăn cản bà Nhung nhưng Dương Ái Vân đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của bà Nhung kìm lại hành động của bà ta.
Bà Nhung cảm thấy đau đớn hét lên: “A, mày dám bóp cổ tay tao sao, tao là mẹ chồng của mày đấy, mau buông tao ra.”
“Con sẽ buông mẹ ra nhưng trước đó mẹ nên bình tĩnh lại, nếu mẹ không thể con không cách nào buông mẹ cả, con bị thương là chuyện nhỏ nhưng đứa bé mà xảy ra chuyện con sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu.” Dương Ái Vân lạnh lùng nói.
“Mày còn dám nói lời này với tao sao, tao càng không thể tha thứ cho mày, bà Minh đâu, còn đứng đờ ra đó làm gì mau kéo nó ra cho tôi.” Bà Nhung không ngừng hét lên.
Bà Minh đứng đó không xa chần chừ một hồi cũng đi tới nhưng chưa kịp đụng đến Dương Ái Vân đã bị Phong Đại chặn lại: “Bà Minh, thông minh một chút còn có đường sống, thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì bà nghĩ thiếu gia sẽ tha cho bà sao?”
“Không, tôi, tôi chỉ làm theo ý của phu nhân.” Bà Minh cũng có chút sợ hãi.
Phong Đại chẳng quan tâm đẩy bà ta qua một bên, nói với hai tên vệ sĩ ngoài cửa: “Trông chừng bà ta.”
“Vâng, anh Đại.”
Bà Nhung chỉ còn một mình không ai giúp đỡ, trong lòng càng thêm tức giận, lại không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy Dương Ái Vân ra, cô không kịp phòng bị loạng choạng vài bước, cũng may chưa giẫm phải mảnh sành.
Bà Nhung nhân cơ hội này tấn công dữ dội hơn giơ mảnh vỡ trên tay lên muốn cào vào mặt cô, miệng cũng nói lời độc ác: “Tao phải xé rách bản mặt của mày ra.”
Động tác của bà ta vừa điên cuồng vừa mất kiểm soát. Lúc bà ta chạm đến cô Dương Ái Vân nghiêng người tránh qua một bên.
Bà Nhung mất đà té thẳng về phía trước, ngã xuống mặt đất.
“A…” Một tiếng thét đau đớn vang lên.
Ở bên ngoài, xe của Sầm Cảnh Đình vừa về tới, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe có người hét lên: “Giết người rồi, giết người rồi, con dâu muốn giết mẹ chồng, các người lại đây mà xem, sao lại có thứ con dâu khốn nạn như thế chứ.”
Lúc này Sầm Cảnh Đình cũng vừa vặn đi vào bên trong, tình cảnh mà anh nhìn thấy chính là vợ đứng giữa căn nhà đầy mảnh sành còn mẹ thì nằm dưới sàn, máu chảy đầy đầu, đã vậy miệng không ngừng chửi bới.
“Cảnh Đình, anh đã về.” Dương Ái Vân nhìn thấy anh có chút vui vẻ, muốn đi ra đón nhưng Sầm Cảnh Đình lập tức lạnh giọng bảo: “Đứng yên đó.”
Dương Ái Vân dừng bước không hiểu vì sao anh kêu mình dừng, Sầm Cảnh Đình lại từng bước đi vào bên trong, cũng không thèm tránh cái mảnh sành nào, đến trước mặt Dương Ái Vân anh mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ…”
Cô chưa kịp nói gì bà Nhung đã lập tức lên tiếng tố giác: “Đình, nó tính giết mẹ đấy, con phải làm chủ cho mẹ.”
Nghe lời này sắc mặt của Sầm Cảnh Đình tối sầm hỏi: “Có thật vậy không?”
“Đương nhiên là thật, con không tin mẹ sao? Con có mắt mà không nhìn thấy hả.”
“Vậy mẹ nói xem vì sao vợ con muốn giết mẹ?” Sầm Cảnh Đình chất vấn.
Bà Nhung thoáng chốc sững sờ, trong đầu lưu chuyển muốn tìm ra lý do nhưng Sầm Cảnh Đình lại không để bà ta suy nghĩ lâu mà bảo: “Sau này mẹ cách vợ chồng con càng xa càng tốt.”
Dứt lời anh bế bổng Dương Ái Vân lên lại dặn một câu: “Gọi bác sĩ đến.”
Bà Nhung nhìn con trai mặc kệ mình bỏ đi không khỏi hét lên: “Sầm Cảnh Đình, con đúng là đứa con bất hiếu, sao có thể đối xử với mẹ mình như thế, phản, phản hết rồi.”
Bà ta cứ ồn ào không ngừng Sầm Cảnh Đình lại không đưa cô lên lầu mà ra khỏi cửa, Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi: “Đình, chúng ta đi đâu vậy?”
“Tối nay qua chỗ ông nội mượn một phòng, nơi đây ồn ào không thích hợp cho em nghỉ ngơi.”
Nghe vậy Dương Ái Vân mỉm cười hỏi: “Anh không chất vấn em sao?’
“Em không bị thương chứ?” Sầm Cảnh Đình chỉ hỏi đúng một câu.
Dương Ái Vân càng thêm ngọt ngào nói: “Bị thương rồi.”
Bước chân của Sầm Cảnh Đình dừng lại nóng vội hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
“Thương trong tim đây này, Sầm Cảnh Đình, anh càng lúc càng gây thương nhớ cho người ta rồi đấy.” Dương Ái Vân nháy mắt với anh.
Sầm Cảnh Đình biết cô không sao trong lòng an tâm, cũng cười nói: “Em đó, ai gây thương nhớ cho ai đây?”
Thấy anh không hỏi chuyện của mẹ chồng cô chủ động nói: “Không biết mẹ gặp phải chuyện gì lúc em trở về mẹ đã nổi cáu ném đồ rồi, khi em vào trong bà ấy lại nổi điên với em, muốn sống chết với em.”
Nghe vậy sắc mặt của anh càng thêm âm trầm: “Bà ấy ra tay với em sao?”
“Vâng, em không biết là có chuyện gì nhưng trông bà ấy rất tức giận như em là kẻ thù của bà ấy vậy.” Dương Ái Vân ngẫm nghĩ nói.
Sầm Cảnh Đình đã đoán được phân nửa, anh lại bảo: “Thời gian này chúng ta sẽ ở chỗ ông nội, em có thấy bất tiện không?”
“Có gì mà bất tiện, ban ngày ông và anh đều đến công ty, buổi tối cũng chỉ ăn với nhau bữa cơm thôi. Em nghĩ chắc ông sẽ rất vui, nhưng mà anh đang lo mẹ lại làm gì em sao?”
“Không hẳn, anh chỉ lo em không được thoải mái thôi.”
Dương Ái Vân biết không đơn giản như vậy, cô lại nói: “Được rồi, em đều nghe anh sắp xếp.”
“Choang.” Cái bình rơi xuống đất tạo ra âm thanh đổ vỡ.
“Khốn kiếp, khốn kiếp mà, sao lại có thể như vậy, sao lại có thể như vậy chứ.” Tiếng bà Nhung vang vọng khắp nơi, đám người hầu ai cũng sợ hãi khép nép qua một bên.
Dương Ái Vân kéo một người lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi, tôi cũng không biết, lúc chiều phu nhân vừa nghe điện thoại xong đã nổi giận ném đồ rồi chửi bới, chúng tôi không biết cái gì cả, thiếu phu nhân, cô cẩn thận, đừng vào trong, phu nhân còn đang ném đồ.” Hầu gái vừa run sợ vừa nói.
Dương Ái Vân nghe vậy dù không biết chuyện gì nhưng cũng hiểu tình hình không mấy ổn.
Thế nhưng cô cũng không muốn cứ mãi đứng ngoài này nên quyết định đi vào bên trong, Phong Đại thấy vậy ngăn cản: “Thiếu phu nhân, cẩn thận một chút, để tôi vào trước xem tình hình, lỡ may phu nhân còn ném đồ…”
“Không sao đâu, tôi có thể bảo vệ được bản thân và đứa bé, cậu cũng biết bản lĩnh của tôi mà, phải không?”
“Nhưng mà…” Phong Đại có phần không an tâm.
Dương Ái Vân cứ thế đi vào, vừa vặn bà Nhung đã ném hết đồ ngồi thở hổn hển trên ghế sô pha, bộ dạng vô cùng thảm hại, nhìn đống đổ nát dưới đất Dương Ái Vân bước đi vô cùng cần thận lại lên tiếng nói: “Thưa mẹ, con mới về.”
Bà Nhung đang chìm trong u uất nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu lên, hai mắt bà ta có chút trắng dã, nhìn cô vô cùng hung tợn.
Đột nhiên bà ta đứng dậy lao thẳng về phía cô, nắm lấy quần áo của cô không ngừng nói: “Tại mày, tại mày, tất cả là tại mày, nếu mày không xuất hiện trong căn nhà này thì mọi thứ đã suôn sẻ rồi, thằng Đình cũng không vì mày mà đối nghịch với tao hết lần này đến lần khác, tất cả là tại mày, sao mày không đi chết đi.”
Dương Ái Vân bị nắm áo có chút nhíu mày, bắt lấy tay của bà Nhung nói: “Mẹ bình tĩnh chút đi. Có gì thì ngồi xuống nói chuyện.”
“Nói cái gì mà nói, hết rồi, hết rồi tao chỉ muốn giết mày thôi, phải, đúng rồi, tao phải giết mày.” Bà Nhung dứt lời bất chợt vớ lấy mảnh vỡ trên bàn muốn đâm về phía Dương Ái Vân.
“Thiếu phu nhân, mau tránh đi.” Phong Đại hét toáng lên định đi đến ngăn cản bà Nhung nhưng Dương Ái Vân đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của bà Nhung kìm lại hành động của bà ta.
Bà Nhung cảm thấy đau đớn hét lên: “A, mày dám bóp cổ tay tao sao, tao là mẹ chồng của mày đấy, mau buông tao ra.”
“Con sẽ buông mẹ ra nhưng trước đó mẹ nên bình tĩnh lại, nếu mẹ không thể con không cách nào buông mẹ cả, con bị thương là chuyện nhỏ nhưng đứa bé mà xảy ra chuyện con sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu.” Dương Ái Vân lạnh lùng nói.
“Mày còn dám nói lời này với tao sao, tao càng không thể tha thứ cho mày, bà Minh đâu, còn đứng đờ ra đó làm gì mau kéo nó ra cho tôi.” Bà Nhung không ngừng hét lên.
Bà Minh đứng đó không xa chần chừ một hồi cũng đi tới nhưng chưa kịp đụng đến Dương Ái Vân đã bị Phong Đại chặn lại: “Bà Minh, thông minh một chút còn có đường sống, thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì bà nghĩ thiếu gia sẽ tha cho bà sao?”
“Không, tôi, tôi chỉ làm theo ý của phu nhân.” Bà Minh cũng có chút sợ hãi.
Phong Đại chẳng quan tâm đẩy bà ta qua một bên, nói với hai tên vệ sĩ ngoài cửa: “Trông chừng bà ta.”
“Vâng, anh Đại.”
Bà Nhung chỉ còn một mình không ai giúp đỡ, trong lòng càng thêm tức giận, lại không biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy Dương Ái Vân ra, cô không kịp phòng bị loạng choạng vài bước, cũng may chưa giẫm phải mảnh sành.
Bà Nhung nhân cơ hội này tấn công dữ dội hơn giơ mảnh vỡ trên tay lên muốn cào vào mặt cô, miệng cũng nói lời độc ác: “Tao phải xé rách bản mặt của mày ra.”
Động tác của bà ta vừa điên cuồng vừa mất kiểm soát. Lúc bà ta chạm đến cô Dương Ái Vân nghiêng người tránh qua một bên.
Bà Nhung mất đà té thẳng về phía trước, ngã xuống mặt đất.
“A…” Một tiếng thét đau đớn vang lên.
Ở bên ngoài, xe của Sầm Cảnh Đình vừa về tới, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe có người hét lên: “Giết người rồi, giết người rồi, con dâu muốn giết mẹ chồng, các người lại đây mà xem, sao lại có thứ con dâu khốn nạn như thế chứ.”
Lúc này Sầm Cảnh Đình cũng vừa vặn đi vào bên trong, tình cảnh mà anh nhìn thấy chính là vợ đứng giữa căn nhà đầy mảnh sành còn mẹ thì nằm dưới sàn, máu chảy đầy đầu, đã vậy miệng không ngừng chửi bới.
“Cảnh Đình, anh đã về.” Dương Ái Vân nhìn thấy anh có chút vui vẻ, muốn đi ra đón nhưng Sầm Cảnh Đình lập tức lạnh giọng bảo: “Đứng yên đó.”
Dương Ái Vân dừng bước không hiểu vì sao anh kêu mình dừng, Sầm Cảnh Đình lại từng bước đi vào bên trong, cũng không thèm tránh cái mảnh sành nào, đến trước mặt Dương Ái Vân anh mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ…”
Cô chưa kịp nói gì bà Nhung đã lập tức lên tiếng tố giác: “Đình, nó tính giết mẹ đấy, con phải làm chủ cho mẹ.”
Nghe lời này sắc mặt của Sầm Cảnh Đình tối sầm hỏi: “Có thật vậy không?”
“Đương nhiên là thật, con không tin mẹ sao? Con có mắt mà không nhìn thấy hả.”
“Vậy mẹ nói xem vì sao vợ con muốn giết mẹ?” Sầm Cảnh Đình chất vấn.
Bà Nhung thoáng chốc sững sờ, trong đầu lưu chuyển muốn tìm ra lý do nhưng Sầm Cảnh Đình lại không để bà ta suy nghĩ lâu mà bảo: “Sau này mẹ cách vợ chồng con càng xa càng tốt.”
Dứt lời anh bế bổng Dương Ái Vân lên lại dặn một câu: “Gọi bác sĩ đến.”
Bà Nhung nhìn con trai mặc kệ mình bỏ đi không khỏi hét lên: “Sầm Cảnh Đình, con đúng là đứa con bất hiếu, sao có thể đối xử với mẹ mình như thế, phản, phản hết rồi.”
Bà ta cứ ồn ào không ngừng Sầm Cảnh Đình lại không đưa cô lên lầu mà ra khỏi cửa, Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi: “Đình, chúng ta đi đâu vậy?”
“Tối nay qua chỗ ông nội mượn một phòng, nơi đây ồn ào không thích hợp cho em nghỉ ngơi.”
Nghe vậy Dương Ái Vân mỉm cười hỏi: “Anh không chất vấn em sao?’
“Em không bị thương chứ?” Sầm Cảnh Đình chỉ hỏi đúng một câu.
Dương Ái Vân càng thêm ngọt ngào nói: “Bị thương rồi.”
Bước chân của Sầm Cảnh Đình dừng lại nóng vội hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
“Thương trong tim đây này, Sầm Cảnh Đình, anh càng lúc càng gây thương nhớ cho người ta rồi đấy.” Dương Ái Vân nháy mắt với anh.
Sầm Cảnh Đình biết cô không sao trong lòng an tâm, cũng cười nói: “Em đó, ai gây thương nhớ cho ai đây?”
Thấy anh không hỏi chuyện của mẹ chồng cô chủ động nói: “Không biết mẹ gặp phải chuyện gì lúc em trở về mẹ đã nổi cáu ném đồ rồi, khi em vào trong bà ấy lại nổi điên với em, muốn sống chết với em.”
Nghe vậy sắc mặt của anh càng thêm âm trầm: “Bà ấy ra tay với em sao?”
“Vâng, em không biết là có chuyện gì nhưng trông bà ấy rất tức giận như em là kẻ thù của bà ấy vậy.” Dương Ái Vân ngẫm nghĩ nói.
Sầm Cảnh Đình đã đoán được phân nửa, anh lại bảo: “Thời gian này chúng ta sẽ ở chỗ ông nội, em có thấy bất tiện không?”
“Có gì mà bất tiện, ban ngày ông và anh đều đến công ty, buổi tối cũng chỉ ăn với nhau bữa cơm thôi. Em nghĩ chắc ông sẽ rất vui, nhưng mà anh đang lo mẹ lại làm gì em sao?”
“Không hẳn, anh chỉ lo em không được thoải mái thôi.”
Dương Ái Vân biết không đơn giản như vậy, cô lại nói: “Được rồi, em đều nghe anh sắp xếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.