Chương 45: Câu chuyện Ngốc nghếch
Thôn Cô
04/02/2023
Nhà họ Dương.
“Chết tiệt, Dương Ái Vân vậy mà được Sầm Gia che chở.”
Mới sáng sớm Dương Ái Linh mở Facebook ra thì tức giận không thôi. Vốn dĩ muốn đọc tiếp comment nhưng lại thấy bài viết đã bị ngăn chặn. Bây giờ cô ta muốn đăng lại bài cũng không được. Ngay cả bài viết của nam sinh ẩn danh kia cũng bị xóa luôn.
Điều này khiến nhiều người phẫn nộ, lên án, cho rằng Dương Ái Vân dở trò, càng thêm bôi bác cô hơn. Thậm chí có vài bài báo lá cải còn liên tục đưa ra nghi vấn này kia.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm náo động thì phía Sầm Gia đã lên tiếng, còn tố ngược lại họ bôi bác danh dự và nhân phẩm của cháu dâu nhà họ Sầm. Dẫu sao bọn họ đưa tin nhưng không có chứng cứ cụ thể nào, chỉ là những lời đồn thứ thiệt truyền tai nhau, Sầm Gia hoàn toàn có quyền kiện bọn họ.
Vướng đến kiện tụng có không ít cánh báo chí sợ hãi thối lui, không dám đăng bài linh tinh nữa, một số ít còn chưa từ bỏ vẫn tiếp tục bêu xấu Dương Ái Vân nhưng bài viết vừa lên cũng lập tức bay biến.
Tóm lại những lời nói liên quan đến Dương Ái Vân đều không còn trên mạng xã hội nữa, chỉ trong một đêm Sầm Gia đã giải quyết êm đẹp mọi chuyện, những người hóng chuyện xuôi theo những hành động của báo chí lẫn tập đoàn lớn không biết tin tưởng bên nào. Bọn họ dù đặt ra nghi vấn nhưng không dám bàn tán nhiều.
Bên này Bà Tuyết lại chẳng mảy may đến điều này, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ điều gì, Dương Ái Linh không thấy mẹ mình lên tiếng lại bảo: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?”
“Ái Linh, con có biết nhà chúng ta đang dầu sôi lửa bỏng hay không?” Bà Tuyết đột nhiên trầm giọng nói.
“Điều này con biết, nhưng mẹ có cần căng thẳng vậy không, chẳng phải mẹ bảo đã tìm ra hướng giải quyết rồi sao?” Hiển nhiên Dương Ái Linh không hề lo lắng cho gia đình mình.
“Đúng vậy, hướng giải quyết mà mẹ nói chính là Dương Ái Vân, nhà chúng ta không thể trông cậy vào Sầm Gia nữa chỉ có thể liên kết với Lâm Gia mà thôi.” Bà Tuyết nói.
Dương Ái Linh gần đây chỉ chuyên tâm quyến rũ Sầm Hạo Nhiên không hiểu lắm về chuyện này nên hỏi: “Mẹ nói vậy là sao? Liên kết với Lâm Gia thì liên quan gì đến Dương Ái Vân?”
“Con trai nhà họ Lâm có tình cảm với Dương Ái Vân, nếu có thể gả con nhỏ đó qua đấy chúng ta coi như được sự giúp đỡ của nhà họ, công ty của ba con sẽ được cứu.”
“Mẹ nói Lâm Vĩnh An kia sao? Nhưng, nhưng chị ta đã gả cho Sầm Cảnh Đình làm sao còn gả được nữa?” Dương Ái Linh có vẻ kinh ngạc, không nghĩ mẹ mình có tính toán này.
“Đây cũng là điều khiến mẹ phải suy nghĩ, ban đầu chưa có lời đồn mẹ còn muốn giấu diếm nhà họ lén đưa Dương Ái Vân đến chỗ Lâm Vĩnh An, thế nhưng con nhỏ đó thà ở cùng thằng mù cũng không chịu rời khỏi nhà họ Sầm, bây giờ lại có tin đồn này e là Lâm Gia cũng không còn hy vọng.”
Chính vì chuyện này mà bà Tuyết suy nghĩ đến đau đầu, không biết tiếp theo lên làm gì, hơn nửa đời người sống trong tính toán lần đầu tiên bà ta lại bối rối như thế.
Dương Ái Linh chỉ suy nghĩ một điều, Dương Ái Vân xấu xí như vậy mà cũng có người thích sao? Lâm Gia cô ta cũng biết, tuy không phải trong giới thượng lưu nhưng lại là bậc nhất trung lưu, còn hơn cả nhà họ Dương, như vậy cũng quá lời cho cô ta.
“Mẹ, lẽ nào công ty chúng ta không còn cách nào sao?” Dương Ái Linh hỏi, nếu Dương Gia sụp đổ cô ta hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa, làm sao mà được.
“Không có, lúc trước có Sầm Gia nhưng bây giờ…”
“Được rồi, để con.” Dương Ái Linh đột nhiên quyết tâm.
Bà Tuyết kinh ngạc hỏi: “Con có cách nào?”
“Không phải còn Sầm Hạo Nhiên sao, Dương Ái Vân đã như thế chắc chắn Lâm Vĩnh An không thèm cô ta nữa đâu.” Dương Ái Linh có phần đắc ý.
Bà Tuyết nghe con gái nói hai mắt sáng rực: “Lẽ nào con đã thành công rồi sao?”
“Chưa đến mức đó nhưng Sầm Hạo Nhiên đã đồng ý cho con tiếp khách cùng anh ta, đây coi như là một dấu hiệu tốt, con sẽ nắm bắt cơ hội này.” Dương Ái Linh vô cùng thỏa mãn cùng đắc ý.
Bà Tuyết cảm thấy đã có hy vọng bèn nói: “Tốt lắm con gái, vậy lần này trông cậy vào con rồi.”
“Vâng, mẹ cứ yên tâm đi, Sầm Hạo Nhiên sẽ không thoát khỏi tay con đâu.” Dương Ái Linh tự tin mười phần.
Biệt thự phía Tây.
Nắng ban mai đổ xuống ban công, sắc hoa nở rực trong ánh nắng, hoa hồng tươi roi rói, Dạ Yến Thảo cũng đua sắc không kém, buổi sáng có vẻ tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.
Người đàn ông đứng trước ban công, từng tia nắng cứ thế rọi vào sườn má bên phải của anh, làm dung nhan tuấn mỹ trở nên sáng sủa hơn.
Dương Ái Vân cầm hai tách cà phê bước ra vừa vặn nhìn được cảnh tượng động lòng người này. Người đàn ông chỉ mặc chiếc sơ mi màu trắng cùng quần tây đen cũng đủ khiến người ta si mê.
Đôi lúc Dương Ái Vân nghĩ, một người tốt đẹp như vậy sao ông trời cứ để anh mù như thế? Lẽ nào ông trời cũng đố kỵ người tài sao?
Sầm Cảnh Đình dường như nghe được tiếng thở dài của cô hơi nghiêng mình một chút, Dương Ái Vân lại cất bước đi đến bên cạnh anh, bỏ một ly nước vào tay anh.
“Cà phê của anh.”
Sầm Cảnh Đình nhận lấy nhưng như cũ không nói gì, Dương Ái Vân gợi chuyện: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, muôn hoa đua nở, ánh mặt trời lại ấm áp, tôi rất thích nơi này.”
“Dương Ái Vân, cô thấy tôi rất ngốc sao?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên hỏi.
Dương Ái Vân đang cười bỗng khựng lại, nghĩ anh còn đau đáu lời nói của mẹ chồng nên bảo: “Anh muốn tôi trả lời thế nào?”
“Cô cũng xem tôi là thằng ngốc đúng không?” Sầm Cảnh Đình trào phúng.
“Anh cũng là con người, tự cho phép mình ngốc một lần thì có làm sao? Sầm Cảnh Đình, tôi không biết anh được giáo dưỡng như thế nào, có lẽ nhà giàu các anh luôn muốn đạt đến một mức hoàn hảo tuyệt đối, không ai sánh bằng. Nhưng đối với những người bình thường như tôi lại cảm thấy, bản thân mình làm tốt mọi chuyện trong khả năng là được, không phải ai cũng thông minh, sáng suốt mãi được, anh hiểu không?”
Dương Ái Vân nói ra những lời trong lòng, cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ của anh nhưng có lẽ những lời an ủi chỉ là dư thừa, giờ đây anh cần một người dốc bầu tâm sự hơn là khuyên nhủ.
“Cô lúc nào cũng chỉ biết nói những lời này. Trong thế giới của tôi ngốc nghếch chưa bao giờ được phép tồn tại.” Bởi vì khi anh trở nên ngốc nghếch bọn họ sẽ xem anh như con rối, tùy ý điều khiển.
Dương Ái Vân cũng hiểu được điều này, cô nhìn sườn mặt của anh nói: “Nếu không thể ngốc trước mặt người khác vậy thì anh cứ ngốc nghếch trước mặt tôi là được, tôi cũng không ghét bỏ anh.”
“Hừ.” Sầm Cảnh Đình hừ khẽ một tiếng, không phản bác lời cô, có một phút anh nghĩ rằng khoảnh khắc này thật sự ấm áp, tâm tình anh lại thoải mái hơn rất nhiều.
“Cảnh Đình, tôi muốn bàn với anh một chuyện.” Thấy tâm tình anh khá hơn một chút cô lại mở lời.
“Nói.”
“Vì tin đồn kia nên học viện bị ảnh hưởng không nhỏ, tôi cũng mất khá nhiều học viên nên sẽ ngừng dạy một thời gian nhưng tôi một ngày không tiếp xúc với đàn lại không chịu được, cho nên anh có thể cho tôi mượn phòng trống bên cạnh để đàn không?”
Sáng nay cô lên fanpage của học viện thấy có rất nhiều học viên lẫn phụ huynh tẩy chay cô, Khánh An đương nhiên sẽ không đuổi cô đi nhưng bản thân cô lại không muốn liên lụy cô ấy nên đã kiếm cớ nghỉ một thời gian. Tuy nhiên một ngày cô không đàn thì ngứa tay nên mới nghĩ đến việc mang đàn lại đây.
“Chết tiệt, Dương Ái Vân vậy mà được Sầm Gia che chở.”
Mới sáng sớm Dương Ái Linh mở Facebook ra thì tức giận không thôi. Vốn dĩ muốn đọc tiếp comment nhưng lại thấy bài viết đã bị ngăn chặn. Bây giờ cô ta muốn đăng lại bài cũng không được. Ngay cả bài viết của nam sinh ẩn danh kia cũng bị xóa luôn.
Điều này khiến nhiều người phẫn nộ, lên án, cho rằng Dương Ái Vân dở trò, càng thêm bôi bác cô hơn. Thậm chí có vài bài báo lá cải còn liên tục đưa ra nghi vấn này kia.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp làm náo động thì phía Sầm Gia đã lên tiếng, còn tố ngược lại họ bôi bác danh dự và nhân phẩm của cháu dâu nhà họ Sầm. Dẫu sao bọn họ đưa tin nhưng không có chứng cứ cụ thể nào, chỉ là những lời đồn thứ thiệt truyền tai nhau, Sầm Gia hoàn toàn có quyền kiện bọn họ.
Vướng đến kiện tụng có không ít cánh báo chí sợ hãi thối lui, không dám đăng bài linh tinh nữa, một số ít còn chưa từ bỏ vẫn tiếp tục bêu xấu Dương Ái Vân nhưng bài viết vừa lên cũng lập tức bay biến.
Tóm lại những lời nói liên quan đến Dương Ái Vân đều không còn trên mạng xã hội nữa, chỉ trong một đêm Sầm Gia đã giải quyết êm đẹp mọi chuyện, những người hóng chuyện xuôi theo những hành động của báo chí lẫn tập đoàn lớn không biết tin tưởng bên nào. Bọn họ dù đặt ra nghi vấn nhưng không dám bàn tán nhiều.
Bên này Bà Tuyết lại chẳng mảy may đến điều này, vẻ mặt nghiêm túc không biết đang suy nghĩ điều gì, Dương Ái Linh không thấy mẹ mình lên tiếng lại bảo: “Mẹ, mẹ nói gì đi chứ?”
“Ái Linh, con có biết nhà chúng ta đang dầu sôi lửa bỏng hay không?” Bà Tuyết đột nhiên trầm giọng nói.
“Điều này con biết, nhưng mẹ có cần căng thẳng vậy không, chẳng phải mẹ bảo đã tìm ra hướng giải quyết rồi sao?” Hiển nhiên Dương Ái Linh không hề lo lắng cho gia đình mình.
“Đúng vậy, hướng giải quyết mà mẹ nói chính là Dương Ái Vân, nhà chúng ta không thể trông cậy vào Sầm Gia nữa chỉ có thể liên kết với Lâm Gia mà thôi.” Bà Tuyết nói.
Dương Ái Linh gần đây chỉ chuyên tâm quyến rũ Sầm Hạo Nhiên không hiểu lắm về chuyện này nên hỏi: “Mẹ nói vậy là sao? Liên kết với Lâm Gia thì liên quan gì đến Dương Ái Vân?”
“Con trai nhà họ Lâm có tình cảm với Dương Ái Vân, nếu có thể gả con nhỏ đó qua đấy chúng ta coi như được sự giúp đỡ của nhà họ, công ty của ba con sẽ được cứu.”
“Mẹ nói Lâm Vĩnh An kia sao? Nhưng, nhưng chị ta đã gả cho Sầm Cảnh Đình làm sao còn gả được nữa?” Dương Ái Linh có vẻ kinh ngạc, không nghĩ mẹ mình có tính toán này.
“Đây cũng là điều khiến mẹ phải suy nghĩ, ban đầu chưa có lời đồn mẹ còn muốn giấu diếm nhà họ lén đưa Dương Ái Vân đến chỗ Lâm Vĩnh An, thế nhưng con nhỏ đó thà ở cùng thằng mù cũng không chịu rời khỏi nhà họ Sầm, bây giờ lại có tin đồn này e là Lâm Gia cũng không còn hy vọng.”
Chính vì chuyện này mà bà Tuyết suy nghĩ đến đau đầu, không biết tiếp theo lên làm gì, hơn nửa đời người sống trong tính toán lần đầu tiên bà ta lại bối rối như thế.
Dương Ái Linh chỉ suy nghĩ một điều, Dương Ái Vân xấu xí như vậy mà cũng có người thích sao? Lâm Gia cô ta cũng biết, tuy không phải trong giới thượng lưu nhưng lại là bậc nhất trung lưu, còn hơn cả nhà họ Dương, như vậy cũng quá lời cho cô ta.
“Mẹ, lẽ nào công ty chúng ta không còn cách nào sao?” Dương Ái Linh hỏi, nếu Dương Gia sụp đổ cô ta hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa, làm sao mà được.
“Không có, lúc trước có Sầm Gia nhưng bây giờ…”
“Được rồi, để con.” Dương Ái Linh đột nhiên quyết tâm.
Bà Tuyết kinh ngạc hỏi: “Con có cách nào?”
“Không phải còn Sầm Hạo Nhiên sao, Dương Ái Vân đã như thế chắc chắn Lâm Vĩnh An không thèm cô ta nữa đâu.” Dương Ái Linh có phần đắc ý.
Bà Tuyết nghe con gái nói hai mắt sáng rực: “Lẽ nào con đã thành công rồi sao?”
“Chưa đến mức đó nhưng Sầm Hạo Nhiên đã đồng ý cho con tiếp khách cùng anh ta, đây coi như là một dấu hiệu tốt, con sẽ nắm bắt cơ hội này.” Dương Ái Linh vô cùng thỏa mãn cùng đắc ý.
Bà Tuyết cảm thấy đã có hy vọng bèn nói: “Tốt lắm con gái, vậy lần này trông cậy vào con rồi.”
“Vâng, mẹ cứ yên tâm đi, Sầm Hạo Nhiên sẽ không thoát khỏi tay con đâu.” Dương Ái Linh tự tin mười phần.
Biệt thự phía Tây.
Nắng ban mai đổ xuống ban công, sắc hoa nở rực trong ánh nắng, hoa hồng tươi roi rói, Dạ Yến Thảo cũng đua sắc không kém, buổi sáng có vẻ tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.
Người đàn ông đứng trước ban công, từng tia nắng cứ thế rọi vào sườn má bên phải của anh, làm dung nhan tuấn mỹ trở nên sáng sủa hơn.
Dương Ái Vân cầm hai tách cà phê bước ra vừa vặn nhìn được cảnh tượng động lòng người này. Người đàn ông chỉ mặc chiếc sơ mi màu trắng cùng quần tây đen cũng đủ khiến người ta si mê.
Đôi lúc Dương Ái Vân nghĩ, một người tốt đẹp như vậy sao ông trời cứ để anh mù như thế? Lẽ nào ông trời cũng đố kỵ người tài sao?
Sầm Cảnh Đình dường như nghe được tiếng thở dài của cô hơi nghiêng mình một chút, Dương Ái Vân lại cất bước đi đến bên cạnh anh, bỏ một ly nước vào tay anh.
“Cà phê của anh.”
Sầm Cảnh Đình nhận lấy nhưng như cũ không nói gì, Dương Ái Vân gợi chuyện: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, muôn hoa đua nở, ánh mặt trời lại ấm áp, tôi rất thích nơi này.”
“Dương Ái Vân, cô thấy tôi rất ngốc sao?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên hỏi.
Dương Ái Vân đang cười bỗng khựng lại, nghĩ anh còn đau đáu lời nói của mẹ chồng nên bảo: “Anh muốn tôi trả lời thế nào?”
“Cô cũng xem tôi là thằng ngốc đúng không?” Sầm Cảnh Đình trào phúng.
“Anh cũng là con người, tự cho phép mình ngốc một lần thì có làm sao? Sầm Cảnh Đình, tôi không biết anh được giáo dưỡng như thế nào, có lẽ nhà giàu các anh luôn muốn đạt đến một mức hoàn hảo tuyệt đối, không ai sánh bằng. Nhưng đối với những người bình thường như tôi lại cảm thấy, bản thân mình làm tốt mọi chuyện trong khả năng là được, không phải ai cũng thông minh, sáng suốt mãi được, anh hiểu không?”
Dương Ái Vân nói ra những lời trong lòng, cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ của anh nhưng có lẽ những lời an ủi chỉ là dư thừa, giờ đây anh cần một người dốc bầu tâm sự hơn là khuyên nhủ.
“Cô lúc nào cũng chỉ biết nói những lời này. Trong thế giới của tôi ngốc nghếch chưa bao giờ được phép tồn tại.” Bởi vì khi anh trở nên ngốc nghếch bọn họ sẽ xem anh như con rối, tùy ý điều khiển.
Dương Ái Vân cũng hiểu được điều này, cô nhìn sườn mặt của anh nói: “Nếu không thể ngốc trước mặt người khác vậy thì anh cứ ngốc nghếch trước mặt tôi là được, tôi cũng không ghét bỏ anh.”
“Hừ.” Sầm Cảnh Đình hừ khẽ một tiếng, không phản bác lời cô, có một phút anh nghĩ rằng khoảnh khắc này thật sự ấm áp, tâm tình anh lại thoải mái hơn rất nhiều.
“Cảnh Đình, tôi muốn bàn với anh một chuyện.” Thấy tâm tình anh khá hơn một chút cô lại mở lời.
“Nói.”
“Vì tin đồn kia nên học viện bị ảnh hưởng không nhỏ, tôi cũng mất khá nhiều học viên nên sẽ ngừng dạy một thời gian nhưng tôi một ngày không tiếp xúc với đàn lại không chịu được, cho nên anh có thể cho tôi mượn phòng trống bên cạnh để đàn không?”
Sáng nay cô lên fanpage của học viện thấy có rất nhiều học viên lẫn phụ huynh tẩy chay cô, Khánh An đương nhiên sẽ không đuổi cô đi nhưng bản thân cô lại không muốn liên lụy cô ấy nên đã kiếm cớ nghỉ một thời gian. Tuy nhiên một ngày cô không đàn thì ngứa tay nên mới nghĩ đến việc mang đàn lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.