Chương 14: Chứng minh kiểu gì?
Thôn Cô
05/01/2023
“Chị… Tôi không cần biết chị đối với anh trai tôi có tâm tư gì nhưng nếu tôi phát hiện chị làm tổn thương anh ấy thì đừng trách tôi.” Sầm Cảnh Đông nói xong thì lướt qua người cô đi vào trong phòng.
Dù là cảnh cáo nhưng Dương Ái Vân vẫn có thể thấy hai má của Sầm Cảnh Đông ửng đó, đúng là một cậu nhóc đáng yêu. Xem ra trước nay cậu ta luôn là người ôn hòa nên nói mấy lời này còn có vẻ ngượng ngạo.
Sầm Cảnh Đông đã đi Dương Ái Vân cũng không ở lại làm gì, cô cũng tiến về căn phòng phía trước.
Theo phép lịch sự cô gõ cửa hai tiếng, thế nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Dương Ái Vân hắng giọng nói: “Sầm Cảnh Đình, anh có trong đó không? Tôi vào đấy.”
Bên trong im ắng, không có ai đáp trả.
Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi, đành phải tự mình mở cửa, dần dần cánh cửa cũng được mở ra, vừa nhìn thoáng qua căn phòng cô cảm thấy có chút u ám, mịt mù khó nói, thêm vào đó không có ánh sáng.
Thế nhưng cô vẫn nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa số, ánh trăng chiếu vào làm bóng dáng của anh được chiếu sáng, có điều bộ dạng của anh lại đìu hiu, lạc lõng.
Nghe thấy tiếng động người đàn ông dường như có chút phản ứng lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào?”
“Là tôi.” Cô lên tiếng trả lời, lại bật điện đi tới chỗ anh.
Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng nhưng không biết cô làm gì anh cau có nói: “Ai cho cô vào đây?”
Ánh sáng chiếu vào khắp căn phòng, lúc này Dương Ái Vân mới nhìn rõ khuôn mặt người Sầm Cảnh Đình, đối với câu hỏi của anh cô thản nhiên đáp: “Tôi là vợ anh, cho nên…”
“Tôi có thừa nhận cô là vợ tôi sao? Đừng có tùy tiện vào phòng của tôi, mau cút ra ngoài đi.” Sầm Cảnh Đình không để cô nói hết, lập tức đuổi người.
Vốn dĩ Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình chẳng có ân oán gì nhưng chỉ vì cớ sự này nên anh xem cô không khác nào cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ đi.
“Anh không thừa nhận thì cũng thế thôi, tóm lại từ giờ trở đi tôi sẽ ở cùng anh, yên tâm, tôi chẳng làm gì anh đâu.” Dương Ái Vân nhún vai, với tính cách của anh hiện tại cô không cần phải chấp nhặt hay giằng co.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy lạnh tanh nói: “Dương Ái Vân, cô nghĩ mình là ai mà có quyền quyết định ở cùng tôi?”
“Thứ nhất tôi là vợ hợp pháp của anh, thứ hai anh có nói gì cũng không thay đổi được sự thật, tôi có thể thông cảm cho anh vì cú sốc tinh thần nhưng không có nghĩa sẽ nhường nhịn anh. Sầm Cảnh Đình, anh vốn dĩ là một người đàn ông thực thụ, đừng để tôi xem anh như một đứa trẻ mới lớn. Cuộc sống này có đôi lúc anh cũng phải biết chấp nhận sự thật.” Dương Ái Vân nhìn người đàn ông, nói ra từng câu từng chữ ghim trong lòng, lại nhìn anh thật kỹ.
Người cao mét tám, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, chỉ là ánh mắt lại vô hồn, cô phải thừa nhận anh thật sự là một người đàn ông vạn người mê nhưng đáng tiếc…
“Chấp nhận sự thật sao? Sầm Cảnh Đình tôi không khuất phục.” Không thể không nói Sầm Cảnh Đình lại bị cô đả kích thêm lần nữa, giọng nói không cam tâm, biểu tình bất khuất.
“Không khuất phục?” Dương Ái Vân mỉm cười, “Tốt lắm, vậy thử chứng minh cho tôi xem.”
Sầm Cảnh Đình khựng người, bỗng siết chặt hai tay, chứng minh! Anh chứng minh kiểu gì đây? Với một người không còn nhìn thấy ánh sáng thì có cách nào chứ?
Đột nhiên con ngươi của Sầm Cảnh Đình tối sầm lại, cả người trở nên rũ rượi, như không còn sức sống.
Dương Ái Vân thấy anh giây trước còn hùng hổ giây sau lại im lặng không nhanh không chậm nói: “Cảnh Đình, tôi biết anh đang rất hỗn loạn nhưng không thể cứ mãi như thế, tôi sẽ không khuyên anh điều gì, anh cứ tùy tâm mà làm, đừng để người khác phải khinh thường anh, đặc biệt là người đã rời bỏ anh. Điều anh cần làm là chứng minh cho người đó thấy bỏ anh là một chuyện sai lầm. Nếu không chứng minh được, vậy thì việc cô ta bỏ anh là một điều hoàn toàn đúng đắn.”
Vừa dứt lời Dương Ái Vân cảm thấy con ngươi của Sầm Cảnh Đình có chút biến hóa, cô không nói thêm điều gì nữa, anh sẽ tự có suy nghĩ của mình. Việc cô có thể làm chỉ đến thế thôi.
Hai người cứ thế đứng cạnh nhau, mặc kệ gió phả vào, dù sao cũng không quá khuya, gió này lại khiến người ta cảm thấy có chút mát dịu.
Bên này bà Nhung vừa về phòng của mình liền gọi điện cho người điều tra chuyện hoán đổi cô dâu. Trong lòng còn đang rất bực bội, bà lại căn dặn trưởng hầu gái của mình.
“Nhìn chăm chăm Dương Ái Vân cho tôi, xem cô ta có biểu hiện gì bất thường hay không thì báo tôi. Còn nữa, dạy dỗ cô ta đạo làm dâu cho tốt vào.”
“Vâng, đại phu nhân, bà còn dặn dò gì không ạ?” Trưởng hầu gái là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi, năm mươi, khuôn mặt to tròn, có hai nốt ruồi ở khóe miệng, thân hình đầy đặn, mặc bộ đồ của nữ hầu.
Bà Nhung hơi đăm chiêu lại bảo: “Trước mắt vậy đi, nếu cô ta có ý chống đối thì bà liệu mà xử.”
Càng là người ba chồng coi trọng bà càng ghét.
Trưởng hầu gái nghe vậy đã hiểu mình phải làm gì, khóe môi khẽ cong lên, xem ra sắp tới có việc cho bà ta làm rồi.
……….
Nhà họ Sầm có thêm người mới, những người không liên quan thì cảm thấy vui sướng, như bắt được vàng, chẳng hạn như bà Lê và bà Liên. Mặc dù trong lòng ghét nhau nhưng bọn họ đều đồng thời ghét bà Nhung. Cho nên bọn họ ngoài mặt vẫn có thể nói chuyện với nhau. Chỉ khi nào nói đến chuyện thừa kế mới bắt đầu cạch mặt.
Lúc này hai người lại cùng nhau ở vườn hoa lớn nhà họ Sầm uống trà.
“Chẳng thể ngờ con dâu chị Nhung lại là một kẻ xấu xí, đã vậy còn là một đứa con bị bỏ rơi.” Bà Lê uống tách trà, tấm tắc nói.
“Làm sao mà chị biết?” Bà Liên hỏi, bà cũng đang dò hỏi về Dương Ái Vân nhưng còn chưa có kết quả, ấy vậy mà chị em dâu của bà đã biết chút thông tin rồi, điều này làm bà có chút khó chịu.
Bà Lê cũng nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó của bà Liên lại nói: “Chuyện này cũng dễ thôi, quen biết nhiều thì sẽ biết nhiều thôi.”
“Hừ, chị đang tỏ ra mình có quan hệ rộng sao?” Bà Liên ghét cay ghét đắng người đối diện. Bà Lê xuất thân là con gái của giới thượng lưu, tuy không bằng gia tộc nhà họ Sầm nhưng cũng xếp hạng thứ 10, còn bà chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, nên lúc nào cũng bị bà Lê lên mặt và coi thường hết lần này đến lần khác.
Bà Lê thấy em dâu mình bị đả kích trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn giữ hình tượng: “Làm gì có, thím suy nghĩ nhiều rồi, so với chị Nhung thím còn khấm khá hơn rất nhiều.”
“Chị…” Bà Liên bị nói xiên xỏ trong lòng tức giận lại chẳng thể làm gì, chỉ đành kìm nén cơn tức, nói sang chuyện khác: “Ba dường như rất yêu thích con bé đó, lại nói vụ thay đổi cô dâu này rốt cuộc là thế nào?”
“Chuyện này chắc hẳn có ẩn tình, có điều cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, Đỗ Nhung không thích con bé này, coi bộ tương lại có kịch hay để xem rồi. Thím nói có đúng không?” Bà Lê không quan tâm lắm chuyện này, cái bà để ý là thái độ của bà Nhung, nhìn bà ta không cam lẫn phẫn uất trong lòng bà vô cùng vui sướng.
Bà Liên nghe vậy cũng không nói gì thêm, có điều bà vẫn muốn biết thực hư, sau này còn có cái để nhắc với người phụ nữ kia.
Mà lúc này ở tập đoàn Dương Gia, Dương Tuấn Thanh cũng đang lao đao vì nghe tin tập đoàn Sầm Gia rút vốn đầu tư cho dự án đang chạy, khiến dự án này bỗng chốc ngưng trệ khó lòng xoay sở.
Dù là cảnh cáo nhưng Dương Ái Vân vẫn có thể thấy hai má của Sầm Cảnh Đông ửng đó, đúng là một cậu nhóc đáng yêu. Xem ra trước nay cậu ta luôn là người ôn hòa nên nói mấy lời này còn có vẻ ngượng ngạo.
Sầm Cảnh Đông đã đi Dương Ái Vân cũng không ở lại làm gì, cô cũng tiến về căn phòng phía trước.
Theo phép lịch sự cô gõ cửa hai tiếng, thế nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Dương Ái Vân hắng giọng nói: “Sầm Cảnh Đình, anh có trong đó không? Tôi vào đấy.”
Bên trong im ắng, không có ai đáp trả.
Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi, đành phải tự mình mở cửa, dần dần cánh cửa cũng được mở ra, vừa nhìn thoáng qua căn phòng cô cảm thấy có chút u ám, mịt mù khó nói, thêm vào đó không có ánh sáng.
Thế nhưng cô vẫn nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa số, ánh trăng chiếu vào làm bóng dáng của anh được chiếu sáng, có điều bộ dạng của anh lại đìu hiu, lạc lõng.
Nghe thấy tiếng động người đàn ông dường như có chút phản ứng lạnh giọng hỏi: “Kẻ nào?”
“Là tôi.” Cô lên tiếng trả lời, lại bật điện đi tới chỗ anh.
Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng nhưng không biết cô làm gì anh cau có nói: “Ai cho cô vào đây?”
Ánh sáng chiếu vào khắp căn phòng, lúc này Dương Ái Vân mới nhìn rõ khuôn mặt người Sầm Cảnh Đình, đối với câu hỏi của anh cô thản nhiên đáp: “Tôi là vợ anh, cho nên…”
“Tôi có thừa nhận cô là vợ tôi sao? Đừng có tùy tiện vào phòng của tôi, mau cút ra ngoài đi.” Sầm Cảnh Đình không để cô nói hết, lập tức đuổi người.
Vốn dĩ Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình chẳng có ân oán gì nhưng chỉ vì cớ sự này nên anh xem cô không khác nào cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ đi.
“Anh không thừa nhận thì cũng thế thôi, tóm lại từ giờ trở đi tôi sẽ ở cùng anh, yên tâm, tôi chẳng làm gì anh đâu.” Dương Ái Vân nhún vai, với tính cách của anh hiện tại cô không cần phải chấp nhặt hay giằng co.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy lạnh tanh nói: “Dương Ái Vân, cô nghĩ mình là ai mà có quyền quyết định ở cùng tôi?”
“Thứ nhất tôi là vợ hợp pháp của anh, thứ hai anh có nói gì cũng không thay đổi được sự thật, tôi có thể thông cảm cho anh vì cú sốc tinh thần nhưng không có nghĩa sẽ nhường nhịn anh. Sầm Cảnh Đình, anh vốn dĩ là một người đàn ông thực thụ, đừng để tôi xem anh như một đứa trẻ mới lớn. Cuộc sống này có đôi lúc anh cũng phải biết chấp nhận sự thật.” Dương Ái Vân nhìn người đàn ông, nói ra từng câu từng chữ ghim trong lòng, lại nhìn anh thật kỹ.
Người cao mét tám, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, chỉ là ánh mắt lại vô hồn, cô phải thừa nhận anh thật sự là một người đàn ông vạn người mê nhưng đáng tiếc…
“Chấp nhận sự thật sao? Sầm Cảnh Đình tôi không khuất phục.” Không thể không nói Sầm Cảnh Đình lại bị cô đả kích thêm lần nữa, giọng nói không cam tâm, biểu tình bất khuất.
“Không khuất phục?” Dương Ái Vân mỉm cười, “Tốt lắm, vậy thử chứng minh cho tôi xem.”
Sầm Cảnh Đình khựng người, bỗng siết chặt hai tay, chứng minh! Anh chứng minh kiểu gì đây? Với một người không còn nhìn thấy ánh sáng thì có cách nào chứ?
Đột nhiên con ngươi của Sầm Cảnh Đình tối sầm lại, cả người trở nên rũ rượi, như không còn sức sống.
Dương Ái Vân thấy anh giây trước còn hùng hổ giây sau lại im lặng không nhanh không chậm nói: “Cảnh Đình, tôi biết anh đang rất hỗn loạn nhưng không thể cứ mãi như thế, tôi sẽ không khuyên anh điều gì, anh cứ tùy tâm mà làm, đừng để người khác phải khinh thường anh, đặc biệt là người đã rời bỏ anh. Điều anh cần làm là chứng minh cho người đó thấy bỏ anh là một chuyện sai lầm. Nếu không chứng minh được, vậy thì việc cô ta bỏ anh là một điều hoàn toàn đúng đắn.”
Vừa dứt lời Dương Ái Vân cảm thấy con ngươi của Sầm Cảnh Đình có chút biến hóa, cô không nói thêm điều gì nữa, anh sẽ tự có suy nghĩ của mình. Việc cô có thể làm chỉ đến thế thôi.
Hai người cứ thế đứng cạnh nhau, mặc kệ gió phả vào, dù sao cũng không quá khuya, gió này lại khiến người ta cảm thấy có chút mát dịu.
Bên này bà Nhung vừa về phòng của mình liền gọi điện cho người điều tra chuyện hoán đổi cô dâu. Trong lòng còn đang rất bực bội, bà lại căn dặn trưởng hầu gái của mình.
“Nhìn chăm chăm Dương Ái Vân cho tôi, xem cô ta có biểu hiện gì bất thường hay không thì báo tôi. Còn nữa, dạy dỗ cô ta đạo làm dâu cho tốt vào.”
“Vâng, đại phu nhân, bà còn dặn dò gì không ạ?” Trưởng hầu gái là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi, năm mươi, khuôn mặt to tròn, có hai nốt ruồi ở khóe miệng, thân hình đầy đặn, mặc bộ đồ của nữ hầu.
Bà Nhung hơi đăm chiêu lại bảo: “Trước mắt vậy đi, nếu cô ta có ý chống đối thì bà liệu mà xử.”
Càng là người ba chồng coi trọng bà càng ghét.
Trưởng hầu gái nghe vậy đã hiểu mình phải làm gì, khóe môi khẽ cong lên, xem ra sắp tới có việc cho bà ta làm rồi.
……….
Nhà họ Sầm có thêm người mới, những người không liên quan thì cảm thấy vui sướng, như bắt được vàng, chẳng hạn như bà Lê và bà Liên. Mặc dù trong lòng ghét nhau nhưng bọn họ đều đồng thời ghét bà Nhung. Cho nên bọn họ ngoài mặt vẫn có thể nói chuyện với nhau. Chỉ khi nào nói đến chuyện thừa kế mới bắt đầu cạch mặt.
Lúc này hai người lại cùng nhau ở vườn hoa lớn nhà họ Sầm uống trà.
“Chẳng thể ngờ con dâu chị Nhung lại là một kẻ xấu xí, đã vậy còn là một đứa con bị bỏ rơi.” Bà Lê uống tách trà, tấm tắc nói.
“Làm sao mà chị biết?” Bà Liên hỏi, bà cũng đang dò hỏi về Dương Ái Vân nhưng còn chưa có kết quả, ấy vậy mà chị em dâu của bà đã biết chút thông tin rồi, điều này làm bà có chút khó chịu.
Bà Lê cũng nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó của bà Liên lại nói: “Chuyện này cũng dễ thôi, quen biết nhiều thì sẽ biết nhiều thôi.”
“Hừ, chị đang tỏ ra mình có quan hệ rộng sao?” Bà Liên ghét cay ghét đắng người đối diện. Bà Lê xuất thân là con gái của giới thượng lưu, tuy không bằng gia tộc nhà họ Sầm nhưng cũng xếp hạng thứ 10, còn bà chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, nên lúc nào cũng bị bà Lê lên mặt và coi thường hết lần này đến lần khác.
Bà Lê thấy em dâu mình bị đả kích trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng vẫn giữ hình tượng: “Làm gì có, thím suy nghĩ nhiều rồi, so với chị Nhung thím còn khấm khá hơn rất nhiều.”
“Chị…” Bà Liên bị nói xiên xỏ trong lòng tức giận lại chẳng thể làm gì, chỉ đành kìm nén cơn tức, nói sang chuyện khác: “Ba dường như rất yêu thích con bé đó, lại nói vụ thay đổi cô dâu này rốt cuộc là thế nào?”
“Chuyện này chắc hẳn có ẩn tình, có điều cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, Đỗ Nhung không thích con bé này, coi bộ tương lại có kịch hay để xem rồi. Thím nói có đúng không?” Bà Lê không quan tâm lắm chuyện này, cái bà để ý là thái độ của bà Nhung, nhìn bà ta không cam lẫn phẫn uất trong lòng bà vô cùng vui sướng.
Bà Liên nghe vậy cũng không nói gì thêm, có điều bà vẫn muốn biết thực hư, sau này còn có cái để nhắc với người phụ nữ kia.
Mà lúc này ở tập đoàn Dương Gia, Dương Tuấn Thanh cũng đang lao đao vì nghe tin tập đoàn Sầm Gia rút vốn đầu tư cho dự án đang chạy, khiến dự án này bỗng chốc ngưng trệ khó lòng xoay sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.