Chương 187: Có chuyện
Thôn Cô
28/05/2023
Sầm Cảnh Đình không trả lời chỉ hỏi: “Bên anh sao rồi?”
Mark chẹp miệng: “Theo kế hoạch thì hôm nay là xong, ngày mai có thể thử nghiệm nhưng tôi không ngờ lại có người dám làm trước tôi, cậu nói đi Minh Tường kia rốt cuộc từ đâu đến, tôi ở bên Mỹ cũng chưa nghe nói về họ, lẽ nào là đối thủ của Sầm Gia các cậu sao?”
“Bọn họ chưa xứng làm đối thủ của tôi, Mark, anh yên tâm đi, thứ của chúng tôi không ai có thể đụng vào, càng đừng nói đến việc làm giống.” Sầm Cảnh Đình nhếch môi nói.
Mark cũng yên tâm phần nào: “Được rồi, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc của cậu, vậy tôi làm việc của mình đây.”
Hai bên đồng thời cúp máy, ông Sầm lại nhìn Sầm Cảnh Đình hỏi: “Cháu đã dự liệu trước chuyện này sao?”
“Có thể nói là vậy, ông nội, ông đang điều tra mẹ cháu?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên hỏi.
Ông Sầm cũng không có gì bất ngờ gật đầu: “Không hẳn là điều tra, ta chỉ để ý nhất động nhất cử của mẹ cháu mà thôi, không chỉ mình nó, những người khác ta cũng không yên tâm.”
“Ông có phát hiện gì khác thường không?” Sầm Cảnh Đình hỏi tiếp, anh không quan tâm những người khác chỉ quan tâm người mẹ của mình.
Ông Sầm thở dài: “Mẹ cháu có vẻ thất thường nhưng kỳ lạ là ta không tìm được điều gì.”
Sầm Cảnh Đình nhíu mày lại hỏi: “Ông có biết mẹ cháu hay đến một căn biệt thự ở ngoại ô hay không?”
“Ừ, ông Từ có báo lại với ta, căn biệt thự đó là nhà ngoại cháu để lại, một tháng mẹ cháu thường hay đến đó hai lần thì phải, có vấn đề gì sao?” Ông Sầm nghe anh hỏi vậy thì bắt đầu nghi hoặc.
Sầm Cảnh Đình trầm tư lắc đầu: “Không có, cháu chỉ muốn hỏi thêm chút thôi.”
Thấy cháu trai không có ý định nói ông cũng không hỏi tiếp mà uống hớp trà bảo: “Ta nghe nói dạo gần đây mẹ cháu đối với cháu và Ái Vân hòa nhã hơn lúc trước, trên bàn cơm ta cũng thấy thái độ của nó khác trước, cháu thấy sao?”
Sầm Cảnh Đình im lặng chưa lên tiếng, đối với anh tình thương dù là thật tâm hay giả ý thì nó đến cũng quá muộn màng. Huống chi sự hòa nhã này chỉ là một cái bẫy.
“Cảnh Đình.” Sầm Cảnh Đình im lặng khá lâu khiến ông Sầm không nhịn được lên tiếng.
Lúc này anh mới để ý đến ông nói: “Ông nội, bây giờ cháu đã có Ái Vân và đứa bé, như vậy đã đủ với cháu rồi.”
Ông Sầm dường như không hài lòng: “Thằng nhóc này nói thế mà nghe được à, còn ông thì sao? Lẽ nào thời gian qua ông không cho cháu chút tình thương nào sao?”
“Vâng, còn có cả ông nữa, thời gian qua cháu luôn biết ơn ông.”
“Chỉ biết ơn thôi sao, thằng này tệ thật.” Ông Sầm bĩu môi một cái, lại thở dài: “Mà thôi bỏ đi, nhớ tối nay ăn cơm với ông là được.”
Chẳng mấy khi hai ông cháu có thể ngồi nói chuyện như thế này, mặc dù tin tức kia khiến người ta lo lắng nhưng tình cảnh lúc này lại vô cùng thoải mái.
Lúc này trợ lý lại đi vào báo cáo: “Chủ tịch, ban giám đốc đều đồng loạt muốn gặp cậu Đình, yêu cầu cậu ấy cho một lời giải thích.”
“Bọn họ đều đến sao?”
“Vâng, thưa ngài, tất cả đều ở bên ngoài chờ gặp cậu Đình.” Trợ lý bảo.
Ông Sầm trầm tư lại nhìn Sầm Cảnh Đình, anh thản nhiên nói: “Triệu tập mọi người tại phòng họp, năm phút sau tôi sẽ đến.”
“Vâng, thưa phó chủ tịch.” Trợ lý nghe lệnh thì lập tức rời đi, mặc dù Sầm Cảnh Đình vẫn còn chưa chính thức lên chức nhưng chủ tịch đã ngầm thừa nhận thì trước sau gì cái ghế này cũng thuộc về anh.
Ở nhà Dương Ái Vân cũng vừa xem xong tin tức của Sầm Gia và Minh Tường, cô muốn gọi cho anh hỏi chuyện lại sợ anh đang bận rộn nên thôi, chuyển hướng gọi cho Liễu Khánh An.
Ai ngờ bên kia vừa bắt máy lại nghe thấy tiếng thở hổn hển cùng giọng nói gấp gáp: “Ái Vân, cứu tớ.”
“Khánh An, cậu có chuyện gì vậy? Mau nói cho tớ biết.” Dương Ái Vân nghe bạn mình kêu cứu thì nôn nóng hỏi.
“Tớ..”
“Đoàng… Á.”
Bên kia Liễu Khánh An chưa kịp trả lời thì la lên một tiếng, Dương Ái Vân càng lo lắng hơn: “Khánh An, Khánh An, cậu có nghe tớ nói không?”
Cô gọi liên tục nhưng không ai trả lời, nhìn lại điện thoại bên kia không biết đã cúp máy từ bao giờ, cô tính gọi lại thì nhớ ra, hình như ban nãy mình có nghe thấy cả tiếng súng.
Không đúng! Làm sao có tiếng súng ở đây?
Dương Ái Vân lo lắng không thôi vội vàng đi ra khỏi phòng gọi: “Phong Đại.”
Phong Đại lập tức có mặt hỏi: “Thiếu phu nhân, cô gọi tôi có chuyện gì?”
“Bạn tôi không biết xảy ra chuyện gì, cậu có thể giúp tôi điều tra một chút hay không?” Dương Ái Vân bất an nói, cô nghe Cảnh Đình bảo Bạch Long điều tra tin tức rất nhanh cho nên mới nhờ đến Phong Đại.
“Là cô Khánh An sao?”
“Đúng vậy, ban nãy tôi gọi cho cô ấy nhưng có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rồi, còn có cả tiếng súng nếu như tôi không nghe nhầm, tôi không biết cậu ấy ở đâu, cậu hãy giúp tôi tìm cậu ấy càng sớm càng tốt.” Dương Ái Vân sơ lược tình hình lại càng thêm nóng ruột.
Phong Đại nghe câu chuyện đã hiểu bèn nói: “Vâng, tôi sẽ tìm cô An, thiếu phu nhân đừng lo lắng quá, cô nghỉ ngơi đi.”
“Cậu đi đi, có tin tức thì báo tôi.” Giờ phút này Dương Ái Vân không có tâm trạng nghỉ ngơi nữa.
Khách sạn.
Sau khi họp báo xong Minh Tường trở về khách sạn của mình, bà Nhung đã chờ sẵn ở đây, còn chuẩn bị cả một bàn tiệc vô cùng hoành tráng.
Nhìn thấy Minh Tường bước vào bà Nhung nhoẻn miệng nói: “Chúc mừng anh.”
“Cũng nhờ có em, em đúng là phúc tinh của anh.” Minh Tường đi đến hôn má bà Nhung một cái vô cùng thỏa mãn.
Bà ta hết sức vui vẻ: “Em không ngờ anh lại thuận lợi như vậy.”
“Phải công nhận rằng thằng con trai của em rất có tài, đúng là thừa hưởng mã gen của nhà họ Sầm có khác. Nhưng mà người mẹ như em quả thật nhẫn tâm mà.” Minh Tường không khỏi nựng má bà ta.
Bà Nhung chẳng để tâm, phụng phịu nói: “Còn không phải vì anh sao?”
“Sao lại vì anh, vì chúng ta mới đúng chứ. Có điều nói tới nói lui em không sót thằng con em chút nào sao?” Minh Tường không khỏi thăm dò.
“Sót, có gì mà phải sót cho nó, nó đã có tất cả rồi đấy thôi, chỉ thương Cảnh Đông, lão già Sầm Chính đúng là vừa thiên vị vừa keo kiệt, nghĩ rằng cho thằng bé vài cái nhà đất là đủ rồi sao? Ai không biết một phần trăm cổ phần của Sầm Gia cũng bằng mấy lần cái nhà đất đó, nghĩ em là con ngu chắc.” Bà Nhung càng nghĩ càng tức giận.
Minh Tường nhoẻn miệng: “Đúng là cổ phần của Sầm Gia vô cùng có giá trị, vậy thì chúng ta từ từ thu gom từng chút một, sớm muộn gì nó cũng sẽ đổi chủ thôi.”
“Anh nói đúng, em chờ ngày này lâu rồi.” Bà Nhung cũng mỉm cười, bước đầu của bọn họ coi như thành công mỹ mãn, chỉ cần thực hiện các bước còn lại là xong.
Minh Tường nhìn người phụ nữ của mình vui vẻ lại nói: “Con trai của em chắc đang rất khốn đốn, lát nữa em phải an ủi nó cẩn thận đấy.”
“Gì chứ, xong chuyện rồi em còn phải đối xử tốt với nó sao?”
“Để tránh nghi ngờ em phải làm vậy, chắc nó sẽ không nghĩ mẹ ruột của mình lại giúp người ngoài lấy cắp tài liệu đâu. Có điều ông Sầm thì chưa chắc, vẫn nên phòng bị thì hơn, em cứ cư xử đúng mực là được, đừng đột ngột thay đổi thái độ.” Minh Tường căn dặn một phen, so với bà Nhung ông ta suy nghĩ chu đáo hơn một chút.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng bà ta lại rất nghe lời Minh Tường nên đồng ý làm theo.
Mark chẹp miệng: “Theo kế hoạch thì hôm nay là xong, ngày mai có thể thử nghiệm nhưng tôi không ngờ lại có người dám làm trước tôi, cậu nói đi Minh Tường kia rốt cuộc từ đâu đến, tôi ở bên Mỹ cũng chưa nghe nói về họ, lẽ nào là đối thủ của Sầm Gia các cậu sao?”
“Bọn họ chưa xứng làm đối thủ của tôi, Mark, anh yên tâm đi, thứ của chúng tôi không ai có thể đụng vào, càng đừng nói đến việc làm giống.” Sầm Cảnh Đình nhếch môi nói.
Mark cũng yên tâm phần nào: “Được rồi, tôi rất tin tưởng vào năng lực làm việc của cậu, vậy tôi làm việc của mình đây.”
Hai bên đồng thời cúp máy, ông Sầm lại nhìn Sầm Cảnh Đình hỏi: “Cháu đã dự liệu trước chuyện này sao?”
“Có thể nói là vậy, ông nội, ông đang điều tra mẹ cháu?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên hỏi.
Ông Sầm cũng không có gì bất ngờ gật đầu: “Không hẳn là điều tra, ta chỉ để ý nhất động nhất cử của mẹ cháu mà thôi, không chỉ mình nó, những người khác ta cũng không yên tâm.”
“Ông có phát hiện gì khác thường không?” Sầm Cảnh Đình hỏi tiếp, anh không quan tâm những người khác chỉ quan tâm người mẹ của mình.
Ông Sầm thở dài: “Mẹ cháu có vẻ thất thường nhưng kỳ lạ là ta không tìm được điều gì.”
Sầm Cảnh Đình nhíu mày lại hỏi: “Ông có biết mẹ cháu hay đến một căn biệt thự ở ngoại ô hay không?”
“Ừ, ông Từ có báo lại với ta, căn biệt thự đó là nhà ngoại cháu để lại, một tháng mẹ cháu thường hay đến đó hai lần thì phải, có vấn đề gì sao?” Ông Sầm nghe anh hỏi vậy thì bắt đầu nghi hoặc.
Sầm Cảnh Đình trầm tư lắc đầu: “Không có, cháu chỉ muốn hỏi thêm chút thôi.”
Thấy cháu trai không có ý định nói ông cũng không hỏi tiếp mà uống hớp trà bảo: “Ta nghe nói dạo gần đây mẹ cháu đối với cháu và Ái Vân hòa nhã hơn lúc trước, trên bàn cơm ta cũng thấy thái độ của nó khác trước, cháu thấy sao?”
Sầm Cảnh Đình im lặng chưa lên tiếng, đối với anh tình thương dù là thật tâm hay giả ý thì nó đến cũng quá muộn màng. Huống chi sự hòa nhã này chỉ là một cái bẫy.
“Cảnh Đình.” Sầm Cảnh Đình im lặng khá lâu khiến ông Sầm không nhịn được lên tiếng.
Lúc này anh mới để ý đến ông nói: “Ông nội, bây giờ cháu đã có Ái Vân và đứa bé, như vậy đã đủ với cháu rồi.”
Ông Sầm dường như không hài lòng: “Thằng nhóc này nói thế mà nghe được à, còn ông thì sao? Lẽ nào thời gian qua ông không cho cháu chút tình thương nào sao?”
“Vâng, còn có cả ông nữa, thời gian qua cháu luôn biết ơn ông.”
“Chỉ biết ơn thôi sao, thằng này tệ thật.” Ông Sầm bĩu môi một cái, lại thở dài: “Mà thôi bỏ đi, nhớ tối nay ăn cơm với ông là được.”
Chẳng mấy khi hai ông cháu có thể ngồi nói chuyện như thế này, mặc dù tin tức kia khiến người ta lo lắng nhưng tình cảnh lúc này lại vô cùng thoải mái.
Lúc này trợ lý lại đi vào báo cáo: “Chủ tịch, ban giám đốc đều đồng loạt muốn gặp cậu Đình, yêu cầu cậu ấy cho một lời giải thích.”
“Bọn họ đều đến sao?”
“Vâng, thưa ngài, tất cả đều ở bên ngoài chờ gặp cậu Đình.” Trợ lý bảo.
Ông Sầm trầm tư lại nhìn Sầm Cảnh Đình, anh thản nhiên nói: “Triệu tập mọi người tại phòng họp, năm phút sau tôi sẽ đến.”
“Vâng, thưa phó chủ tịch.” Trợ lý nghe lệnh thì lập tức rời đi, mặc dù Sầm Cảnh Đình vẫn còn chưa chính thức lên chức nhưng chủ tịch đã ngầm thừa nhận thì trước sau gì cái ghế này cũng thuộc về anh.
Ở nhà Dương Ái Vân cũng vừa xem xong tin tức của Sầm Gia và Minh Tường, cô muốn gọi cho anh hỏi chuyện lại sợ anh đang bận rộn nên thôi, chuyển hướng gọi cho Liễu Khánh An.
Ai ngờ bên kia vừa bắt máy lại nghe thấy tiếng thở hổn hển cùng giọng nói gấp gáp: “Ái Vân, cứu tớ.”
“Khánh An, cậu có chuyện gì vậy? Mau nói cho tớ biết.” Dương Ái Vân nghe bạn mình kêu cứu thì nôn nóng hỏi.
“Tớ..”
“Đoàng… Á.”
Bên kia Liễu Khánh An chưa kịp trả lời thì la lên một tiếng, Dương Ái Vân càng lo lắng hơn: “Khánh An, Khánh An, cậu có nghe tớ nói không?”
Cô gọi liên tục nhưng không ai trả lời, nhìn lại điện thoại bên kia không biết đã cúp máy từ bao giờ, cô tính gọi lại thì nhớ ra, hình như ban nãy mình có nghe thấy cả tiếng súng.
Không đúng! Làm sao có tiếng súng ở đây?
Dương Ái Vân lo lắng không thôi vội vàng đi ra khỏi phòng gọi: “Phong Đại.”
Phong Đại lập tức có mặt hỏi: “Thiếu phu nhân, cô gọi tôi có chuyện gì?”
“Bạn tôi không biết xảy ra chuyện gì, cậu có thể giúp tôi điều tra một chút hay không?” Dương Ái Vân bất an nói, cô nghe Cảnh Đình bảo Bạch Long điều tra tin tức rất nhanh cho nên mới nhờ đến Phong Đại.
“Là cô Khánh An sao?”
“Đúng vậy, ban nãy tôi gọi cho cô ấy nhưng có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rồi, còn có cả tiếng súng nếu như tôi không nghe nhầm, tôi không biết cậu ấy ở đâu, cậu hãy giúp tôi tìm cậu ấy càng sớm càng tốt.” Dương Ái Vân sơ lược tình hình lại càng thêm nóng ruột.
Phong Đại nghe câu chuyện đã hiểu bèn nói: “Vâng, tôi sẽ tìm cô An, thiếu phu nhân đừng lo lắng quá, cô nghỉ ngơi đi.”
“Cậu đi đi, có tin tức thì báo tôi.” Giờ phút này Dương Ái Vân không có tâm trạng nghỉ ngơi nữa.
Khách sạn.
Sau khi họp báo xong Minh Tường trở về khách sạn của mình, bà Nhung đã chờ sẵn ở đây, còn chuẩn bị cả một bàn tiệc vô cùng hoành tráng.
Nhìn thấy Minh Tường bước vào bà Nhung nhoẻn miệng nói: “Chúc mừng anh.”
“Cũng nhờ có em, em đúng là phúc tinh của anh.” Minh Tường đi đến hôn má bà Nhung một cái vô cùng thỏa mãn.
Bà ta hết sức vui vẻ: “Em không ngờ anh lại thuận lợi như vậy.”
“Phải công nhận rằng thằng con trai của em rất có tài, đúng là thừa hưởng mã gen của nhà họ Sầm có khác. Nhưng mà người mẹ như em quả thật nhẫn tâm mà.” Minh Tường không khỏi nựng má bà ta.
Bà Nhung chẳng để tâm, phụng phịu nói: “Còn không phải vì anh sao?”
“Sao lại vì anh, vì chúng ta mới đúng chứ. Có điều nói tới nói lui em không sót thằng con em chút nào sao?” Minh Tường không khỏi thăm dò.
“Sót, có gì mà phải sót cho nó, nó đã có tất cả rồi đấy thôi, chỉ thương Cảnh Đông, lão già Sầm Chính đúng là vừa thiên vị vừa keo kiệt, nghĩ rằng cho thằng bé vài cái nhà đất là đủ rồi sao? Ai không biết một phần trăm cổ phần của Sầm Gia cũng bằng mấy lần cái nhà đất đó, nghĩ em là con ngu chắc.” Bà Nhung càng nghĩ càng tức giận.
Minh Tường nhoẻn miệng: “Đúng là cổ phần của Sầm Gia vô cùng có giá trị, vậy thì chúng ta từ từ thu gom từng chút một, sớm muộn gì nó cũng sẽ đổi chủ thôi.”
“Anh nói đúng, em chờ ngày này lâu rồi.” Bà Nhung cũng mỉm cười, bước đầu của bọn họ coi như thành công mỹ mãn, chỉ cần thực hiện các bước còn lại là xong.
Minh Tường nhìn người phụ nữ của mình vui vẻ lại nói: “Con trai của em chắc đang rất khốn đốn, lát nữa em phải an ủi nó cẩn thận đấy.”
“Gì chứ, xong chuyện rồi em còn phải đối xử tốt với nó sao?”
“Để tránh nghi ngờ em phải làm vậy, chắc nó sẽ không nghĩ mẹ ruột của mình lại giúp người ngoài lấy cắp tài liệu đâu. Có điều ông Sầm thì chưa chắc, vẫn nên phòng bị thì hơn, em cứ cư xử đúng mực là được, đừng đột ngột thay đổi thái độ.” Minh Tường căn dặn một phen, so với bà Nhung ông ta suy nghĩ chu đáo hơn một chút.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng bà ta lại rất nghe lời Minh Tường nên đồng ý làm theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.