Chương 47: Chương 39.2
Hà Tiểu Ngư
21/04/2017
Thiên Thiên nhíu nhíu mi, không nhanh không chậm mở miệng, giọng lạnh nhạt:
"Vào thẳng vấn đề chính luôn đi, tôi không thích vòng vo"
Bốp...
" Con khốn, mày nghĩ mình được giáo sư Trần để ý là liền khinh thường tụi này à?"
Thiên Thiên một bên ôm má đã bỏng rát, một bên nhìn chằm chằm vào bàn tay của nữ sinh đã đánh cô.
"Đánh xong rồi?"
"..."
Đám nữ sinh kia sửng sốt. Một cái bạt tai như vậy, cô cư nhiên lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt!
Đủ bản lĩnh!
Nhưng như vậy thì sao? Cũng chỉ là một đứa nữ sinh ngu ngốc, họ mới không sợ!
"Không nói? Mấy người bị câm hết sao? Hay là không còn chuyện gì để nói?"
Thiên Thiên nhanh chóng bước qua đám nữ sinh, đôi lông mày không tự chủ mà cau lại. Đám nữ sinh này, thật đúng là phiền phức. Cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình, họ hồ nháo cái gì?
Làm đủ mọi việc như vậy để nhận lấy cái nhìn của vị soái ca?Hừ, đủ xem thường!
"Mày đứng lại đó! Tao chưa nói hết mà mày có gan dám đi sao?"
Đám nữ sinh kia nhao nhao gọi cô lại, còn không quên dí tay thật mạnh vào đầu cô, đứng khoanh tay thành một vòng chặn đường cô.
"Các người là gì mà cản tôi chứ?"
"Cái gì?"
Khóe môi Thiên Thiên vẽ lên nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng trong giọng nói không mang theo độ ấm lại thể hiện rõ sự xem thường cùng chế giễu:
"Các người nghĩ mình là ai? Chỉ là một lũ nhóc loi choi ăn bám cha mẹ giàu có của các người, tiêu tiền phung phí, không biết cảm giác khổ cực là gì. Các người cũngchẳng phải cha mẹ tôi, có quyền gì mà sai khiến tôi?"
Cô không phải nô tì, họ cũng không phải nữ vương. Cuộc sống bình đẳng như vậy, họ có tư cách gì để mà ép buộc cô?
Hoàn cảnh khổ cực này, cô hiểu rất rõ. Một mình thất lạc, không cha không mẹ suốt gần mười năm, ngày ngày phải quỳ gối xin miếng ăn của con người trong thế giới tàn nhẫn này. Những người sống trong nhung lụa đó, họ sao có thể hiểu cảm giác cô đơn trống trải trong lòng cô?
Sắc mặt mấy nữ sinh kia nhất thờilúc trắng lúc xanh không thể phản bác. Giương ánh mắt căm hận lên nhìn cô không cam lòng.
Họ có tiền, có tiền là có quyền, không phải sao?
"Chúng tao như vậy đó, vấn đề gì sao? Chúng tao sinh ra đã mang trong mình mệnh phượng hoàng, còn mày chỉ có thể là một con cóc ghẻ, xứng đáng để phê phán tụi này sao?"
Thiên Thiên hờ hững bước qua đám đông, mấp máy môi, đủ để làm cho người bị trúng tim đen tức giận:
"Không biết chừng khi rơi vào tay các người, gia sản có khổng lồ đếnmấy cũng là không cánh mà bay!"
"Mày..."
Một trong số đám nữ sinh tức giậnbổ nhào về phía Thiên Thiên, hunghăng đẩy cô ngã xuống bậc cầu thang lát đá.
Thiên Thiên nhất thời không kịp phản ứng, cứ theo đó ngã xuống.
Một vũng máu lớn đến chói mắt xuất hiện trên nền đá cẩm thạch.
"Vào thẳng vấn đề chính luôn đi, tôi không thích vòng vo"
Bốp...
" Con khốn, mày nghĩ mình được giáo sư Trần để ý là liền khinh thường tụi này à?"
Thiên Thiên một bên ôm má đã bỏng rát, một bên nhìn chằm chằm vào bàn tay của nữ sinh đã đánh cô.
"Đánh xong rồi?"
"..."
Đám nữ sinh kia sửng sốt. Một cái bạt tai như vậy, cô cư nhiên lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt!
Đủ bản lĩnh!
Nhưng như vậy thì sao? Cũng chỉ là một đứa nữ sinh ngu ngốc, họ mới không sợ!
"Không nói? Mấy người bị câm hết sao? Hay là không còn chuyện gì để nói?"
Thiên Thiên nhanh chóng bước qua đám nữ sinh, đôi lông mày không tự chủ mà cau lại. Đám nữ sinh này, thật đúng là phiền phức. Cũng không phải là tiểu thuyết ngôn tình, họ hồ nháo cái gì?
Làm đủ mọi việc như vậy để nhận lấy cái nhìn của vị soái ca?Hừ, đủ xem thường!
"Mày đứng lại đó! Tao chưa nói hết mà mày có gan dám đi sao?"
Đám nữ sinh kia nhao nhao gọi cô lại, còn không quên dí tay thật mạnh vào đầu cô, đứng khoanh tay thành một vòng chặn đường cô.
"Các người là gì mà cản tôi chứ?"
"Cái gì?"
Khóe môi Thiên Thiên vẽ lên nụ cười đúng tiêu chuẩn, nhưng trong giọng nói không mang theo độ ấm lại thể hiện rõ sự xem thường cùng chế giễu:
"Các người nghĩ mình là ai? Chỉ là một lũ nhóc loi choi ăn bám cha mẹ giàu có của các người, tiêu tiền phung phí, không biết cảm giác khổ cực là gì. Các người cũngchẳng phải cha mẹ tôi, có quyền gì mà sai khiến tôi?"
Cô không phải nô tì, họ cũng không phải nữ vương. Cuộc sống bình đẳng như vậy, họ có tư cách gì để mà ép buộc cô?
Hoàn cảnh khổ cực này, cô hiểu rất rõ. Một mình thất lạc, không cha không mẹ suốt gần mười năm, ngày ngày phải quỳ gối xin miếng ăn của con người trong thế giới tàn nhẫn này. Những người sống trong nhung lụa đó, họ sao có thể hiểu cảm giác cô đơn trống trải trong lòng cô?
Sắc mặt mấy nữ sinh kia nhất thờilúc trắng lúc xanh không thể phản bác. Giương ánh mắt căm hận lên nhìn cô không cam lòng.
Họ có tiền, có tiền là có quyền, không phải sao?
"Chúng tao như vậy đó, vấn đề gì sao? Chúng tao sinh ra đã mang trong mình mệnh phượng hoàng, còn mày chỉ có thể là một con cóc ghẻ, xứng đáng để phê phán tụi này sao?"
Thiên Thiên hờ hững bước qua đám đông, mấp máy môi, đủ để làm cho người bị trúng tim đen tức giận:
"Không biết chừng khi rơi vào tay các người, gia sản có khổng lồ đếnmấy cũng là không cánh mà bay!"
"Mày..."
Một trong số đám nữ sinh tức giậnbổ nhào về phía Thiên Thiên, hunghăng đẩy cô ngã xuống bậc cầu thang lát đá.
Thiên Thiên nhất thời không kịp phản ứng, cứ theo đó ngã xuống.
Một vũng máu lớn đến chói mắt xuất hiện trên nền đá cẩm thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.