Chương 25: Đừng tỏ vẻ mình là người cao thượng
Hà Tiểu Ngư
15/12/2016
"Ba, sao lâu vậy rồi mà mami còn chưa tỉnh? "
Bảo Khánh thở dài nẫu cả ruột gan. Kể từ khi cậu cùng ba vào đây cũng đã là 2 tiếng đồng hồ rồi a. Lẽ nào thuốc gây mê vẫn còn chưa hết tác dụng?
Ngồi trên chiếc ghế dài, lấy hai tay đặt lên chống cằm, thằng bé nhăn mày nhìn người đàn ông đang lặng lẽ suy tư.
"Ba, sao ba không nói gì? "
Dương Thế Minh đứng trước cửa sổ sát đất, một tay cầm lên ly rượu thượng hạng, tay còn lại đút vào túi quần, cực kì hờ hững nhưng lại làm nổi bật lên nét nam tính của người đàn ông. Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, xoay người lại đối diện với con trai mình, trên gương mặt cương nghị khó giấu nổi sự ôn hòa:
"Bảo Khánh, con yêu thích cô ta đến vậy sao? "
Rốt cuộc, Triệu Thiên Thiên đã làm gì để Bảo Khánh tin tưởng cô ta đến vậy? Con trai của anh, không phải là một người dễ tiếp xúc. Nhưng, khi đứng trước cô ta lại là trường hợp ngoại lệ.
Thằng bé không chút do dự gật đầu, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng hạnh phúc:
"Ưm, ba ba, người biết không, ngay từ lần đầu gặp mami, sự lương thiện của chị ấy đã làm con rung động. Xã hội ngày nay, người như vậy rất khó kiếm được. Khi nhìn thấy ba ba, ánh mắt của chị trở nên si ngốc. Nhưng là, ba có nhìn thấy không? Đôi mắt ấy, không chứa một chút tạp chất. Tình cảm mà chị ấy dành cho ba, là thật lòng. Ba, con không hiểu tại sao ba lại ghét chị ấy như vậy. Nhưng xin na, hãy vì con, được không? "
Bảo Khánh mang một bộ dáng cầu xin làm trái tim người cha của anh quặn thắt. Gỡ bỏ mọi thù hận trong lòng sao? Để cho kẻ sát nhân nhởn nhơ nằm ngoài vòng Pháp luật Không! Anh không làm được, vợ yêu của anh như vậy làm sao có thể nhắm mắt? Còn nữa, một khi Bảo Khánh biết chuyện này, chắc chắn nó sẽ hận cô ta đến chết. Thiên thần? Cô ta không xứng! Yêu anh? Hừ, lại càng không có tư cách đó. Anh tuyệt đối sẽ không để cho tình yêu dơ bẩn của cô ta dính trên Áo anh, dù chỉ là một chút!
"Ưm... "
Người con gái trên giường mi mắt chớp động như cánh bướm mỏng manh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại vì vết thương nơi bàn chân.
Dương Thế Minh nhìn Thiên Thiên. Lúc này, cô hệt như một con mèo nhỏ lười nhác, cuộn chặt mình trong chiếc nệm êm ấm. Rất đáng yêu!
Bất chợt, anh bị những suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt. Gì mà đáng yêu cơ chứ??? Cô ta chính là hồ ly tinh ẩn mình dưới vỏ bọc của bạch liên hoa. Chính là cực kì giả tạo!!! Anh không phải loại người dốt nát để cho cô điều khiển.
"Chị, đã tỉnh? "
Thấy đôi mắt Thiên Thiên khẽ mở, Bảo Khánh bày ra một bộ dáng hết sức vui mừng. Đùa a, mami của cậu tỉnh, sao có thể không vui đây??? Ưm, cậu mới không phải là một đứa trẻ hư! Nếu hư, ngộ nhỡ ba ba và mami sẽ không còn yêu quý cậu nữa thì phải làm sao?
Thiên Thiên khẽ đảo đôi mắt to tròn của mình ngắm nhìn xung quanh, rồi dừng lại trước một bóng hình cao lớn đã được in đậm, khảm sâu trong trái tim cô. Anh cũng ở đây? Anh là đang quan tâm tới cô sao? Một dòng chảy ấm áp lan tràn hết tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể nhỏ bé của cô, đặc biệt là nơi sâu thẳm tận đáy lòng. Điều này, liệu có thể hiểu rằng, anh... Không ghét cô? Ân, có thể sao???
"Nhìn gì? Đừng để tôi hủy hoại đôi mắt này của cô. "
Đôi mắt này của cô, rất đẹp! Phá đi, thực sự sẽ rất đáng tiếc!!!
Dương Thế Minh nhíu mày, cực kì khó chịu lên tiếng. Ánh mắt của Thiên Thiên làm anh không khỏi cảm thấy nghẹt thở. Nó ấm áp, xuyến xao làm con người ta lạc lối mà vô thức bước vào đó, trầm luân... Toàn thân anh nổi lên phản ứng. Thật kì lạ, anh trở thành cầm thú như vậy từ bao giờ? Tại sao lại rung động trước vẻ ngoài thánh thiện đầy giả tạo của cô ta như vậy?
"Ba, ba cũng không cần phải nói như vậy, thật quá phô trương đi. Mami tỉnh, chẳng phải là điều vui mừng sao? "
Con cũng không muốn để đôi mắt trong veo, đầy sức sống, ấm áp này biến mất.
Bảo Khánh thở dài. Thật là, lẽ nào ba ba không thể vì cậu à đối xử với mami tốt một chút?
Ba à ba, liệu ba có biết, người phụ nữ đang làm vợ ba hiện tại, có biết bao nhiêu trân quý? Sao ba có thể nhẫn tâm mà chính tay mình hủy hoại đi một đóa hoa thơm ngát đây? Với người khác mà đối xử với mami như vậy, thì cậu sẽ có cảm tưởng chắc chắn họ đều bị mù hết rồi!!!
"Bảo Khánh, cô ta chết hay sống, không quan hệ gì tới chúng ta. Đối với người ngoài, con hà cớ gì phải khẩn trương như vậy? Hơn nữa, ta không phải là kẻ biết nói đùa! Con cho là ta phô trương? Con lầm rồi! Những gì mà ta nói được, nhất định sẽ làm được. Con nên nhớ, tất cả mọi thứ, bao gồm con và cả cô ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ba. Vì thế, cho nên, đừng đi quá giới hạn của ba. Bất kể là ai, ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ! Đã hiểu?"
Không đợi con trai trả lời, Thế Minh đã cất bước rời khỏi phòng, để lại đó một người con gái mang tên Triệu Thiên Thiên ngơ ngác, vẫn còn chưa kịp tiêu hóa những gì anh nói. Cô... Sao anh lại như vậy?
"Minh, anh... Em... "
Khẽ mấp máy đôi môi trắng nhợt, nhưng chợt nhận ra, mình không thể thốt lên nổi điều gì. Còn gì để mà nói đây? Anh và cô, vốn dĩ từ trước đến giờ,đều không thể hòa hợp!
Thế Minh dừng lại bước chân,đôi mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng:
"Còn cô nữa, đừng có tỏ vẻ mình là người cao thượng. Cô tính gieo rắc vào đầu con trai tôi cái gì? Nghĩ Bảo Khánh là ai? Là nô lệ mặc cô sai khiến sao? Đừng có mơ tưởng dựa vào nó để dụ dỗ tôi. Tôi không phải người ngu để cô cưỡi đầu cưỡi cổ mình! "
Bảo Khánh thở dài nẫu cả ruột gan. Kể từ khi cậu cùng ba vào đây cũng đã là 2 tiếng đồng hồ rồi a. Lẽ nào thuốc gây mê vẫn còn chưa hết tác dụng?
Ngồi trên chiếc ghế dài, lấy hai tay đặt lên chống cằm, thằng bé nhăn mày nhìn người đàn ông đang lặng lẽ suy tư.
"Ba, sao ba không nói gì? "
Dương Thế Minh đứng trước cửa sổ sát đất, một tay cầm lên ly rượu thượng hạng, tay còn lại đút vào túi quần, cực kì hờ hững nhưng lại làm nổi bật lên nét nam tính của người đàn ông. Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, xoay người lại đối diện với con trai mình, trên gương mặt cương nghị khó giấu nổi sự ôn hòa:
"Bảo Khánh, con yêu thích cô ta đến vậy sao? "
Rốt cuộc, Triệu Thiên Thiên đã làm gì để Bảo Khánh tin tưởng cô ta đến vậy? Con trai của anh, không phải là một người dễ tiếp xúc. Nhưng, khi đứng trước cô ta lại là trường hợp ngoại lệ.
Thằng bé không chút do dự gật đầu, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng hạnh phúc:
"Ưm, ba ba, người biết không, ngay từ lần đầu gặp mami, sự lương thiện của chị ấy đã làm con rung động. Xã hội ngày nay, người như vậy rất khó kiếm được. Khi nhìn thấy ba ba, ánh mắt của chị trở nên si ngốc. Nhưng là, ba có nhìn thấy không? Đôi mắt ấy, không chứa một chút tạp chất. Tình cảm mà chị ấy dành cho ba, là thật lòng. Ba, con không hiểu tại sao ba lại ghét chị ấy như vậy. Nhưng xin na, hãy vì con, được không? "
Bảo Khánh mang một bộ dáng cầu xin làm trái tim người cha của anh quặn thắt. Gỡ bỏ mọi thù hận trong lòng sao? Để cho kẻ sát nhân nhởn nhơ nằm ngoài vòng Pháp luật Không! Anh không làm được, vợ yêu của anh như vậy làm sao có thể nhắm mắt? Còn nữa, một khi Bảo Khánh biết chuyện này, chắc chắn nó sẽ hận cô ta đến chết. Thiên thần? Cô ta không xứng! Yêu anh? Hừ, lại càng không có tư cách đó. Anh tuyệt đối sẽ không để cho tình yêu dơ bẩn của cô ta dính trên Áo anh, dù chỉ là một chút!
"Ưm... "
Người con gái trên giường mi mắt chớp động như cánh bướm mỏng manh, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại vì vết thương nơi bàn chân.
Dương Thế Minh nhìn Thiên Thiên. Lúc này, cô hệt như một con mèo nhỏ lười nhác, cuộn chặt mình trong chiếc nệm êm ấm. Rất đáng yêu!
Bất chợt, anh bị những suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt. Gì mà đáng yêu cơ chứ??? Cô ta chính là hồ ly tinh ẩn mình dưới vỏ bọc của bạch liên hoa. Chính là cực kì giả tạo!!! Anh không phải loại người dốt nát để cho cô điều khiển.
"Chị, đã tỉnh? "
Thấy đôi mắt Thiên Thiên khẽ mở, Bảo Khánh bày ra một bộ dáng hết sức vui mừng. Đùa a, mami của cậu tỉnh, sao có thể không vui đây??? Ưm, cậu mới không phải là một đứa trẻ hư! Nếu hư, ngộ nhỡ ba ba và mami sẽ không còn yêu quý cậu nữa thì phải làm sao?
Thiên Thiên khẽ đảo đôi mắt to tròn của mình ngắm nhìn xung quanh, rồi dừng lại trước một bóng hình cao lớn đã được in đậm, khảm sâu trong trái tim cô. Anh cũng ở đây? Anh là đang quan tâm tới cô sao? Một dòng chảy ấm áp lan tràn hết tất cả mọi ngõ ngách trong cơ thể nhỏ bé của cô, đặc biệt là nơi sâu thẳm tận đáy lòng. Điều này, liệu có thể hiểu rằng, anh... Không ghét cô? Ân, có thể sao???
"Nhìn gì? Đừng để tôi hủy hoại đôi mắt này của cô. "
Đôi mắt này của cô, rất đẹp! Phá đi, thực sự sẽ rất đáng tiếc!!!
Dương Thế Minh nhíu mày, cực kì khó chịu lên tiếng. Ánh mắt của Thiên Thiên làm anh không khỏi cảm thấy nghẹt thở. Nó ấm áp, xuyến xao làm con người ta lạc lối mà vô thức bước vào đó, trầm luân... Toàn thân anh nổi lên phản ứng. Thật kì lạ, anh trở thành cầm thú như vậy từ bao giờ? Tại sao lại rung động trước vẻ ngoài thánh thiện đầy giả tạo của cô ta như vậy?
"Ba, ba cũng không cần phải nói như vậy, thật quá phô trương đi. Mami tỉnh, chẳng phải là điều vui mừng sao? "
Con cũng không muốn để đôi mắt trong veo, đầy sức sống, ấm áp này biến mất.
Bảo Khánh thở dài. Thật là, lẽ nào ba ba không thể vì cậu à đối xử với mami tốt một chút?
Ba à ba, liệu ba có biết, người phụ nữ đang làm vợ ba hiện tại, có biết bao nhiêu trân quý? Sao ba có thể nhẫn tâm mà chính tay mình hủy hoại đi một đóa hoa thơm ngát đây? Với người khác mà đối xử với mami như vậy, thì cậu sẽ có cảm tưởng chắc chắn họ đều bị mù hết rồi!!!
"Bảo Khánh, cô ta chết hay sống, không quan hệ gì tới chúng ta. Đối với người ngoài, con hà cớ gì phải khẩn trương như vậy? Hơn nữa, ta không phải là kẻ biết nói đùa! Con cho là ta phô trương? Con lầm rồi! Những gì mà ta nói được, nhất định sẽ làm được. Con nên nhớ, tất cả mọi thứ, bao gồm con và cả cô ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ba. Vì thế, cho nên, đừng đi quá giới hạn của ba. Bất kể là ai, ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ! Đã hiểu?"
Không đợi con trai trả lời, Thế Minh đã cất bước rời khỏi phòng, để lại đó một người con gái mang tên Triệu Thiên Thiên ngơ ngác, vẫn còn chưa kịp tiêu hóa những gì anh nói. Cô... Sao anh lại như vậy?
"Minh, anh... Em... "
Khẽ mấp máy đôi môi trắng nhợt, nhưng chợt nhận ra, mình không thể thốt lên nổi điều gì. Còn gì để mà nói đây? Anh và cô, vốn dĩ từ trước đến giờ,đều không thể hòa hợp!
Thế Minh dừng lại bước chân,đôi mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng:
"Còn cô nữa, đừng có tỏ vẻ mình là người cao thượng. Cô tính gieo rắc vào đầu con trai tôi cái gì? Nghĩ Bảo Khánh là ai? Là nô lệ mặc cô sai khiến sao? Đừng có mơ tưởng dựa vào nó để dụ dỗ tôi. Tôi không phải người ngu để cô cưỡi đầu cưỡi cổ mình! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.