Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim
Chương 148: Đừng lo lắng, Mộ Dạ Lê không có ở đây
Mộc Y Y
19/12/2018
Edit: Lựu Đạn
Người xung quanh nháy mắt làm nền, anh ngồi ở giữa, giống như không nhìn bất cứ người nào, nhưng Diệp Chanh lại cảm thấy bản thân cả người đổ mồ hôi hột.
Đóng phim trước mặt anh ta?
cô làm không được đây….
Nhiều người hâm mộ nhìn Diệp Chanh như vậy, lại không biết trong lòng cô bồn chồn không yên, chỉ cảm thấy anhngồi đó liền tạo thành một áp lực quá lớn, làm cho người ta không cách nào không nhìn thấy sự tồn tại của anh, càng không cần phải nói, chung quanh còn nhiều người như vậy, như sao vây quanh mặt trăng mà vây lấy anh, mấy cô gái còn hơn thế, một chút cũng không e ngại, nhìn anh từ phía xa, hận không thể cầm được nước dãi.
Lưu Kỳ Uy cực kỳ yên tâm về Diệp Chanh, mặc kệ ai là vai chính ai là phụ, cô đứng ở đố liền dẫm nát người khác trong một giây.
Vì thế ông chỉ đỡ sau lưng cô dắn dò một câu “Đừng quá lo lắng, giống như không có người khác, cô chỉ lần biểuhiện như bình thường là được.”
Khóe môi Diệp Chanh giật giật, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đang ông tự phát sáng bên kia.
Sao có thể coi như anh không có chứ?
một người như anh nháy mắt cũng đã hạ gục hoàn toàn người khác.
Phân cảnh hôm nay của Diệp Chanh khá đơn giản, chính là cùng người khác tranh chấp, bị người ta đẩy một cái,cô lợi dụng cơ hội này bật lại, vu oan cho vai diễn của Diệp Tử một chút, sau đó bị hoàng đế là do Quân Lương Dạ thủ diễn đau lòng mang về.
Trong phân cảnh này là cô diễn cùng một vai lão ma ma, vai diễn này là do một nữ diễn viên gạo cội đảm nhận, cho nên phương diện diễn xuất không gặp trở ngại nào.
Nhưng mà ….
Trong lòng cô lúc này làm gì có ghi nhớ kịch bản chứ, cũng không có nhớ chút lời thoại nào luôn, trong lòng chỉ tràn đầy ánh mắt của ai kia đang chăm chăm nhìn mình.
Lúc này khẩn cấp gọi nam chính Quân Lương Dạ đến.
Bởi vì biết Mộ Dạ Lê đến, ai cũng không được chậm trễ, tuy Quân Lương Dạ có chút không vui, nhưng cũng nhanh chạy đến.
Thấy Diệp Chanh đứng đó, ánh mắt có vẻ không đúng lắm, chớp mắt anh đi qua chỗ cô.
“Diệp Chanh, em khẩn trương sao? Đừng lo lắng quá, anh biết, Mộ Dạ Lê ở đây sẽ làm em có chút ngượng ngùng, em có thể coi anh ta không phải là Mộ Dạ Lê đi, với lại, lát nữa anh sẽ giúp em, chúng ta tranh thủ một lần thông qua.”
Diệp Chanh căn bản giống như là không nghe thấy anh nói gì, là nhanh chóng gật đầu.
Liếc mắt một cái về phía sau đúng lúc ánh mắt Mộ Dạ Lê đang nhìn cô.
Ánh mắt sáng rực đó, làm cho cô hoảng hốt.
Lúc này…
Nhân viên quay phim đã chuẩn bị xong, thiết bị cũng chuẩn bị tốt.
Lưu Kỳ Uy ra kệnh một tiếng, chuẩn bị bắt đầu quay.
Máy quay đối diện với Diệp Chanh.
Màn ảnh sắc nét càng làm gương mặt Diệp Chanh tăng thêm phần xinh đẹp.
Người bên kia nhìn Diệp Chanh một thân quần áo đỏ thẫm, đứng dưới màn ảnh, đẹp đến quên thở, lại càng thêm hâm mộ, Diệp Chanh xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ làm Mộ Dạ Lê chú ý.
Vận khí quá tốt….
Nhưng mà…
Bỗng nhiên Diệp Chanh đưa tay lên nói “không được, đạo diễn.”
Quân Lương Dạ mới chuẩn bị cảm xúc thật tốt cũng động đậy hỏi “Làm sao vậy.”
Diệp Chanh nói “Tôi bị tiêu chảy, cần đi toilet. Mọi người quay trước đi.”
“….”
Diệp Chanh nói xong, ôm bụng liền chạy đi mất.
Lưu lại vẻ mặt như đang mơ ngủ của Lưu Kỳ Uy, căn bản không biết nói cái gì tốt với Quân Lương Dạ.
Mọi người vốn đang sững sờ, lại càng cảm thấy vô cùng đáng tiếc nhìn Diệp Chanh chạy trốn, trong lòng khôngnhịn được nghĩ, chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê đến xem cho nên khẩn trương quá nên tiêu chảy?
Cũng thật xui xẻo quá đi….
Người xung quanh nháy mắt làm nền, anh ngồi ở giữa, giống như không nhìn bất cứ người nào, nhưng Diệp Chanh lại cảm thấy bản thân cả người đổ mồ hôi hột.
Đóng phim trước mặt anh ta?
cô làm không được đây….
Nhiều người hâm mộ nhìn Diệp Chanh như vậy, lại không biết trong lòng cô bồn chồn không yên, chỉ cảm thấy anhngồi đó liền tạo thành một áp lực quá lớn, làm cho người ta không cách nào không nhìn thấy sự tồn tại của anh, càng không cần phải nói, chung quanh còn nhiều người như vậy, như sao vây quanh mặt trăng mà vây lấy anh, mấy cô gái còn hơn thế, một chút cũng không e ngại, nhìn anh từ phía xa, hận không thể cầm được nước dãi.
Lưu Kỳ Uy cực kỳ yên tâm về Diệp Chanh, mặc kệ ai là vai chính ai là phụ, cô đứng ở đố liền dẫm nát người khác trong một giây.
Vì thế ông chỉ đỡ sau lưng cô dắn dò một câu “Đừng quá lo lắng, giống như không có người khác, cô chỉ lần biểuhiện như bình thường là được.”
Khóe môi Diệp Chanh giật giật, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đang ông tự phát sáng bên kia.
Sao có thể coi như anh không có chứ?
một người như anh nháy mắt cũng đã hạ gục hoàn toàn người khác.
Phân cảnh hôm nay của Diệp Chanh khá đơn giản, chính là cùng người khác tranh chấp, bị người ta đẩy một cái,cô lợi dụng cơ hội này bật lại, vu oan cho vai diễn của Diệp Tử một chút, sau đó bị hoàng đế là do Quân Lương Dạ thủ diễn đau lòng mang về.
Trong phân cảnh này là cô diễn cùng một vai lão ma ma, vai diễn này là do một nữ diễn viên gạo cội đảm nhận, cho nên phương diện diễn xuất không gặp trở ngại nào.
Nhưng mà ….
Trong lòng cô lúc này làm gì có ghi nhớ kịch bản chứ, cũng không có nhớ chút lời thoại nào luôn, trong lòng chỉ tràn đầy ánh mắt của ai kia đang chăm chăm nhìn mình.
Lúc này khẩn cấp gọi nam chính Quân Lương Dạ đến.
Bởi vì biết Mộ Dạ Lê đến, ai cũng không được chậm trễ, tuy Quân Lương Dạ có chút không vui, nhưng cũng nhanh chạy đến.
Thấy Diệp Chanh đứng đó, ánh mắt có vẻ không đúng lắm, chớp mắt anh đi qua chỗ cô.
“Diệp Chanh, em khẩn trương sao? Đừng lo lắng quá, anh biết, Mộ Dạ Lê ở đây sẽ làm em có chút ngượng ngùng, em có thể coi anh ta không phải là Mộ Dạ Lê đi, với lại, lát nữa anh sẽ giúp em, chúng ta tranh thủ một lần thông qua.”
Diệp Chanh căn bản giống như là không nghe thấy anh nói gì, là nhanh chóng gật đầu.
Liếc mắt một cái về phía sau đúng lúc ánh mắt Mộ Dạ Lê đang nhìn cô.
Ánh mắt sáng rực đó, làm cho cô hoảng hốt.
Lúc này…
Nhân viên quay phim đã chuẩn bị xong, thiết bị cũng chuẩn bị tốt.
Lưu Kỳ Uy ra kệnh một tiếng, chuẩn bị bắt đầu quay.
Máy quay đối diện với Diệp Chanh.
Màn ảnh sắc nét càng làm gương mặt Diệp Chanh tăng thêm phần xinh đẹp.
Người bên kia nhìn Diệp Chanh một thân quần áo đỏ thẫm, đứng dưới màn ảnh, đẹp đến quên thở, lại càng thêm hâm mộ, Diệp Chanh xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ làm Mộ Dạ Lê chú ý.
Vận khí quá tốt….
Nhưng mà…
Bỗng nhiên Diệp Chanh đưa tay lên nói “không được, đạo diễn.”
Quân Lương Dạ mới chuẩn bị cảm xúc thật tốt cũng động đậy hỏi “Làm sao vậy.”
Diệp Chanh nói “Tôi bị tiêu chảy, cần đi toilet. Mọi người quay trước đi.”
“….”
Diệp Chanh nói xong, ôm bụng liền chạy đi mất.
Lưu lại vẻ mặt như đang mơ ngủ của Lưu Kỳ Uy, căn bản không biết nói cái gì tốt với Quân Lương Dạ.
Mọi người vốn đang sững sờ, lại càng cảm thấy vô cùng đáng tiếc nhìn Diệp Chanh chạy trốn, trong lòng khôngnhịn được nghĩ, chẳng lẽ là Mộ Dạ Lê đến xem cho nên khẩn trương quá nên tiêu chảy?
Cũng thật xui xẻo quá đi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.