Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim
Chương 260: Lại đến ngược cẩu , thật không hề có tình người mà
Mộc Y Y
10/02/2019
Lúc này, rượu được đưa lên.
Là rượu vang đỏ, có vẻ ngon, Diệp Chanh liền uống một ngụm, đánh giá một chút “Rượu vang đỏ năm 83, là của trang trại rượu ở Tây Ban Nha, có đúng không.
Diệp Chanh nói xong, Mộ Dạ Lê có chút kinh ngạc nhưng đầy vui vẻ nhướng mày.
“không sai.”
Diệp Chanh đối với các loại tri thức đều học hỏi một ít, biết được cái này cũng không có gì là lạ.
Lâm Vũ Oánh cũng là ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy Diệp Chanh quá lợi hại.
Mà Hà Nhã Huệ lại rất kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không nghĩ đến, Diệp Chanh lại biết nhiều đến như vậy.
Khó trách Mộ Dạ Lê lại nhìn trúng cô, nhan sắc xinh đẹp như vậy, lại có tài hoa hơn người, Mộ Dạ Lê là loại đàn ông suất sắc nhât, không thương cô mới là lạ.
Nhưng mà Diệp Chanh uống xong một ngụm, không cẩn thận, để rượu vang đỏ đổ một ít.
Mộ Dạ Lê cầm lấy khăn lụa đỏ bên cạnh lên.
“Nhìn em kìa, tay chân vụng về, đừng nhúc nhích, để anh lau cho em.”
Diệp Chanh đưa miệng sang.
Mộ Dạ Lê đưa tay sang lau cho cô xong, đem khăn lụa ném sang một bên.
“Uống thật ngon, uống thêm hai ngụm.”
“Là rượu đó, uống có ngon cũng không thể uống nhiều, uống một ly là được rôi.”
“thật là...anh mua rồi mà còn không phải là cho em uống sao?”
Mộ Dạ Lê nhíu mày.
Thân thể cô còn chưa khỏe, khẳng định là không thể uống được nhiều.
“Hai ly.”
“Nhưng mà....”
“nói nữa thì là một ly.”
“Được được, hai ly thì hai ly, thật là keo kiệt.”
“Còn dám nói.”
“....” Diệp Chanh ngậm miệng, cầm ly đến, uống một ngụm.
Tuy rằng đối với rượu cô cũng không có hứng thú nhiều, chỉ là cô biết giá trị của rượu này, rượu như vậy khó có được, không uống hơn hai ly thật là quá lãng phí.
Tiếp tục bĩu môi với Mộ Dạ Lê, Diệp Chanh không để ý đến, bên cạnh, Lâm Vũ Oánh đang hâm mộ nhìn cô, chỉ cảm thấy thái độ vừa rồi của Mộ Dạ Lê, yêu chiều không hết, dịu dàng không thôi, nhìn Diệp Chanh, đôi mắt đen thẳm kia dường như sáng rực lên.
Mà Hà Nhã Huệ lại là từng cơn khiếp sợ, từng cơn lại từng cơn.
Mỗi lần đều cho là khiếp sợ,cuối cùng chính là bọn họ lại đánh vỡ giới hạn, làm tim của cô nhảy dựng lần nữa.
Đây chính là Mộ Dạ Lê nha, anh ta đối với Diệp Chanh dường như liền không có giới hạn rồi.
anh tôn quý mà trầm ổn, lại lau miệng cho Diệp Chanh, mặc kệ cô là đổ rượu quý của mình, làm như chỉ vì muốn có được nụ cười của cô, những thư khác, dường như không một chút để ý.
Lam Vũ Oánh lúc này còn hưng phấn kéo tay Hà Nhã Huệ.
“Nhìn dáng vẻ Mộ Dạ Lê kìa, quá soái, quá hấp dẫn, ô ô, không được rồi, tôi lại chìm sâu vào trong đó rồi.”
“……”
Lâm Vũ Oánh này, lúc này còn ngây thơ sùng bái thần tượng a.
Hà Nhã Huệ là người thực tế, cô thấy được vị trí của Diệp Chanh trong mắt Mộ Dạ Lê, thật là so với mình nghĩ còn cao hơn rất nhiều.
Tuy rằng sớm biết là Mộ Dạ Lê đích thân gọi điện đến người quản lý nho nhỏ là cô, giao việc cho côquan tâm đến Diệp Chanh, cũng đã hiểu rõ, Diệp Chanh không giống người khác, chỉ là, bây giờ lần đầu tiên ở gần nhìn thấy hai người đang ở trước mặt ngược cẩu như vậy...
thì ra, đàn ông đắm chìm trong sắc đẹp không khác gì lắm, đường đường là Mộ Dạ Lê, lại ngược cẩu, cũng không hề có nhân tính như vậy...
Lại còn có chút không màng hình tượng bản thân, căn bản là mặc kệ tất, có phải hay không là xem như không có người trước mặt a?
Diệp Chanh uống xong một ngụm, mới nhìn thấy hai người đang nhìn chăm chăm mình.
cô ngơ ngác hỏi “Các cô nhìn cái á?”
Ánh mắt Mộ Dạ Lê lúc này cũng mới chuyển sang.
Hai cô chột dạ cúi đầu thật nhanh, chợt nhận ra, bản thân chính là bóng đèn, thật sự là có chút quá sáng chói rồi đó.
Là rượu vang đỏ, có vẻ ngon, Diệp Chanh liền uống một ngụm, đánh giá một chút “Rượu vang đỏ năm 83, là của trang trại rượu ở Tây Ban Nha, có đúng không.
Diệp Chanh nói xong, Mộ Dạ Lê có chút kinh ngạc nhưng đầy vui vẻ nhướng mày.
“không sai.”
Diệp Chanh đối với các loại tri thức đều học hỏi một ít, biết được cái này cũng không có gì là lạ.
Lâm Vũ Oánh cũng là ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy Diệp Chanh quá lợi hại.
Mà Hà Nhã Huệ lại rất kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không nghĩ đến, Diệp Chanh lại biết nhiều đến như vậy.
Khó trách Mộ Dạ Lê lại nhìn trúng cô, nhan sắc xinh đẹp như vậy, lại có tài hoa hơn người, Mộ Dạ Lê là loại đàn ông suất sắc nhât, không thương cô mới là lạ.
Nhưng mà Diệp Chanh uống xong một ngụm, không cẩn thận, để rượu vang đỏ đổ một ít.
Mộ Dạ Lê cầm lấy khăn lụa đỏ bên cạnh lên.
“Nhìn em kìa, tay chân vụng về, đừng nhúc nhích, để anh lau cho em.”
Diệp Chanh đưa miệng sang.
Mộ Dạ Lê đưa tay sang lau cho cô xong, đem khăn lụa ném sang một bên.
“Uống thật ngon, uống thêm hai ngụm.”
“Là rượu đó, uống có ngon cũng không thể uống nhiều, uống một ly là được rôi.”
“thật là...anh mua rồi mà còn không phải là cho em uống sao?”
Mộ Dạ Lê nhíu mày.
Thân thể cô còn chưa khỏe, khẳng định là không thể uống được nhiều.
“Hai ly.”
“Nhưng mà....”
“nói nữa thì là một ly.”
“Được được, hai ly thì hai ly, thật là keo kiệt.”
“Còn dám nói.”
“....” Diệp Chanh ngậm miệng, cầm ly đến, uống một ngụm.
Tuy rằng đối với rượu cô cũng không có hứng thú nhiều, chỉ là cô biết giá trị của rượu này, rượu như vậy khó có được, không uống hơn hai ly thật là quá lãng phí.
Tiếp tục bĩu môi với Mộ Dạ Lê, Diệp Chanh không để ý đến, bên cạnh, Lâm Vũ Oánh đang hâm mộ nhìn cô, chỉ cảm thấy thái độ vừa rồi của Mộ Dạ Lê, yêu chiều không hết, dịu dàng không thôi, nhìn Diệp Chanh, đôi mắt đen thẳm kia dường như sáng rực lên.
Mà Hà Nhã Huệ lại là từng cơn khiếp sợ, từng cơn lại từng cơn.
Mỗi lần đều cho là khiếp sợ,cuối cùng chính là bọn họ lại đánh vỡ giới hạn, làm tim của cô nhảy dựng lần nữa.
Đây chính là Mộ Dạ Lê nha, anh ta đối với Diệp Chanh dường như liền không có giới hạn rồi.
anh tôn quý mà trầm ổn, lại lau miệng cho Diệp Chanh, mặc kệ cô là đổ rượu quý của mình, làm như chỉ vì muốn có được nụ cười của cô, những thư khác, dường như không một chút để ý.
Lam Vũ Oánh lúc này còn hưng phấn kéo tay Hà Nhã Huệ.
“Nhìn dáng vẻ Mộ Dạ Lê kìa, quá soái, quá hấp dẫn, ô ô, không được rồi, tôi lại chìm sâu vào trong đó rồi.”
“……”
Lâm Vũ Oánh này, lúc này còn ngây thơ sùng bái thần tượng a.
Hà Nhã Huệ là người thực tế, cô thấy được vị trí của Diệp Chanh trong mắt Mộ Dạ Lê, thật là so với mình nghĩ còn cao hơn rất nhiều.
Tuy rằng sớm biết là Mộ Dạ Lê đích thân gọi điện đến người quản lý nho nhỏ là cô, giao việc cho côquan tâm đến Diệp Chanh, cũng đã hiểu rõ, Diệp Chanh không giống người khác, chỉ là, bây giờ lần đầu tiên ở gần nhìn thấy hai người đang ở trước mặt ngược cẩu như vậy...
thì ra, đàn ông đắm chìm trong sắc đẹp không khác gì lắm, đường đường là Mộ Dạ Lê, lại ngược cẩu, cũng không hề có nhân tính như vậy...
Lại còn có chút không màng hình tượng bản thân, căn bản là mặc kệ tất, có phải hay không là xem như không có người trước mặt a?
Diệp Chanh uống xong một ngụm, mới nhìn thấy hai người đang nhìn chăm chăm mình.
cô ngơ ngác hỏi “Các cô nhìn cái á?”
Ánh mắt Mộ Dạ Lê lúc này cũng mới chuyển sang.
Hai cô chột dạ cúi đầu thật nhanh, chợt nhận ra, bản thân chính là bóng đèn, thật sự là có chút quá sáng chói rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.