Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim
Chương 315: Nhân tính phức tạp thật là làm người thất vọng đâu
Mộc Y Y
15/03/2019
Diệp Chanh không nghĩ nói chuyện với những người ngu xuẩn này.
Bởi vì với những tình huống như vậy, các cô ấy quá sợ hãi, níu lấy một chút hy vọng đều là chuyện không sai.
Chính là, những người này thật sự sẽ như vậy hay sao?
cô gọi một tiếng “Ba” bọn họ liền sẽ tha cho mấy cô sao?
Buồn cười.
Gã để lộ mặt thật trước mặt mọi người, vì sao chứi? Bởi vì từng người ở đây, gã sẽbiến thành người chết.
Có một người đi trước cầu xin cô, những người còn lại cũng liền nói theo.
“Đúng vậy, cô coi như làm việc thiện, giúp đỡ chúng tôi đi.”
“cô làm gì, còn không đồng ý, cô như vậy là hại chết chúng tôi đó.”
“Lòng tự trọng của cô quan trọng, hay là mạng của chúng tôi quan trọng đây, cô sao lại có thể ích kỷ như vậy, không nghĩ cho người khác như vậy.”
Vì thế, trong chốc lát, các cô dường như đều đã quên, những hung thần ác sát đứng ở đây mới thật sự là người xấu, mới là hung thủ muốn giết hại mình, mà chỉ cảm thấy người hại chết bọn họ …Chính là Diệp Chanh?
thật là… Làm người cảm thấy thật là ngu xuẩn, buồn cười, cũng làm người cảm thán, nhan tính thật đáng buồn.
Thế mà lại không phân rỏ trắng xanh đen đỏ, đầu đuôi lẫn lộn như thế.
Diệp Chanh cười lạnh nhìn người trước mặt.
Dường như là đang rất hưởng thụ, nhìn những người này đang tức giận mắng chửi Diệp Chanh.
Như vậy, làm như vô cùng đạo đức cao thượng đứng ở đó, như là đạo diễn, đangxem một cảnh quay nhân tính.
Đáng tiếc, bọn họ thật cho rằng có thể nhìn thấy cảnh, Diệp Chanh vì thế mà khôngkhỏi cúi đầu?
Diệp Chanh nói “Tôi sẽ không.”
“Ha….”
Người phía trước cười càng thêm lạnh “Mày sẽ phải trả giá lớn vì điểu này, thật là, mày đã không gọi, vậy đừng trách tao không khách khí.”
“Cứ việc lại đây.” Diệp Chanh nhàn nhạt nhướng mày, lại không nghĩ, gã đàn ông này lại thật sự ra tay, làm như muốn túm lấy xách người cô lên vậy.
Nhưng mà khi đôi tay vừa đến vai cô, trên bụng gã đã bị một rạch một đường chí tử.
Gã đàn ông cảm thấy đau đớn.
hắn không thể tin được cúi đầu nhìn bụng mình, thịt cũng bị cắt nứt ra, giữa cái bụng là vết máu loang lỗ, nội tạng bên trong cũng đều vọt thẳng ra ngoài.
“A……”
Gã gào thét, sợ hãi cúi đầu đi che bụng.
Nhưng là đã vô dụng.
Nhìn gã lùi ra, Diệp Chanh hừ lạnh, dao nhỏ dài ló ra từ tay áo, chỉ có từng giọt máu tươi đang lần lượt nhỏ trên mặt đất. làm người cảm thấy lạnh lẽo.
“thật ngu ngốc, mắt không nhìn phía dưới sao?”
Diệp Nịnh lạnh lùng nói.
Lúc này, nhân viên ngồi lăn trên mặt đất bị doạ ngây người.
“Trời ơi, cô đã giết người của bọn họ…. cô thật sự là muốn hại chết chúng tôi, muốn hại chết chúng tôi.”
Thấy bọn họ sợ hãi nhìn mình, Diệp Chanh một chút cũng không thèm để ý, vài người trên mặt lại tràn ngập sát ý, nhưng đó không phải là đối với hung thủ, mà là….
Giờ phút này, các cô đều nghĩ đến một chuyện, không bằng giết Diệp Chanh cho những người này, bọn họ có lẽ sẽ tha cho các cô.
Mấy tên khủng bố nhìn người trước mặt, liền thấy hắn run rẩy vài cái, sau đó ngã gục xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở, mới ác độc nhìn về phía Diệp Chanh.
“Giỏi lắm, lá gan mày lớn, mày cũng dám ra tay.”
Súng vừa đưa lên, lại không ngờ Diệp Chang nắm lấy làn váy dài, trực tiếp quấn lấy học súng, thuận tiện đem người cũng kéo lê trên mặt đất
Trong lúc mấy nhân viên cửa hàng ngồi bệt trên đất còn kinh ngạc, liền thấy Diệp Chanh động thủ, liền đem súng của bọn họ dùng váy đoạt lấy.
Váy, còn có thể dùng như vậy sao?
Sau đó….
“Diệp Chanh?”
Mộ Dạ Lê rốt cuộc cũng tìm được các cô.
Bởi vì với những tình huống như vậy, các cô ấy quá sợ hãi, níu lấy một chút hy vọng đều là chuyện không sai.
Chính là, những người này thật sự sẽ như vậy hay sao?
cô gọi một tiếng “Ba” bọn họ liền sẽ tha cho mấy cô sao?
Buồn cười.
Gã để lộ mặt thật trước mặt mọi người, vì sao chứi? Bởi vì từng người ở đây, gã sẽbiến thành người chết.
Có một người đi trước cầu xin cô, những người còn lại cũng liền nói theo.
“Đúng vậy, cô coi như làm việc thiện, giúp đỡ chúng tôi đi.”
“cô làm gì, còn không đồng ý, cô như vậy là hại chết chúng tôi đó.”
“Lòng tự trọng của cô quan trọng, hay là mạng của chúng tôi quan trọng đây, cô sao lại có thể ích kỷ như vậy, không nghĩ cho người khác như vậy.”
Vì thế, trong chốc lát, các cô dường như đều đã quên, những hung thần ác sát đứng ở đây mới thật sự là người xấu, mới là hung thủ muốn giết hại mình, mà chỉ cảm thấy người hại chết bọn họ …Chính là Diệp Chanh?
thật là… Làm người cảm thấy thật là ngu xuẩn, buồn cười, cũng làm người cảm thán, nhan tính thật đáng buồn.
Thế mà lại không phân rỏ trắng xanh đen đỏ, đầu đuôi lẫn lộn như thế.
Diệp Chanh cười lạnh nhìn người trước mặt.
Dường như là đang rất hưởng thụ, nhìn những người này đang tức giận mắng chửi Diệp Chanh.
Như vậy, làm như vô cùng đạo đức cao thượng đứng ở đó, như là đạo diễn, đangxem một cảnh quay nhân tính.
Đáng tiếc, bọn họ thật cho rằng có thể nhìn thấy cảnh, Diệp Chanh vì thế mà khôngkhỏi cúi đầu?
Diệp Chanh nói “Tôi sẽ không.”
“Ha….”
Người phía trước cười càng thêm lạnh “Mày sẽ phải trả giá lớn vì điểu này, thật là, mày đã không gọi, vậy đừng trách tao không khách khí.”
“Cứ việc lại đây.” Diệp Chanh nhàn nhạt nhướng mày, lại không nghĩ, gã đàn ông này lại thật sự ra tay, làm như muốn túm lấy xách người cô lên vậy.
Nhưng mà khi đôi tay vừa đến vai cô, trên bụng gã đã bị một rạch một đường chí tử.
Gã đàn ông cảm thấy đau đớn.
hắn không thể tin được cúi đầu nhìn bụng mình, thịt cũng bị cắt nứt ra, giữa cái bụng là vết máu loang lỗ, nội tạng bên trong cũng đều vọt thẳng ra ngoài.
“A……”
Gã gào thét, sợ hãi cúi đầu đi che bụng.
Nhưng là đã vô dụng.
Nhìn gã lùi ra, Diệp Chanh hừ lạnh, dao nhỏ dài ló ra từ tay áo, chỉ có từng giọt máu tươi đang lần lượt nhỏ trên mặt đất. làm người cảm thấy lạnh lẽo.
“thật ngu ngốc, mắt không nhìn phía dưới sao?”
Diệp Nịnh lạnh lùng nói.
Lúc này, nhân viên ngồi lăn trên mặt đất bị doạ ngây người.
“Trời ơi, cô đã giết người của bọn họ…. cô thật sự là muốn hại chết chúng tôi, muốn hại chết chúng tôi.”
Thấy bọn họ sợ hãi nhìn mình, Diệp Chanh một chút cũng không thèm để ý, vài người trên mặt lại tràn ngập sát ý, nhưng đó không phải là đối với hung thủ, mà là….
Giờ phút này, các cô đều nghĩ đến một chuyện, không bằng giết Diệp Chanh cho những người này, bọn họ có lẽ sẽ tha cho các cô.
Mấy tên khủng bố nhìn người trước mặt, liền thấy hắn run rẩy vài cái, sau đó ngã gục xuống đất, hoàn toàn không còn hơi thở, mới ác độc nhìn về phía Diệp Chanh.
“Giỏi lắm, lá gan mày lớn, mày cũng dám ra tay.”
Súng vừa đưa lên, lại không ngờ Diệp Chang nắm lấy làn váy dài, trực tiếp quấn lấy học súng, thuận tiện đem người cũng kéo lê trên mặt đất
Trong lúc mấy nhân viên cửa hàng ngồi bệt trên đất còn kinh ngạc, liền thấy Diệp Chanh động thủ, liền đem súng của bọn họ dùng váy đoạt lấy.
Váy, còn có thể dùng như vậy sao?
Sau đó….
“Diệp Chanh?”
Mộ Dạ Lê rốt cuộc cũng tìm được các cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.