Vô Ý Câu Dẫn

Chương 8

Nhụ Giang

07/08/2020

Tuyên Tử Phương khẩn trương đến mức hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch, cậu chỉ sợ Tô Kỷ biết được lại đâm ra trêu cậu là nhóc con. Nhưng không như cậu nghĩ, Tô Kỷ hôn lên một cái rồi rời môi ngay, thấp giọng hỏi: "Cậu khẩn trương sao?"

"Cũng... cũng có một chút" Tuyên Tử Phương mở mắt, cánh môi run rẩy nhẹ nhàng: "Mà kệ đi... Đến đây! Này, muốn có dấu hiệu thì phải làm gì?"

Tô Kỷ nở nụ cười, đùa bảo: "Vội vàng làm cái gì, anh sẽ không làm cậu bị đau..."

"Không có... Tôi không có vội vàng chút nào hết!" Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, tinh thần hiên ngang, thấy chết không sờn, mạnh miệng nói: "Đây là lần đầu tiên của tôi, cho nên tôi có chút không quen, khi tôi có kinh nghiệm rồi thì sẽ không như vậy nữa..."

"Ồ." Tô Kỷ nhìn cậu, cười cười: "Vậy thì anh rất mong chờ biểu hiện của cậu."

"Sẽ không để chú thất vọng!" Tuyên Tử Phương khảng khái đáp.

Tô Kỷ cười hỏi: "Được... Nhưng trước khi cho cậu dấu hiệu, anh muốn hỏi cậu trả lời anh một vấn đề."

Môi vừa rời, cơ thể hai người rất gần, Tuyên Tử Phương ngẩng mặt lên thì thấy đôi môi Tô Kỷ gần ngay trước mắt. Môi của ông chú này sao hấp dẫn vậy ta, không những mỏng manh, mềm mại mà còn cực kỳ gợi cảm nữa. Tâm trí Tuyên Tử Phương như bị cánh môi ấy câu đi mất, đôi mắt cậu dán chặt trên môi đối phương. Phải một lúc sau cậu mới giật mình, phát hiện ra mình đang thất thố, run rẩy trả lời: "Được... Chú muốn hỏi tôi chuyện gì?"

"Cũng đơn giản thôi." Tô Kỷ đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng: "Cậu muốn dấu hiệu anh cho cậu có thể duy trì được bao lâu? Dấu hiệu này chỉ là dấu hiệu tạm thời nên có thời gian hạn chế."

Tuyên Tử Phương lắp bắp trả lời: "Thì... Chú... Thì chú tự quyết đi, tôi không biết đâu!"

"Không được". Tô Kỷ nghiêm túc nhìn cậu, nói: "Chuyện này cậu phải tự quyết định lấy. Còn nếu để anh quyết, anh sẽ chọn làm tới bến, vì đó là cách tối ưu nhất."

"Nhưng mà tôi..."

"Vả lại, dù sao cậu cũng không thích anh, anh không muốn cậu phải hối hận." Tô Kỷ nói thêm.

Tuyên Tử Phương cười, cũng không còn khẩn trương như trước, bình tĩnh đáp: "Cám ơn chú... Cảm ơn vì đã nghĩ đến suy nghĩ của tôi."

"Không cần cảm ơn." Tô Kỷ cười cười: "Với anh mà nói, cậu cũng không phải là một Omega bình thường."

"Chú đã nói rằng tôi rất đặc biệt..."

"Đúng vậy, nhưng nếu cậu muốn lĩnh hội hết ý nghĩa của hai từ "đặc biệt" này, anh nghĩ cậu nên dụng tâm mà suy nghĩ về nó nhiều hơn."

Thừa lúc cậu nhóc đang nghĩ về ý nghĩa mấy chữ "lĩnh hội" rồi cả "đặc biệt", Tô Kỷ cầm lấy tay cậu, đặt lên trên ngực trái của mình, nói: "Lúc này, nơi này vì cậu mà không ngừng đập loạn xạ. Tử Phương... chuyện anh vừa hỏi cậu... Cậu nghĩ nó sẽ tốt chứ?"

Tuyên Tử Phương có thể cảm nhận được nhịp đập dưới lớp áo người trước mặt, bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, đỏ mặt đáp: "Tất nhiên... Vậy thì đến đâu hay đến đó... Thực tình thì tôi cũng không biết phải làm thế nào..."

"Không sao." Tô Kỷ nói: "Anh sẽ chỉ cậu."

Tuyên Tử Phương nghe vậy cũng cảm thấy hơi yên tâm, để Tô Kỷ bế mình đặt lên sofa. Đột nhiên cậu quay sang nhìn Tô Kỷ, giọng điệu có chút câu nệ nói:

"Sẽ... sẽ phải làm tới cùng sao, phải dùng đến "cái đó" sao?... Ý tôi là "chuyện đó"... nó..."

"Không cần." Nhìn cậu nhóc lúng ta lúng túng mặt đỏ bừng, Tô Kỷ vui vẻ đáp: "Anh sẽ không làm đến cùng, vả lại, nếu cậu cảm thấy không thoải mái, anh sẽ dừng lại."

Tuyên Tử Phương nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi, được, đến đây đi."

Khóe miệng Tô Kỷ cong lên, anh nhanh chóng cởi bỏ áo trong, lại giúp Tuyên Tử Phương cởi quần áo, chỉ để sót lại chiếc quần lót. Tô Kỷ nghiêng người cúi xuống hôn lên trán người dưới thân, mỉm cười: "Như thế này là năm phút."

Nụ hôn này so với nụ hôn lướt qua môi khi nãy cũng không khác nhau lắm, Tuyên Tử Phương vẫn chưa có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng mà mùi hương của Tô Kỷ vương trên người cậu... Hóa ra đây là hương vị của một Alpha, thực hấp dẫn khiến người ta không thể nói nên lời. Một chút kích thích xen lẫn chút đắm say, khí tức đối phương bá đạo, nguy hiểm mà đầy dụ hoặc, quyến rũ. Nghĩ vậy, Tuyên Tử Phương khẽ run lên.

"Thân một chút như vậy là được năm phút?" Tuyên Tử Phương mờ mịt.

"Đúng vậy." Tô Kỷ chăm chú nhìn Tử Phương. Anh giữ lấy cằm cậu, không do dự hôn xuống, đẩy sâu nụ hôn, không để cho cậu tiếp tục nói tiếp...



Môi Tô Kỷ khô ráo mà mềm mại, vì thế Tuyên Tử Phương cảm thấy thật thoải mái. Cảm giác đầu lưỡi Tô Kỷ chạm nhẹ vào răng thật quá sức vi diệu, vi diệu đến mức Tuyên Tử Phương giật mình đứng dậy, cả người run rẩy. Cậu cảm thấy trong người ngứa ngứa, một cảm giác kỳ lạ đột ngột nảy sinh, tựa như có một hòn đá rơi xuống mặt nước yên tĩnh, bắn lên bọt nước, mặt nước cùng lúc dao động kịch liệt.

Nụ hôn của anh bá đạo mà dịu dàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi Tử Phương mà mút vào. Đầu lưỡi hai người quyến luyến lẫn nhau, vừa mạnh bạo vừa dịu dàng, cho đến khi hai người tách môi ra, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội.

Tuyên Tử Phương có chút không thở được, hai má hồng lên như ánh nắng lúc chạng vạng, ánh mắt nhìn Tô Kỷ thất thần nổi lên một tầng hơi nước.

Tô Kỷ chậm rãi nói: "Như thế này... vừa đủ hai ngày."

"Vừa đủ... hai ngày?" Tuyên Tử Phương vô thức lặp lại.

"Ừ." Tô Kỷ hổn hển: "Cậu cũng không bài xích anh... đúng không?"

"Rất... Rất thoải mái. Này, thật sự là chú chưa từng kết giao với Omega khác?" Tuyên Tử Phương ngẩng đầu hỏi.

Tô Kỷ quỳ giữa hai chân Tuyên Tử Phương, tháo thắt lưng: "Phải. Nụ hôn khi nãy là nụ hôn đầu tiên của anh."

Tuyên Tử Phương bất chấp nhìn chằm chằm Tô Kỷ, càng nhìn càng không thể rời mắt. Cậu vốn biết vóc dáng của anh đẹp đến mức người người đố kỵ, nhưng với khoảng cách gần như vậy, nhìn cơ bụng sáu múi, nhìn anh ở trên người mình mỉm cười, nhìn cách ngón tay thon dài tháo thắt lưng, chậm rãi kéo quần xuống...

Đồng chí Tuyên Tử Phương cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng phải bình tĩnh cố nhịn.

"Tôi cũng vậy." Tuyên Tử Phương không cam lòng nói: "Cho nên chúng ta huề nhau."

Tô Kỷ cười cười: "Cậu hiện tại không khẩn trương sao?"

"Ừm..." Tuyên Tử Phương nói: "Giờ nên làm cái gì?"

Tô Kỷ kéo tay Tuyên Tử Phương đặt lên trên quần lót của mình. Đồng chí Tiểu Tô Kỷ đã ngóc đầu, ngọ nguậy muốn thoát khỏi lớp vải trắng ôm sát. Hình dạng này... kích cỡ này... nhìn lướt qua, hình ảnh thực tế không chừng còn "khủng" hơn hình ảnh minh họa dưới lớp vải. Dường như "đồng chí Tô Kỷ" rất hưng phấn, rỉ nước, thấm ướt một mảng quần lót, Tô Kỷ ấn nhẹ tay Tuyên Tử Phương lên chỗ đó. Ngay cả khi cách một lớp vải, cảm giác nóng bỏng lẫn ươn ướt thật chân thực, nhất là vật kia còn càng lúc càng nóng hơn và trướng to hơn.

Mặt Tuyên Tử Phương đỏ bừng, xấu hổ muốn thu tay lại, lại bị Tô Kỷ gắt gao ấn, không thể động đậy. Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ, đồng chí dưới kia bình tĩnh lại cái, đồng chí muốn tay tôi phỏng luôn mới hài lòng hả?

Tô Kỷ thở gấp: "Đừng động, đó cũng là một bước phải hoàn thành."

Nghe vậy, Tuyên Tử Phương quyết định nhắm mắt làm ngơ, ngoan ngoãn để Tô Kỷ nắm lấy cổ tay mình, ngoan ngoãn để ngón tay mình chui vào bên trong quần lót, chậm rãi kéo xuống từng chút một, lột sạch bản thân và người trước mặt.

Anh bạn "nhỏ" thành công vượt qua chướng ngại vật, thoải mái vươn mình hít thở, đứng lên hoàn toàn, đập thẳng vào mắt Tuyên Tử Phương. Cậu chớp chớp mắt, hình như có gì đó sai sai. Mình đang ngồi thế này, còn Tô Kỷ lại thẳng lưng quỳ trước mặt cậu, đại gia hỏa kia không biết vô tình hay cố ý lại đối diện mặt cậu.

"Này..." Tuyên Tử Phương giật mình, lùi về phía sau, run run: "Muốn... Muốn bắn lên mặt tôi sao...?"

Tô Kỷ sửng sốt trong chốc lát, nén cười giữ cằm Tuyên Tử Phương hôn lên môi cậu, một lát sau mới buông ra, mỉm cười: "Không. Anh không thể làm vậy với cậu được...".

Tô Kỷ thì thầm những lời ngọt ngào, đôi tay lần mò xuống phía dưới, nắm lấy đồng chí nhỏ của Tuyên Tử Phương, khiến cậu không còn tâm tư nghe Tô Kỷ sủng nịnh, hoàn toàn tập trung vào anh bạn nhỏ của mình.

"Không.... A—— "

Anh bạn nhỏ chưa bao giờ được người ngoài chạm qua hiện nằm gọn trong tay Tô Kỷ. Tuyên Tử Phương thở dốc, cảm giác nơi đó được người khác chạm vào kích thích hơn hẳn tự mình đụng chạm. Khoảnh khắc Tô Kỷ chạm vào, trong người Tuyên Tử Phương như có một luồng điện chạy thẳng từ hạ thân đến đại não, cả người co rút mà run lên, phát tiết.

"Nhanh như vậy..." Tô Kỷ ôm lấy Tuyên Tử Phương, để cậu tựa đầu vào vai mình, trong giọng nói mang theo ý cười: "Hình như cậu ít khi nghịch nơi này?"

Tuyên Tử Phương thở hổn hển, cố gắng hít thở, suy nghĩ nói: "Ba tôi bảo làm nhiều quá sẽ bị hư thận..."

"Anh nên cảm ơn bác trai, bác bảo vệ cậu thật tốt."

"Tại sao chú lại muốn cảm ơn... Này, không được..." Tuyên Tử Phương còn chưa kịp hỏi ý tứ của đối phương, lại nhìn thấy anh liếm liếm ngón tay đầy dịch thể trắng đục của mình, đỏ mặt quát: "Không được làm như vậy!".



"Tại sao không?" Tô Kỷ nhướng mày: "Làm như vậy thì trên người của anh cũng có mùi hương của cậu."

Tuyên Tử Phương bị xoay đến cứng họng, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

Mà ngay lúc này, nửa người dưới của Tuyên Tử Phương lại có phản ứng.

Thân thể thật nóng, không hiểu vì sao lại trở nên rất kỳ lạ. Cảm giác trống rỗng ở nơi đó đột nhiên bùng phát thành ngọn lửa dữ dội, trong cơ thể như có gì đó đang kêu gào, khao khát được lấp đầy bên trong. Tuyên Tử Phương như bị cuốn vào cơn say, cho đến khi mơ hồ tỉnh lại, cả kinh phát hiện mình đã chủ động nắm lấy đại gia hỏa của Tô Kỷ. Nơi đó nóng rực, cứng rắn, thô to, lúc này đã dựng thẳng, tản ra mùi vị nam tính đầy dụ hoặc, dịch thể nhơn nhớt chảy ra đầy tay cậu, nhưng vẫn trương lên chưa bắn ra hết.

Tô Kỷ đang chăm chú "chăm sóc" cho "anh em" của Tuyên Tử Phương, ngón tay vuốt ve nơi mẫn cảm, không để ý đến bản thân. Đến khi chính mình bị Tuyên Tử Phương bắt được, anh giật mình, hôn hôn lên gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, nói: "Cậu sẽ giúp anh sao?".

"Ừ..." Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói.

"Được rồi... Chúng ta cùng ra."

Nói xong, Tô Kỷ đem hai vật cứng cùng một chỗ, sáp lại gần nhau ma sát, mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một kích tình. Tuyên Tử Phương thở dốc, cảm thấy vừa xa lạ vừa kích thích, hoàn toàn tựa đầu vào bả vai Tô Kỷ, hoàn toàn đem bản thân giao cho Tô Kỷ ôm lấy.

"Chú..."

Tuyên Tử Phương thấp giọng ngâm nga, đến thời điểm cao trào theo bản năng ôm eo Tô Kỷ. Hai người phát tiết xong, mãi một lúc sau cậu mới phát hiện mình vẫn còn đang ôm chặt eo đối phương, tay còn lại dính đầy chất lỏng.

"Ổn rồi?" Tô Kỷ nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn Tuyên Tử Phương.

Không hiểu vì sao Tuyên Tử Phương lại cảm giác ánh mắt kia vừa dịu dàng vừa mang theo khao khát chiếm hữu không thể nào che giấu được. Cậu càng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại học theo Tô Kỷ, mút mút ngón tay dính đầy tinh dịch của anh. Hương vị không đến mức ngon, vị mặn mặn, nhưng vấn đề là Tuyên Tử Phương lại thành thật nuốt xuống.

Tô Kỷ theo dõi hắn, ánh mắt đầy thâm trầm.

Tuyên Tử Phương mờ mịt: "Như vậy... Là có thể?"

"Cậu không cần phải làm như vậy...".

"Tôi chỉ hơi tò mò một chút..." Tuyên Tử Phương ngại ngùng nói: "Hồi nãy nhìn chú... liền... không tự chủ được muốn thử xem.".

Tô Kỷ đỡ trán, nghiền ngẫm mà đánh giá cậu: "Cảm giác thế nào?"

"Hương vị... không ngon cho lắm..." Tuyên Tử Phương thẳng thừng đáp.

"Khi nãy cơ." Tô Kỷ nhìn cậu nói.

Khi nãy hả... Ý ổng là lúc hai người đều nắm lấy phía dưới của nhau sao?

Nghĩ đến đó, sắc mặt Tuyên Tử Phương đỏ bừng, lắp bắp: "Rất... Rất kích thích."

"Sao tự nhiên lại thành thật như vậy, đã vậy còn nói lắp?" Tô Kỷ rướn người, hôn hôn lên môi Tuyên Tử Phương, cười nói: "Còn muốn thêm một lần sao?".

"Vừa rồi... Như vậy có thể duy trì được bao lâu?" Tuyên Tử Phương không được tự nhiên nghiêng người, vừa vặn cọ trúng đùi Tô Kỷ, nhìn xuống thấy đồng chí kia chuẩn bị đứng nghiêm chào cờ, vội vàng hỏi: "Nếu đủ rồi thì không cần phải làm lại lần nữa... Hôm nay tôi đã ra hai lần rồi, nếu còn ra nữa sẽ bị hư thận!".

Trên mặt Tô Kỷ không có ý cười, anh trầm giọng: "Đáng lẽ vừa rồi anh không nên nói lời cảm ơn, nhưng mà nhìn cậu ngây ngô thế này cũng rất vui."

Tuyên Tử Phương ngơ ngác: "Hở?"

Tô Kỷ lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn chỗ quần áo lộn xộn dính đầy dịch thể trên sàn nhà, vỗ vai Tuyên Tử Phương nói: "Trước tiên cậu đi tắm tẩy rửa, quần áo thế này tạm thời không mặc được."

"Dấu hiệu có bị rửa đi không?"

"Dấu hiệu đều bị cậu ăn hết." Tô Kỷ mờ ám mà nhìn Tuyên Tử Phương, liếc mắt một cái: "Thực ra là không cần thiết, nhưng mà toàn bộ đều bị cậu nuốt trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Ý Câu Dẫn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook