Chương 2
Lạp Diện Yếu Gia Hương Thái
26/09/2020
Sáu giờ sáng, hiếm thấy Thẩm Thời Trạm không dậy chạy bộ, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của Lạc Mân trong ngực, khóe miệng hơi cong lên.
Tối hôm qua thật sự là hơi quá sức, làm cậu nhóc mệt muốn chết rồi, áng chừng mệt như vậy có thể ngủ thẳng đến chiều.
Làm đến lần cuối cùng, âm thanh của Lạc Mân gần như toàn tiếng khóc nức nở nhưng lại không cầu xin hắn như mọi lần. Mà vẫn luôn dùng chân quấn quanh người hắn, đến lúc sau thực sự không còn sức lực hai chân mềm oặt mở ra hai bên, còn không buông tha ôm cổ hắn muốn hôn. Dáng vẻ dính người này khiến Thẩm Thời Trạm hận không thể chết ở trên người cậu.
Lúc đó hai người đều ra sức, vẫn luôn làm từ giữa trưa đến đêm, lúc ôm Lạc Mân vào phòng tắm tẩy rửa, Lạc Mân đã ngủ đến cái gì cũng không biết.
Từ buổi chiều…
Lúc này Thẩm Thời Trạm mới nghĩ đến có một chút không bình thường.
Chiều hôm qua công ty không có việc gì, không cần tăng ca, hắn về nhà sớm hơn bình thường ba tiếng.
Lúc vào trong nhà không nhìn thấy Lạc Mân mỗi ngày đứng ở cửa chờ hắn, hỏi quản gia mới biết, buổi trưa sau khi Lạc tiểu thiếu gia trở về từ Kim thị thì lên lầu, sau đó cũng không xuống dưới.
Nghỉ hè, Lạc Mân ở nhà ngốc đến nhàm chán, có lúc buổi trưa sẽ đến công ty ăn cơm với Thẩm Thời Trạm.
Thật ra trước kia Lạc Mân muốn theo Thẩm Thời Trạm đi làm, mà thông thường vào đêm hôm trước đều là Thẩm Thời Trạm chơi đùa người ta đến giữa trưa hôm sau không rời giường được. Lạc Mân cũng chỉ có thể suy nghĩ lại.
Hắn mơ hồ nhớ lại lúc mình đẩy cửa phòng ngủ ra, Lạc Mân giống như hoảng sợ, đôi mắt cũng hơi hồng hồng.
Thẩm Thời Trạm muốn hỏi, lại bị cậu bám dính thế là quên mất điều này.
Nếu là thường ngày, Thẩm Thời Trạm không thể dễ dàng bị cậu lừa gạt như vậy. Không hiểu sao tối hôm qua Lạc Mân thực sự rất câu người, Thẩm Thời Trạm ăn cậu nhiều lần rồi mà chưa từng nhìn thấy bộ dáng chủ động như thế.
Trong chăn rất nóng, Thẩm Thời Trạm tỉnh lại thấy hơi khó chịu muốn nhấc tay ra ngoài.
Lạc Mân nhận ra cánh tay vòng qua sau lưng mình biến mất, bất an cọ cọ trong lồng ngực Thẩm Thời Trạm, trong miệng rầm rì gọi Thẩm Thời Trạm, bộ dáng như tỉnh như không.
Thẩm Thời Trạm nhanh chóng cách chăn ôm lấy cậu, lúc này Lạc Mân mới an ổn lại. Thẩm Thời Trạm cưng chiều mỉm cười, cẩn thận hôn một cái lên mắt cậu, lặng lẽ chế giễu: “Ngủ một giấc vẫn có thể làm nũng như thế.”
Quản gia đứng ở cầu thang, nhìn cửa phòng ngủ chính. Buổi sáng điện thoại dưới lầu bị gọi đến muốn vỡ tung, nhìn đồng hồ điểm mười một giờ, phòng ngủ chính vẫn không có động tĩnh. Ông gõ không được, không gõ cũng không được.
Thẩm Thời Trạm không thích để cho người khác hầu hạ, trước đây có thể đi vào phòng của hắn chỉ có lão Chu và vợ lão Chu chuyên môn phụ trách quét tước phòng ngủ chính.
Từ khi Lạc Mân chuyển đến, lúc hai người ở bên trong lão Chu sẽ không tới gần phòng ngủ chính, bà Chu cũng chỉ thừa dịp buổi chiều hai người đều không ở trong phòng, đi lên đổi ga trải giường, làm sạch thảm trải thềm, thuận tiện phân loại quần áo đã thay ra mang đi giặt.
Chỉ có một lần vào cuối tuần, lúc sắp hai giờ, Thẩm Thời Trạm gọi bữa sáng lúc hơn chín giờ, bảo người để trước cửa phòng, lấy cơm vào thì không đi ra nữa, đến chiều thấy đã sắp tới hai giờ ông mới lên gọi.
Công ty thực sự có việc gấp tìm Thẩm Thời Trạm, lão Chu vạn bất đắc dĩ đi gõ cửa một hồi. Lúc Thẩm Thời Trạm đi ra, sắc mặt đen đến dọa người, Lạc Mân mặc áo ngủ màu xanh hải quân, tóc chưa khô, đi theo phía sau hắn cười cảm kích với lão Chu.
Thẩm Thời Trạm quay đầu lại nhìn thấy Lạc Mân cười với lão Chu, càng tức giận với lão Chu.
Lão Chu run sợ trong lòng nghĩ ‘tổ tông cậu vẫn là không nên cười với tôi, người này ngay cả dấm chua của con chó nhỏ trong vườn hoa cũng ăn, tôi vẫn là không thể trêu vào nên rời đi’.
Nghĩ tới đây cái, lão Chu lại không dám đi gõ cửa. Đang do dự, Thẩm Thời Trạm đẩy cửa đi ra.
Nhìn qua khe cửa, trong phòng một tia sáng cũng không có, chắc chắn rèm cửa sổ vẫn bị kéo chặt.
Lão Chu nhìn Thẩm Thời Trạm cẩn thận đóng cửa, tay nắm chốt cửa giống như sợ bom nổ. Ông không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng, lúc trước mẹ Thẩm thường thường lo lắng Thẩm Thời Trạm quá mức lãnh tình, sợ hắn vĩnh viễn một thân một mình.
Bây giờ hắn cắm một đầu ở trên người Lạc Mân, có lẽ, đây là một mặt cực đoan khác trong tính cách của Thẩm Thời Trạm.
Ông đang ngây người, Thẩm Thời Trạm đã xuống lầu, lão Chu nhanh chóng bước vài bước theo sau, “Công ty…”
“Lạc Mân đang ngủ, không nên quấy rầy em ấy, dặn dò những người khác, động tác nhẹ nhàng chút.” Thẩm Thời Trạm ngắt lời ông, “Trong phòng bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn, cách hai giờ hâm lại một lần, em ấy tỉnh thì bảo em ấy ăn.”
Trên tay Thẩm Thời Trạm mang theo âu phục vào phòng tiếp khách thay, lão Chu đi theo vào nói những chuyện quan trọng trong điện thoại với hắn, nói xong nhìn thấy động tác Thẩm Thời Trạm chợt dừng, “Hôm qua Lạc Mân về bằng cách nào?”
Lão Chu suy nghĩ một chút mới nói: “Đón xe về, tiểu Lý nói tiểu thiếu gia gặp một người bạn, bảo hắn về trước.” Ông nói tới đây, động tác mở cửa của Thẩm Thời Trạm dừng lại, lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”
Xung quanh Thẩm Thời Trạm bao phủ một tầng áp suất thấp, dù lão Chu đã quen, cũng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ông biết việc liên quan đến Lạc Mân không phải việc nhỏ, thành thật mà nói: “Lúc tiểu thiếu gia vào cửa sắc mặt có phần không đúng, như là… Như là đã khóc…”
Mặt Thẩm Thời Trạm không đổi sắc, mở cửa đi ra ngoài, lão Chu lại cảm thấy nhiệt độ quanh người đã thấp mấy độ rồi, kiên trì theo sau nói tiếp: “Tôi cũng không dám hỏi nhiều, muốn gọi điện thoại cho cậu, tiểu thiếu gia hình như biết tôi muốn làm gì, liền nhờ tôi nói cậu ấy bị gió thổi vào mắt, không cần nói cho cậu, khiến cậu lo lắng. Tôi đoán, trong lòng cậu ấy không tiện nói, có chuyện gì, buổi tối trở về sẽ nói cho cậu nên không gọi điện thoại.”
Lão Chu nhìn sắc mặt Thẩm Thời Trạm, trong lòng nói ‘tiểu Lý tôi đã tận lực hết sức’, quả nhiên Thẩm Thời Trạm thản nhiên căn dặn: “Cho tiểu Lý thêm lương tháng này… À… Cho thêm hai tháng đi, nói trong nhà đủ tài xế rồi, không cần nói chuyện của Lạc Mân.”
Trong lòng Lão Chu biết việc này không còn cách nào cứu vãn, cúi đầu đáp: “Vâng, thiếu gia, tôi biết rồi.”
Xử lý xong chuyện của công ty, đã sắp ba giờ, Thẩm Thời Trạm không yên tâm về Lạc Mân, dứt khoát lần thứ hai tan tầm sớm.
Diễn đàn chuyên lo chuyện tổng tài bùng nổ, khoảng thời gian này, Thẩm Thời Trạm thỉnh thoảng đến muộn về sớm, các cô thực sự tò mò là thần thánh phương nào câu đến Thẩm Thời Trạm cũng không có tâm đi làm.
Tối hôm qua thật sự là hơi quá sức, làm cậu nhóc mệt muốn chết rồi, áng chừng mệt như vậy có thể ngủ thẳng đến chiều.
Làm đến lần cuối cùng, âm thanh của Lạc Mân gần như toàn tiếng khóc nức nở nhưng lại không cầu xin hắn như mọi lần. Mà vẫn luôn dùng chân quấn quanh người hắn, đến lúc sau thực sự không còn sức lực hai chân mềm oặt mở ra hai bên, còn không buông tha ôm cổ hắn muốn hôn. Dáng vẻ dính người này khiến Thẩm Thời Trạm hận không thể chết ở trên người cậu.
Lúc đó hai người đều ra sức, vẫn luôn làm từ giữa trưa đến đêm, lúc ôm Lạc Mân vào phòng tắm tẩy rửa, Lạc Mân đã ngủ đến cái gì cũng không biết.
Từ buổi chiều…
Lúc này Thẩm Thời Trạm mới nghĩ đến có một chút không bình thường.
Chiều hôm qua công ty không có việc gì, không cần tăng ca, hắn về nhà sớm hơn bình thường ba tiếng.
Lúc vào trong nhà không nhìn thấy Lạc Mân mỗi ngày đứng ở cửa chờ hắn, hỏi quản gia mới biết, buổi trưa sau khi Lạc tiểu thiếu gia trở về từ Kim thị thì lên lầu, sau đó cũng không xuống dưới.
Nghỉ hè, Lạc Mân ở nhà ngốc đến nhàm chán, có lúc buổi trưa sẽ đến công ty ăn cơm với Thẩm Thời Trạm.
Thật ra trước kia Lạc Mân muốn theo Thẩm Thời Trạm đi làm, mà thông thường vào đêm hôm trước đều là Thẩm Thời Trạm chơi đùa người ta đến giữa trưa hôm sau không rời giường được. Lạc Mân cũng chỉ có thể suy nghĩ lại.
Hắn mơ hồ nhớ lại lúc mình đẩy cửa phòng ngủ ra, Lạc Mân giống như hoảng sợ, đôi mắt cũng hơi hồng hồng.
Thẩm Thời Trạm muốn hỏi, lại bị cậu bám dính thế là quên mất điều này.
Nếu là thường ngày, Thẩm Thời Trạm không thể dễ dàng bị cậu lừa gạt như vậy. Không hiểu sao tối hôm qua Lạc Mân thực sự rất câu người, Thẩm Thời Trạm ăn cậu nhiều lần rồi mà chưa từng nhìn thấy bộ dáng chủ động như thế.
Trong chăn rất nóng, Thẩm Thời Trạm tỉnh lại thấy hơi khó chịu muốn nhấc tay ra ngoài.
Lạc Mân nhận ra cánh tay vòng qua sau lưng mình biến mất, bất an cọ cọ trong lồng ngực Thẩm Thời Trạm, trong miệng rầm rì gọi Thẩm Thời Trạm, bộ dáng như tỉnh như không.
Thẩm Thời Trạm nhanh chóng cách chăn ôm lấy cậu, lúc này Lạc Mân mới an ổn lại. Thẩm Thời Trạm cưng chiều mỉm cười, cẩn thận hôn một cái lên mắt cậu, lặng lẽ chế giễu: “Ngủ một giấc vẫn có thể làm nũng như thế.”
Quản gia đứng ở cầu thang, nhìn cửa phòng ngủ chính. Buổi sáng điện thoại dưới lầu bị gọi đến muốn vỡ tung, nhìn đồng hồ điểm mười một giờ, phòng ngủ chính vẫn không có động tĩnh. Ông gõ không được, không gõ cũng không được.
Thẩm Thời Trạm không thích để cho người khác hầu hạ, trước đây có thể đi vào phòng của hắn chỉ có lão Chu và vợ lão Chu chuyên môn phụ trách quét tước phòng ngủ chính.
Từ khi Lạc Mân chuyển đến, lúc hai người ở bên trong lão Chu sẽ không tới gần phòng ngủ chính, bà Chu cũng chỉ thừa dịp buổi chiều hai người đều không ở trong phòng, đi lên đổi ga trải giường, làm sạch thảm trải thềm, thuận tiện phân loại quần áo đã thay ra mang đi giặt.
Chỉ có một lần vào cuối tuần, lúc sắp hai giờ, Thẩm Thời Trạm gọi bữa sáng lúc hơn chín giờ, bảo người để trước cửa phòng, lấy cơm vào thì không đi ra nữa, đến chiều thấy đã sắp tới hai giờ ông mới lên gọi.
Công ty thực sự có việc gấp tìm Thẩm Thời Trạm, lão Chu vạn bất đắc dĩ đi gõ cửa một hồi. Lúc Thẩm Thời Trạm đi ra, sắc mặt đen đến dọa người, Lạc Mân mặc áo ngủ màu xanh hải quân, tóc chưa khô, đi theo phía sau hắn cười cảm kích với lão Chu.
Thẩm Thời Trạm quay đầu lại nhìn thấy Lạc Mân cười với lão Chu, càng tức giận với lão Chu.
Lão Chu run sợ trong lòng nghĩ ‘tổ tông cậu vẫn là không nên cười với tôi, người này ngay cả dấm chua của con chó nhỏ trong vườn hoa cũng ăn, tôi vẫn là không thể trêu vào nên rời đi’.
Nghĩ tới đây cái, lão Chu lại không dám đi gõ cửa. Đang do dự, Thẩm Thời Trạm đẩy cửa đi ra.
Nhìn qua khe cửa, trong phòng một tia sáng cũng không có, chắc chắn rèm cửa sổ vẫn bị kéo chặt.
Lão Chu nhìn Thẩm Thời Trạm cẩn thận đóng cửa, tay nắm chốt cửa giống như sợ bom nổ. Ông không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng, lúc trước mẹ Thẩm thường thường lo lắng Thẩm Thời Trạm quá mức lãnh tình, sợ hắn vĩnh viễn một thân một mình.
Bây giờ hắn cắm một đầu ở trên người Lạc Mân, có lẽ, đây là một mặt cực đoan khác trong tính cách của Thẩm Thời Trạm.
Ông đang ngây người, Thẩm Thời Trạm đã xuống lầu, lão Chu nhanh chóng bước vài bước theo sau, “Công ty…”
“Lạc Mân đang ngủ, không nên quấy rầy em ấy, dặn dò những người khác, động tác nhẹ nhàng chút.” Thẩm Thời Trạm ngắt lời ông, “Trong phòng bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn, cách hai giờ hâm lại một lần, em ấy tỉnh thì bảo em ấy ăn.”
Trên tay Thẩm Thời Trạm mang theo âu phục vào phòng tiếp khách thay, lão Chu đi theo vào nói những chuyện quan trọng trong điện thoại với hắn, nói xong nhìn thấy động tác Thẩm Thời Trạm chợt dừng, “Hôm qua Lạc Mân về bằng cách nào?”
Lão Chu suy nghĩ một chút mới nói: “Đón xe về, tiểu Lý nói tiểu thiếu gia gặp một người bạn, bảo hắn về trước.” Ông nói tới đây, động tác mở cửa của Thẩm Thời Trạm dừng lại, lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”
Xung quanh Thẩm Thời Trạm bao phủ một tầng áp suất thấp, dù lão Chu đã quen, cũng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ông biết việc liên quan đến Lạc Mân không phải việc nhỏ, thành thật mà nói: “Lúc tiểu thiếu gia vào cửa sắc mặt có phần không đúng, như là… Như là đã khóc…”
Mặt Thẩm Thời Trạm không đổi sắc, mở cửa đi ra ngoài, lão Chu lại cảm thấy nhiệt độ quanh người đã thấp mấy độ rồi, kiên trì theo sau nói tiếp: “Tôi cũng không dám hỏi nhiều, muốn gọi điện thoại cho cậu, tiểu thiếu gia hình như biết tôi muốn làm gì, liền nhờ tôi nói cậu ấy bị gió thổi vào mắt, không cần nói cho cậu, khiến cậu lo lắng. Tôi đoán, trong lòng cậu ấy không tiện nói, có chuyện gì, buổi tối trở về sẽ nói cho cậu nên không gọi điện thoại.”
Lão Chu nhìn sắc mặt Thẩm Thời Trạm, trong lòng nói ‘tiểu Lý tôi đã tận lực hết sức’, quả nhiên Thẩm Thời Trạm thản nhiên căn dặn: “Cho tiểu Lý thêm lương tháng này… À… Cho thêm hai tháng đi, nói trong nhà đủ tài xế rồi, không cần nói chuyện của Lạc Mân.”
Trong lòng Lão Chu biết việc này không còn cách nào cứu vãn, cúi đầu đáp: “Vâng, thiếu gia, tôi biết rồi.”
Xử lý xong chuyện của công ty, đã sắp ba giờ, Thẩm Thời Trạm không yên tâm về Lạc Mân, dứt khoát lần thứ hai tan tầm sớm.
Diễn đàn chuyên lo chuyện tổng tài bùng nổ, khoảng thời gian này, Thẩm Thời Trạm thỉnh thoảng đến muộn về sớm, các cô thực sự tò mò là thần thánh phương nào câu đến Thẩm Thời Trạm cũng không có tâm đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.