Chương 14: Chương 14
Neleta
18/10/2016
Ở bệnh viện một đêm, mãi cho đến 9 giờ sáng, bốn người mới về nhà chuẩn bị cho mình, tiệc “Giải uế tửu” vào trưa nay, dựa theo phong tục thì tốt nhất là tất cả đều tham dự. Sắc mặt Lâm Vô Ý đã tốt hơn nhiều so với lúc mới vào cấp cứu, bệnh viện đề nghị y tá đến trông nom, đây cũng là nguyên nhân để bốn người yên tâm rời đi. Mấy tờ báo sáng nay có đăng tin tức rạng sáng nay người của Lâm gia đều vội vàng đến bệnh viện Trên báo có nói con cưng của Lâm gia, Lâm Vô Ý bi thương quá độ vì người cha qua đời, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Giữa trưa, người của Lâm gia đến tiệc rượu đã đặt trước ở khách sạn, ở ngoài cửa khách sạn, Lâm Chiếu Đông tiếp nhận cuộc phỏng vấn của truyền thông. Chứng thực tin tức em trai út Lâm Vô Ý phải vào viện vì thương tâm khi ba qua đời. Ông cũng nhân cơ hội này để làm sáng tỏ “scandal” bảy năm trước của em trai. Nguyên nhân là do ba hy vọng em trai có thể vào công ty làm việc, em trai lại muốn sang Pháp, do vậy hai cha con phát sinh mâu thuẫn, cho nên cậu em trai không hiểu chuyện đã chọn dùng một phương thức sai lầm để phản kháng lại quyết định của ba. Bất quá sau khi hai cha con hóa giải hiểu lầm, em trai rất thích cuộc sống tự do ở nước Pháp, hàng năm cũng luôn quay về làm bạn với ba, ba cũng coi trọng quyết định của em trai. Chẳng qua đây là việc riêng của Lâm gia cho nên không tiện nói ra.
Đồng thời, Lâm Chiếu Đông cũng chứng thực tình cảm cha con sâu đậm giữa ba và em trai nhỏ, đó cũng là lý do tại sao em trai lại bi thương khi ba qua đời như vậy. Cũng nói hiện tại em trai đã không có việc gì, cảm tạ mọi người đã quan tâm. Lâm Vu Chi làm trưởng tôn cũng tiếp nhận phỏng vấn. Anh nói thẳng thắn chú nhỏ là người rất dễ ở chung, mọi người trong nhà rất thích chú nhỏ. Cũng bộc lộ ngay thẳng rằng tối hôm qua cả bốn người họ cùng trông giữ ở bệnh viện, rất cảm động với tình cảm cha con của ông nội và chú nhỏ, cũng nói rõ ra trước lúc ông nội qua đời có dặn dò họ phải chăm sóc tốt cho người nhà và chú nhỏ.
Lâm Chiếu Đông và Lâm Vu Chi đồng thời lên tiếng đã phá bỏ những lời kết luận về “thù hằn” của hai cha con Lâm gia trong nhiều năm qua. Bất quá Lâm Chiếu Đông và Lâm Vu Chi đều giải thích rõ chuyện kia do Lâm Vô Ý cố tình làm ra để chọc tức lão gia tử, cũng chứng tỏ rõ khi lão gia tử còn sống đã biết sự thật của chuyện này, cũng “thỉnh cầu” giới truyền thông đừng chú ý đến chuyện của nhiều năm trước, tôn trọng người đã mất. Chuyện Lâm Vô Ý đau buồn trong lễ tang đã được truyền thồn nhắc đến, còn mẹ cậu, Giang Y Viện, đã nhanh chóng trở về từ Mỹ khi nghe tin Lâm Chính Huy nằm viện và thương tâm vì Lâm Chính Huy qua đời, thậm chí trong di chúc của Lâm Chính Huy cũng có nhắc đến Giang Y Viện, vì thế địa vị của hai mẹ con Giang Y Viện trong Lâm gia không cần phải nói nhiều. Huống chi trong tiệc “Giải uế tửu” hôm nay, Giang Y Viện dùng thân phận thân quyến của Lâm gia để tham dự.
Ngày này, nói về Lâm Vô Ý, truyền thông hay báo chí chỉ dành những câu chữ cảm động cho cậu, còn những cái khác thì phần lớn đều quay xung quanh chuyện Lâm Chính Huy qua đời làm ảnh hưởng thế nào đối với Hongkong và vấn đề phát triển sau này của Lâm gia. Dù sao Lâm Vô Ý cũng không phải người cầm quyền của Lâm gia, chuyện kia lại xảy ra đã nhiều năm, huống chi còn có người của Lâm gia âm thầm tạo áp lực, ai còn không biết điều mà nhắc đến chuyện này chính là chán sống.
Lâm Chính Huy lão tiên sinh qua đời ở tuổi 90, theo tập tục thì được gọi là hỉ tang. Không khí của buổi tiệc “Giải uế tửu” không còn nặng nề như một ngày trước. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và mấy người trẻ tuổi của Lâm gia đều uống mấy chén với tân khách. Chưa đến 1 giờ chiều, tiệc rượu đã xong. Sau khi tiễn khách khứa, người của Lâm gia đến thẳng bệnh viện. Nằm trong bệnh viện, Lâm Vô Ý còn chưa tỉnh lại, nhưng tình huống đã ổn định rất nhiều. Ở lại bệnh viện trong chốc lát, mọi người đều trở về trước, ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn ngủ bù thì ngủ bù.
Đến chạng vạng, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ăn cơm tối trước rồi đến bệnh viện. Bác sĩ nói không có chuyện bất ngờ nào xảy ra thì sau 24 giờ Lâm Vô Ý sẽ tỉnh, nhưng họ vẫn lo lắng nên muốn qua đây trông coi. Vốn dĩ mấy người lớn tuổi cũng muốn đến, nhưng hai ngày nay họ đều mệt gần chết rồi. Để tránh cho lại có người ngã xuống, Lâm Vu Chi đê họ ở nhà, ở bệnh viện có bất cứ chuyện gì anh sẽ gọi điện thoại về nhà. Lúc này, chuyện trong nhà đều giao cho Lâm Vu Huệ, ngay cả Thẩm Như Vi cũng đã lớn lên không ít qua mấy ngày này, giúp chị họ chăm sóc người nhà.
Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đang ngồi trên ghế sofa chơi đánh bóng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ôm máy tính xử lý công việc. Từ khi ông nội nằm viện tới nay, họ đã buông bỏ không ít chuyện của công ty, cần phải bắt lấy mọi thời gian để xử lý. Đương nhiên, qua đó mới có thể thấy được trong nhà này ai là người vất vả, ai là người mệnh tốt.
Một tiếng ngâm nga nhẹ khiến bốn người đều “bừng tỉnh” từ trong việc riêng của mình. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngồi cạnh giường nhanh chóng buông máy tính ra, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi bước đến gần giường, bây giờ còn chưa được 24 giờ, người này đã tỉnh rồi? Lâm Vu Chi bấm chuông trên tường. Một y tá rất nhanh đã vào phòng bệnh, bốn người tránh ra khỏi giường. Lâm Vô Ý nằm trên giường bệnh, mi mắt khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại. Y tá nhìn tình huống của cậu, lại bấm chuonig để gọi bác sĩ đến đây. Hàng mi thật dài cố gắng muốn để lộ đôi mắt nó đang che mất, qua vài lần cố gắng, lông mi lại lay động, một đôi con ngươi đen đầy mông lung xuất hiện trong mắt bốn người.
“Vô Ý/ Cậu nhỏ?”
Uhm… Mấy giọng nói này… có chút quen tai. Lâm Vô Ý cảm thấy ngực khó chịu, lại nhắm hai mắt lại. Sau khi thở dốc vài lần, cậu lại mở mắt, vẻ mông lung biến mất không ít.
Bác sĩ đến đây. Ông ta kiểm tra nhịp tim cho Lâm Vô Ý trước, rồi mới tháo ống thở trên mũi cậu xuống, xoay người hỏi: “Lâm tiên sinh, cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lâm Vô Ý hơi hoảng hốt mà gật đầu, ánh mắt chuyển động, dường như đang tự hỏi mình ở đâu.
“Cậu có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Không thoải mái… Lâm Vô Ý lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Bác sĩ lại kiểm tra cho Lâm Vô Ý một hồi, rồi mới nói với bốn người đứng ở phía sau: “Lâm tiên sinh đã không còn gì đáng ngại, bất quá phải ngàn vạn lần chú ý, đừng để cậu ấy quá mức bi thương. Tốt nhất là nên ở trong bệnh viện để quan sát vài ngày.”
“Được. Cảm ơn bác sĩ.”
“Là việc nên làm.”
Bác sĩ đi rồi, y tá buộc cái ống lên giá cao, truyền dịch cho Lâm Vô Ý. Lúc kim tiêm đâm vào mu bàn tay, Lâm Vô Ý theo bản năng muốn tránh khỏi, mờ mịt nhìn tay mình, tại sao lại để cậu… Tầm mắt hướng lên trên, truyền dich?
“Vô Ý.” Lâm Vu Chi ngồi bên cạnh giường, gọi lại sự chú ý của đối phương. Lâm Vô Ý chậm rãi quay đầu, thanh âm có chút mềm yếu hỏi: “Tôi, xảy ra chuyện gì? Tại sao, phải truyền dịch?”
“Cậu hôn mê. Khó thở, thậm chí còn bị sốc, làm chúng tôi đều sợ hãi.”
“Á!” Đôi mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, cậu xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế hả? Tầm mắt lại hướng lên trên, cậu nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, ai cũng có một đôi mắt thâm đen rõ ràng giống Lâm Vu Chi.
“Vu Hồng… Vu Chu… Tiếu Vi…”
“Cậu nhỏ, có thấy khó thở không?” Thẩm Tiếu Vi lo lắng hỏi. Cho dù người này đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn rất kém.
Lâm Vô Ý hít vào vài hơi, lắc đầu, lúc này mới ý thức được mình ở đâu.
“Tôi ở, bệnh viện?”
“Uhm. Tình huống tối qua của cậu rất nguy hiểm.” Lâm Vu Chi không giấu diếm nói. “Cậu rất thương tâm, bác sĩ nói là dẫn tới “chứng tâm toái tổng hợp”. Nếu không phải Vu Hồng phát hiện đúng lúc, hậu quả không thể tưởng nổi.”
Lâm Vô Ý run rẩy cả tim, chứng tâm toái tổng hợp? Tôi hôm qua cậu… “Thực xin lỗi…” Tuy rằng không nhớ chút gì hết, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra mình làm mọi người sợ hãi thế nào.
“Tôi đi gọi điện cho bác cả.” Lâm Vu Hồng lạnh lùng nói một câu, đi ra ngoài. Nhìn anh rời đi, Lâm Vô Ý nhếch miệng, hình như Vu Hồng không vui.
Thẩm Tiếu Vi hiểu rõ, giải thích: “Tối hôm qua anh họ Vu Hồng là người đầu tiên phát hiện cậu gặp chuyện không may, anh ấy bị dọa thảm nhất.”
Lâm Vô Ý ngượng ngùng đáp lại: “Thực xin lỗi, để mọi người lo lắng.”
“Thực sự không có chỗ nào không thoải mái chứ? Đừng giấu diếm.” Lâm Vu Chi hỏi.
Nghĩ đến chuyện mình bị sốc, tinh thần Lâm Vô Ý đang suy yếu cũng bị dọa cho tỉnh lại, nhất định người nhà sẽ rất sợ hãi. Cẩn thận cảm giác một chút, cậu lắc đầu: “Không có.” Nói xong, cậu hỏi: “Tối qua thực sự, rất nghiêm trọng?” Ba người đều gật mạnh đầu, Lâm Vô Ý rên trong lòng một tiếng, tại sao lại vậy chứ? Thực sự một chút ấn tượng cậu cũng không có.
“Cậu nhỏ, cậu phải mau phấn chấn lên. Ông ngoại qua đời khiến chúng ta đều thương tâm. Nhưng nếu cậu không bình phục lại, ông ngoại sẽ không an lòng.” Thẩm Tiếu Vi nhân cơ hội trấn an.
Lâm Vô Ý gật đầu, hít sâu, không để mình quá đau lòng.
“Tôi biết, tôi sẽ không để mọi người lo lắng, thực xin lỗi.” Lâm Vô Ý nhìn ra cửa mấy lần, Lâm Vu Chu đi ra ngoài. Rất nhanh, anh đã trở lại, đi phía sau còn có Lâm Vu Hồng vừa gọi điện thoại thông báo cho người trong nhà.
Nhìn đối phương, Lâm Vô Ý lại nhận lỗi: “Thực xin lỗi… Vu Hồng.”
“Đây là chìa khóa của cậu, cất kỹ.” Lâm Vu Hồng chìa khóa từ trong túi quần ra. Vừa nhìn thấy nó, đôi mắt Lâm Vô Ý lại đỏ lên, chẳng qua dưới bốn ánh mắt “giám thị”, cậu không dám thương tâm “không kiêng nể gì” giống như hôm qua. Nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, cậu lại cam đoan một lần: “Tôi sẽ phấn chấn lại rất nhanh.” Tiếp đó, cậu nói: “Tôi muốn xuất viện.”
“Không được.” Bốn giọng nói phản đối.
Lâm Vô Ý cầu xin: “Tôi không có việc gì đâu. Cho tôi xuất viện đi.” Hốc mắt ướt át không không chế được, cậu nói ra một nguyên nhân làm cho bốn người không thể phản đối.
“Ở trong này tôi sẽ rất nhớ ba.”
Lâm Vu Chi xoa xoa thái dương, đứng lên: “Tôi đi hỏi bác sĩ một chút.” Lý do này không chê vào đâu được, anh không thể không thỏa hiệp.
Sau khi Lâm Vu Chi ra ngoài, Lâm Vu Hồng lạnh mặt nói: “Bi thương quá độ không phải chuyện tốt đối với cậu, với người nhà, với cả ông nội. Nếu tối qua cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không thể vãn hồi, ông nội trên trời có linh thiêng cũng sẽ không ngủ yên.”
“Thực xin lỗi, tôi sẽ thực sự phấn chấn lại.” Lâm Vô Ý rũ mắt nhận sai, bị chính cháu của mình giáo huấn như vậy, toàn bộ Hongkong chắc chỉ có mình cậu.
Lâm Vu Chu ho khan vài tiếng, giải vây giúp Lâm Vô Ý: “Đương nhiên, không phải chúng tôi muốn cậu áp đặt trong lòng, muốn phát tiết thì cứ phát tiết, giấu trong lòng lại càng không tốt cho thân thể. Ông nội chỉ có thân thể mất, linh hồn vẫn sẽ nhìn chúng ta.”
Nháy mắt, Thẩm Tiếu Vi liền nổi da gà. Lâm Vô Ý giương mắt: “Tôi tin, ba sẽ luôn ở trên trời nhìn tôi.”
Lâm Vu Chu không lên tiếng. Lời an ủi người khác trong mấy ngày nay của anh còn nhiều hơn những lời tương tự trong suốt hai mươi mấy năm qua cộng lại.
Lâm Vu Chi đã trở lại, nói: “Bác sĩ nói truyền dịch xong có thể về nhà, nhưng nếu có gì không thoải mái phải đến bệnh viện ngay.”
“Tôi không sao.” Vừa nghe có thể về nhà, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng thở ra. Ở trong này, cậu rất khó có thể không nhớ đến ba, không nhớ đến lúc ba nằm trên giường bệnh.
Phải đợi đến lúc Lâm Vô Ý truyền dịch xong mới có thể về. Bốn người tiếp tục trông giữ bên giường, bất quá vì sắc mặt Lâm Vu Hồng có chút lạnh lung, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không biết phải nói gì (là tự biết mình đuối lý). Cậu không nói, Thẩm Tiếu Vi vốn biết làm thay đổi không khí cũng khó nói được gì. Ba anh em ít nhiều cũng có thể hiểu được Lâm Vu Hồng không vui. Đây chỉ sợ là lần đầu tiên Lâm Vu Hồng thất thố trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, lại còn ngay trước mặt cả nhà. Bất quá, đối với các trưởng bối mà nói, có thể ngẫu nhiên được thấy “cậu bé” của Lâm gia thất thố là một điều đáng vui mừng, đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Lâm Vô Ý nhắm mắt vì muốn trốn tránh áp suất thấp của ai đó rồi mơ màng muốn ngủ, mãi cho đến lúc y tá đến nhổ châm cậu mới tỉnh lại. Lâm Vu Hồng nâng cậu dậy, bỏ chăn ra, Lâm Vô Ý mờ mịt hỏi: “Có thể về rồi?”
“Uhm.”
Ngay sau đó, trong tiếng kêu nhỏ của cậu, cậu được Lâm Vu Hồng bế ngang lên.
“Tôi có thể, tự đi.” Lâm Vô Ý có chút không chấp nhận được khi bị một người đàn ông bế như công chúa, đối phương còn là cháu cậu.
“Cậu có giày để đi sao?” Lâm Vu Hồng đảo đôi mắt lạnh qua.
Lâm Vô Ý rét run một đợt, nuốt nước miếng: “Làm phiền.”
Đừng nói không có giày, ngay cả có giày cậu cũng gặp rủi ro phải tiếp xúc gần với Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi lấy một chiếc chăn mỏng đêm qua mang tới đắp lên người Lâm Vô Ý, che luôn mặt cậu đi.
“Anh đi lấy xe trước. Vu Chu, em và Tiếu Vi đi sau.”
“Được.”
Lâm Vu Chi lấy chìa khóa xe, mang túi máy tính của anh và Lâm Vu Hồng đi trước. Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý ra khỏi phòng bệnh. Lâm Vô Ý không nhìn thấy gì cả, chỉ có bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực Lâm Vu Hồng. Nhớ lại Lâm Vu Chi có nói là Lâm Vu Hồng phát hiện ra cậu đầu tiên, hơn nữa còn bị dọa sợ, Lâm Vô Ý cúi đầu, lên tiếng: “Thực xin lỗi, làm cậu lo lắng.”
“Biết sai thì sửa.”
Lâm Vu Hồng rất không cho chú nhỏ này của mình chút ít mặt mũi nào. Lâm Vô Ý xoa mũi, cũng không thể đáp lại một câu là cậu không cố ý được. Thân thể lắc lư nên không thấy thoải mái, cậu nâng tay phải lên, sau khi do dự một lát thì đặt lên cổ Lâm Vu Hồng, choàng quanh.
“Cám ơn cậu, Vu Hồng.”
“Muốn cám ơn tôi thì phải nhanh chóng phấn chấn lại.”
“… Tôi sẽ cố.”
Nhắm mắt lại, áp chế nỗi nhớ ba, Lâm Vô Ý nói trong lòng: Ba, con sai rồi. Kỳ thực, cho dù là anh chị hay mấy người cháu, họ cũng có thể trở thành người thân quan trọng của con… Ba, ba yên tâm đi. Con, sẽ không rời khỏi Hongkong nữa, không rời khỏi nhà nữa, không rời khỏi ba…
Đứng ở cửa thang máy đợi đến khi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đến, Lâm Vu Hồng bình thản ôm Lâm Vô Ý vào thang máy. Chân Lâm Vô Ý để trần, tuy rằng bệnh viện có cho đôi dép lê vừa nhất với cậu, nhưng hiển nhiên ai cũng không định để cậu dùng, cũng không phải đang ở khách sạn. Thẩm Tiếu Vi kéo chăn che đôi chân trần rõ ràng rất ít khi phơi nắng của Lâm Vô Ý, rồi mới hỏi một vấn đề: “Cậu nhỏ, cậu có nhóm máu gì?”
Lâm Vô Ý phục hồi từ trong suy nghĩ riêng của mình, khó hiểu mà trả lời: “Nhóm O.”
“Nhóm O?” Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều kinh ngạc với vẻ “Thế mà lại đoán sai”.
Lâm Vô Ý không nhìn thấy gì, buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“À, không có gì. Cháu nghĩ cậu nhỏ có nhóm máu B.” Thẩm Tiếu Vi nghĩ thầm, quan hệ của mấy nhóm máu này và tính cách hình như không đúng lắm.
Lâm Vô Ý không rõ nên đáp lại: “Ông ngoại cậu là nhóm máu O, mẹ tôi là nhóm máu B, tôi giống ông ngoại cậu.”
“Vậy cũng không tồi. Người ta đều nói người có nhóm máu O rất cố chấp, cậu nhỏ có cố chấp không?” Thẩm Tiếu Vi thầm than gen của ông ngoại thật mạnh mẽ. Hình như ba anh họ đều có nhóm máu O, anh cũng vậy, hóa ra cậu nhỏ cũng thuộc nhóm máu O.
Lâm Vô Ý còn thực sự nghiêm túc tự hỏi mình vấn đề này. Qua một lát, cậu trả lời mà chính cậu cũng không xác định được: “Tôi không cố chấp đâu.”
Có người lạnh lùng cho ra một câu: “Cậu không cố chấp sẽ không rời Hongkong.”
Lâm Vô Ý run rẩy rõ ràng, đây là chuyện khiến cậu phải đuối lý cả đời: “Á… Có lẽ, thời điểm đó, tôi có… cố chấp…” Đột nhiên cậu cảm thấy trong mấy người cháu của mình, người đáng sợ nhất kỳ thực không phải lão đại Lâm Vu Chi, mà là Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chu dựng một ngón tay cái với anh trai, lợi hại. Thẩm Tiếu Vi ngẩng đầu lên cao sám hối với ông ngoại, anh không cố ý cười đâu.
Giữa trưa, người của Lâm gia đến tiệc rượu đã đặt trước ở khách sạn, ở ngoài cửa khách sạn, Lâm Chiếu Đông tiếp nhận cuộc phỏng vấn của truyền thông. Chứng thực tin tức em trai út Lâm Vô Ý phải vào viện vì thương tâm khi ba qua đời. Ông cũng nhân cơ hội này để làm sáng tỏ “scandal” bảy năm trước của em trai. Nguyên nhân là do ba hy vọng em trai có thể vào công ty làm việc, em trai lại muốn sang Pháp, do vậy hai cha con phát sinh mâu thuẫn, cho nên cậu em trai không hiểu chuyện đã chọn dùng một phương thức sai lầm để phản kháng lại quyết định của ba. Bất quá sau khi hai cha con hóa giải hiểu lầm, em trai rất thích cuộc sống tự do ở nước Pháp, hàng năm cũng luôn quay về làm bạn với ba, ba cũng coi trọng quyết định của em trai. Chẳng qua đây là việc riêng của Lâm gia cho nên không tiện nói ra.
Đồng thời, Lâm Chiếu Đông cũng chứng thực tình cảm cha con sâu đậm giữa ba và em trai nhỏ, đó cũng là lý do tại sao em trai lại bi thương khi ba qua đời như vậy. Cũng nói hiện tại em trai đã không có việc gì, cảm tạ mọi người đã quan tâm. Lâm Vu Chi làm trưởng tôn cũng tiếp nhận phỏng vấn. Anh nói thẳng thắn chú nhỏ là người rất dễ ở chung, mọi người trong nhà rất thích chú nhỏ. Cũng bộc lộ ngay thẳng rằng tối hôm qua cả bốn người họ cùng trông giữ ở bệnh viện, rất cảm động với tình cảm cha con của ông nội và chú nhỏ, cũng nói rõ ra trước lúc ông nội qua đời có dặn dò họ phải chăm sóc tốt cho người nhà và chú nhỏ.
Lâm Chiếu Đông và Lâm Vu Chi đồng thời lên tiếng đã phá bỏ những lời kết luận về “thù hằn” của hai cha con Lâm gia trong nhiều năm qua. Bất quá Lâm Chiếu Đông và Lâm Vu Chi đều giải thích rõ chuyện kia do Lâm Vô Ý cố tình làm ra để chọc tức lão gia tử, cũng chứng tỏ rõ khi lão gia tử còn sống đã biết sự thật của chuyện này, cũng “thỉnh cầu” giới truyền thông đừng chú ý đến chuyện của nhiều năm trước, tôn trọng người đã mất. Chuyện Lâm Vô Ý đau buồn trong lễ tang đã được truyền thồn nhắc đến, còn mẹ cậu, Giang Y Viện, đã nhanh chóng trở về từ Mỹ khi nghe tin Lâm Chính Huy nằm viện và thương tâm vì Lâm Chính Huy qua đời, thậm chí trong di chúc của Lâm Chính Huy cũng có nhắc đến Giang Y Viện, vì thế địa vị của hai mẹ con Giang Y Viện trong Lâm gia không cần phải nói nhiều. Huống chi trong tiệc “Giải uế tửu” hôm nay, Giang Y Viện dùng thân phận thân quyến của Lâm gia để tham dự.
Ngày này, nói về Lâm Vô Ý, truyền thông hay báo chí chỉ dành những câu chữ cảm động cho cậu, còn những cái khác thì phần lớn đều quay xung quanh chuyện Lâm Chính Huy qua đời làm ảnh hưởng thế nào đối với Hongkong và vấn đề phát triển sau này của Lâm gia. Dù sao Lâm Vô Ý cũng không phải người cầm quyền của Lâm gia, chuyện kia lại xảy ra đã nhiều năm, huống chi còn có người của Lâm gia âm thầm tạo áp lực, ai còn không biết điều mà nhắc đến chuyện này chính là chán sống.
Lâm Chính Huy lão tiên sinh qua đời ở tuổi 90, theo tập tục thì được gọi là hỉ tang. Không khí của buổi tiệc “Giải uế tửu” không còn nặng nề như một ngày trước. Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và mấy người trẻ tuổi của Lâm gia đều uống mấy chén với tân khách. Chưa đến 1 giờ chiều, tiệc rượu đã xong. Sau khi tiễn khách khứa, người của Lâm gia đến thẳng bệnh viện. Nằm trong bệnh viện, Lâm Vô Ý còn chưa tỉnh lại, nhưng tình huống đã ổn định rất nhiều. Ở lại bệnh viện trong chốc lát, mọi người đều trở về trước, ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ai muốn ngủ bù thì ngủ bù.
Đến chạng vạng, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ăn cơm tối trước rồi đến bệnh viện. Bác sĩ nói không có chuyện bất ngờ nào xảy ra thì sau 24 giờ Lâm Vô Ý sẽ tỉnh, nhưng họ vẫn lo lắng nên muốn qua đây trông coi. Vốn dĩ mấy người lớn tuổi cũng muốn đến, nhưng hai ngày nay họ đều mệt gần chết rồi. Để tránh cho lại có người ngã xuống, Lâm Vu Chi đê họ ở nhà, ở bệnh viện có bất cứ chuyện gì anh sẽ gọi điện thoại về nhà. Lúc này, chuyện trong nhà đều giao cho Lâm Vu Huệ, ngay cả Thẩm Như Vi cũng đã lớn lên không ít qua mấy ngày này, giúp chị họ chăm sóc người nhà.
Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đang ngồi trên ghế sofa chơi đánh bóng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ôm máy tính xử lý công việc. Từ khi ông nội nằm viện tới nay, họ đã buông bỏ không ít chuyện của công ty, cần phải bắt lấy mọi thời gian để xử lý. Đương nhiên, qua đó mới có thể thấy được trong nhà này ai là người vất vả, ai là người mệnh tốt.
Một tiếng ngâm nga nhẹ khiến bốn người đều “bừng tỉnh” từ trong việc riêng của mình. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngồi cạnh giường nhanh chóng buông máy tính ra, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi bước đến gần giường, bây giờ còn chưa được 24 giờ, người này đã tỉnh rồi? Lâm Vu Chi bấm chuông trên tường. Một y tá rất nhanh đã vào phòng bệnh, bốn người tránh ra khỏi giường. Lâm Vô Ý nằm trên giường bệnh, mi mắt khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại. Y tá nhìn tình huống của cậu, lại bấm chuonig để gọi bác sĩ đến đây. Hàng mi thật dài cố gắng muốn để lộ đôi mắt nó đang che mất, qua vài lần cố gắng, lông mi lại lay động, một đôi con ngươi đen đầy mông lung xuất hiện trong mắt bốn người.
“Vô Ý/ Cậu nhỏ?”
Uhm… Mấy giọng nói này… có chút quen tai. Lâm Vô Ý cảm thấy ngực khó chịu, lại nhắm hai mắt lại. Sau khi thở dốc vài lần, cậu lại mở mắt, vẻ mông lung biến mất không ít.
Bác sĩ đến đây. Ông ta kiểm tra nhịp tim cho Lâm Vô Ý trước, rồi mới tháo ống thở trên mũi cậu xuống, xoay người hỏi: “Lâm tiên sinh, cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lâm Vô Ý hơi hoảng hốt mà gật đầu, ánh mắt chuyển động, dường như đang tự hỏi mình ở đâu.
“Cậu có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Không thoải mái… Lâm Vô Ý lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Bác sĩ lại kiểm tra cho Lâm Vô Ý một hồi, rồi mới nói với bốn người đứng ở phía sau: “Lâm tiên sinh đã không còn gì đáng ngại, bất quá phải ngàn vạn lần chú ý, đừng để cậu ấy quá mức bi thương. Tốt nhất là nên ở trong bệnh viện để quan sát vài ngày.”
“Được. Cảm ơn bác sĩ.”
“Là việc nên làm.”
Bác sĩ đi rồi, y tá buộc cái ống lên giá cao, truyền dịch cho Lâm Vô Ý. Lúc kim tiêm đâm vào mu bàn tay, Lâm Vô Ý theo bản năng muốn tránh khỏi, mờ mịt nhìn tay mình, tại sao lại để cậu… Tầm mắt hướng lên trên, truyền dich?
“Vô Ý.” Lâm Vu Chi ngồi bên cạnh giường, gọi lại sự chú ý của đối phương. Lâm Vô Ý chậm rãi quay đầu, thanh âm có chút mềm yếu hỏi: “Tôi, xảy ra chuyện gì? Tại sao, phải truyền dịch?”
“Cậu hôn mê. Khó thở, thậm chí còn bị sốc, làm chúng tôi đều sợ hãi.”
“Á!” Đôi mắt Lâm Vô Ý trừng lớn, cậu xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế hả? Tầm mắt lại hướng lên trên, cậu nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, ai cũng có một đôi mắt thâm đen rõ ràng giống Lâm Vu Chi.
“Vu Hồng… Vu Chu… Tiếu Vi…”
“Cậu nhỏ, có thấy khó thở không?” Thẩm Tiếu Vi lo lắng hỏi. Cho dù người này đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn rất kém.
Lâm Vô Ý hít vào vài hơi, lắc đầu, lúc này mới ý thức được mình ở đâu.
“Tôi ở, bệnh viện?”
“Uhm. Tình huống tối qua của cậu rất nguy hiểm.” Lâm Vu Chi không giấu diếm nói. “Cậu rất thương tâm, bác sĩ nói là dẫn tới “chứng tâm toái tổng hợp”. Nếu không phải Vu Hồng phát hiện đúng lúc, hậu quả không thể tưởng nổi.”
Lâm Vô Ý run rẩy cả tim, chứng tâm toái tổng hợp? Tôi hôm qua cậu… “Thực xin lỗi…” Tuy rằng không nhớ chút gì hết, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra mình làm mọi người sợ hãi thế nào.
“Tôi đi gọi điện cho bác cả.” Lâm Vu Hồng lạnh lùng nói một câu, đi ra ngoài. Nhìn anh rời đi, Lâm Vô Ý nhếch miệng, hình như Vu Hồng không vui.
Thẩm Tiếu Vi hiểu rõ, giải thích: “Tối hôm qua anh họ Vu Hồng là người đầu tiên phát hiện cậu gặp chuyện không may, anh ấy bị dọa thảm nhất.”
Lâm Vô Ý ngượng ngùng đáp lại: “Thực xin lỗi, để mọi người lo lắng.”
“Thực sự không có chỗ nào không thoải mái chứ? Đừng giấu diếm.” Lâm Vu Chi hỏi.
Nghĩ đến chuyện mình bị sốc, tinh thần Lâm Vô Ý đang suy yếu cũng bị dọa cho tỉnh lại, nhất định người nhà sẽ rất sợ hãi. Cẩn thận cảm giác một chút, cậu lắc đầu: “Không có.” Nói xong, cậu hỏi: “Tối qua thực sự, rất nghiêm trọng?” Ba người đều gật mạnh đầu, Lâm Vô Ý rên trong lòng một tiếng, tại sao lại vậy chứ? Thực sự một chút ấn tượng cậu cũng không có.
“Cậu nhỏ, cậu phải mau phấn chấn lên. Ông ngoại qua đời khiến chúng ta đều thương tâm. Nhưng nếu cậu không bình phục lại, ông ngoại sẽ không an lòng.” Thẩm Tiếu Vi nhân cơ hội trấn an.
Lâm Vô Ý gật đầu, hít sâu, không để mình quá đau lòng.
“Tôi biết, tôi sẽ không để mọi người lo lắng, thực xin lỗi.” Lâm Vô Ý nhìn ra cửa mấy lần, Lâm Vu Chu đi ra ngoài. Rất nhanh, anh đã trở lại, đi phía sau còn có Lâm Vu Hồng vừa gọi điện thoại thông báo cho người trong nhà.
Nhìn đối phương, Lâm Vô Ý lại nhận lỗi: “Thực xin lỗi… Vu Hồng.”
“Đây là chìa khóa của cậu, cất kỹ.” Lâm Vu Hồng chìa khóa từ trong túi quần ra. Vừa nhìn thấy nó, đôi mắt Lâm Vô Ý lại đỏ lên, chẳng qua dưới bốn ánh mắt “giám thị”, cậu không dám thương tâm “không kiêng nể gì” giống như hôm qua. Nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, cậu lại cam đoan một lần: “Tôi sẽ phấn chấn lại rất nhanh.” Tiếp đó, cậu nói: “Tôi muốn xuất viện.”
“Không được.” Bốn giọng nói phản đối.
Lâm Vô Ý cầu xin: “Tôi không có việc gì đâu. Cho tôi xuất viện đi.” Hốc mắt ướt át không không chế được, cậu nói ra một nguyên nhân làm cho bốn người không thể phản đối.
“Ở trong này tôi sẽ rất nhớ ba.”
Lâm Vu Chi xoa xoa thái dương, đứng lên: “Tôi đi hỏi bác sĩ một chút.” Lý do này không chê vào đâu được, anh không thể không thỏa hiệp.
Sau khi Lâm Vu Chi ra ngoài, Lâm Vu Hồng lạnh mặt nói: “Bi thương quá độ không phải chuyện tốt đối với cậu, với người nhà, với cả ông nội. Nếu tối qua cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không thể vãn hồi, ông nội trên trời có linh thiêng cũng sẽ không ngủ yên.”
“Thực xin lỗi, tôi sẽ thực sự phấn chấn lại.” Lâm Vô Ý rũ mắt nhận sai, bị chính cháu của mình giáo huấn như vậy, toàn bộ Hongkong chắc chỉ có mình cậu.
Lâm Vu Chu ho khan vài tiếng, giải vây giúp Lâm Vô Ý: “Đương nhiên, không phải chúng tôi muốn cậu áp đặt trong lòng, muốn phát tiết thì cứ phát tiết, giấu trong lòng lại càng không tốt cho thân thể. Ông nội chỉ có thân thể mất, linh hồn vẫn sẽ nhìn chúng ta.”
Nháy mắt, Thẩm Tiếu Vi liền nổi da gà. Lâm Vô Ý giương mắt: “Tôi tin, ba sẽ luôn ở trên trời nhìn tôi.”
Lâm Vu Chu không lên tiếng. Lời an ủi người khác trong mấy ngày nay của anh còn nhiều hơn những lời tương tự trong suốt hai mươi mấy năm qua cộng lại.
Lâm Vu Chi đã trở lại, nói: “Bác sĩ nói truyền dịch xong có thể về nhà, nhưng nếu có gì không thoải mái phải đến bệnh viện ngay.”
“Tôi không sao.” Vừa nghe có thể về nhà, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng thở ra. Ở trong này, cậu rất khó có thể không nhớ đến ba, không nhớ đến lúc ba nằm trên giường bệnh.
Phải đợi đến lúc Lâm Vô Ý truyền dịch xong mới có thể về. Bốn người tiếp tục trông giữ bên giường, bất quá vì sắc mặt Lâm Vu Hồng có chút lạnh lung, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không biết phải nói gì (là tự biết mình đuối lý). Cậu không nói, Thẩm Tiếu Vi vốn biết làm thay đổi không khí cũng khó nói được gì. Ba anh em ít nhiều cũng có thể hiểu được Lâm Vu Hồng không vui. Đây chỉ sợ là lần đầu tiên Lâm Vu Hồng thất thố trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, lại còn ngay trước mặt cả nhà. Bất quá, đối với các trưởng bối mà nói, có thể ngẫu nhiên được thấy “cậu bé” của Lâm gia thất thố là một điều đáng vui mừng, đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Lâm Vô Ý nhắm mắt vì muốn trốn tránh áp suất thấp của ai đó rồi mơ màng muốn ngủ, mãi cho đến lúc y tá đến nhổ châm cậu mới tỉnh lại. Lâm Vu Hồng nâng cậu dậy, bỏ chăn ra, Lâm Vô Ý mờ mịt hỏi: “Có thể về rồi?”
“Uhm.”
Ngay sau đó, trong tiếng kêu nhỏ của cậu, cậu được Lâm Vu Hồng bế ngang lên.
“Tôi có thể, tự đi.” Lâm Vô Ý có chút không chấp nhận được khi bị một người đàn ông bế như công chúa, đối phương còn là cháu cậu.
“Cậu có giày để đi sao?” Lâm Vu Hồng đảo đôi mắt lạnh qua.
Lâm Vô Ý rét run một đợt, nuốt nước miếng: “Làm phiền.”
Đừng nói không có giày, ngay cả có giày cậu cũng gặp rủi ro phải tiếp xúc gần với Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chi lấy một chiếc chăn mỏng đêm qua mang tới đắp lên người Lâm Vô Ý, che luôn mặt cậu đi.
“Anh đi lấy xe trước. Vu Chu, em và Tiếu Vi đi sau.”
“Được.”
Lâm Vu Chi lấy chìa khóa xe, mang túi máy tính của anh và Lâm Vu Hồng đi trước. Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý ra khỏi phòng bệnh. Lâm Vô Ý không nhìn thấy gì cả, chỉ có bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực Lâm Vu Hồng. Nhớ lại Lâm Vu Chi có nói là Lâm Vu Hồng phát hiện ra cậu đầu tiên, hơn nữa còn bị dọa sợ, Lâm Vô Ý cúi đầu, lên tiếng: “Thực xin lỗi, làm cậu lo lắng.”
“Biết sai thì sửa.”
Lâm Vu Hồng rất không cho chú nhỏ này của mình chút ít mặt mũi nào. Lâm Vô Ý xoa mũi, cũng không thể đáp lại một câu là cậu không cố ý được. Thân thể lắc lư nên không thấy thoải mái, cậu nâng tay phải lên, sau khi do dự một lát thì đặt lên cổ Lâm Vu Hồng, choàng quanh.
“Cám ơn cậu, Vu Hồng.”
“Muốn cám ơn tôi thì phải nhanh chóng phấn chấn lại.”
“… Tôi sẽ cố.”
Nhắm mắt lại, áp chế nỗi nhớ ba, Lâm Vô Ý nói trong lòng: Ba, con sai rồi. Kỳ thực, cho dù là anh chị hay mấy người cháu, họ cũng có thể trở thành người thân quan trọng của con… Ba, ba yên tâm đi. Con, sẽ không rời khỏi Hongkong nữa, không rời khỏi nhà nữa, không rời khỏi ba…
Đứng ở cửa thang máy đợi đến khi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đến, Lâm Vu Hồng bình thản ôm Lâm Vô Ý vào thang máy. Chân Lâm Vô Ý để trần, tuy rằng bệnh viện có cho đôi dép lê vừa nhất với cậu, nhưng hiển nhiên ai cũng không định để cậu dùng, cũng không phải đang ở khách sạn. Thẩm Tiếu Vi kéo chăn che đôi chân trần rõ ràng rất ít khi phơi nắng của Lâm Vô Ý, rồi mới hỏi một vấn đề: “Cậu nhỏ, cậu có nhóm máu gì?”
Lâm Vô Ý phục hồi từ trong suy nghĩ riêng của mình, khó hiểu mà trả lời: “Nhóm O.”
“Nhóm O?” Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều kinh ngạc với vẻ “Thế mà lại đoán sai”.
Lâm Vô Ý không nhìn thấy gì, buồn bực hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“À, không có gì. Cháu nghĩ cậu nhỏ có nhóm máu B.” Thẩm Tiếu Vi nghĩ thầm, quan hệ của mấy nhóm máu này và tính cách hình như không đúng lắm.
Lâm Vô Ý không rõ nên đáp lại: “Ông ngoại cậu là nhóm máu O, mẹ tôi là nhóm máu B, tôi giống ông ngoại cậu.”
“Vậy cũng không tồi. Người ta đều nói người có nhóm máu O rất cố chấp, cậu nhỏ có cố chấp không?” Thẩm Tiếu Vi thầm than gen của ông ngoại thật mạnh mẽ. Hình như ba anh họ đều có nhóm máu O, anh cũng vậy, hóa ra cậu nhỏ cũng thuộc nhóm máu O.
Lâm Vô Ý còn thực sự nghiêm túc tự hỏi mình vấn đề này. Qua một lát, cậu trả lời mà chính cậu cũng không xác định được: “Tôi không cố chấp đâu.”
Có người lạnh lùng cho ra một câu: “Cậu không cố chấp sẽ không rời Hongkong.”
Lâm Vô Ý run rẩy rõ ràng, đây là chuyện khiến cậu phải đuối lý cả đời: “Á… Có lẽ, thời điểm đó, tôi có… cố chấp…” Đột nhiên cậu cảm thấy trong mấy người cháu của mình, người đáng sợ nhất kỳ thực không phải lão đại Lâm Vu Chi, mà là Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Chu dựng một ngón tay cái với anh trai, lợi hại. Thẩm Tiếu Vi ngẩng đầu lên cao sám hối với ông ngoại, anh không cố ý cười đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.