Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 817

Ren ny17

13/04/2022



Chương 1001

“Bà sẽ sống thật tốt.” Bà Thời đưa tay ra, xoa lên bụng Hy Nguyệt: “Mấy tháng rồi?”

“Đến tuần sau là được bốn tháng rồi.” Hy Nguyệt nhỏ nhẹ nói.

“Đi siêu âm chưa, là trai hay gái?” Bà Thời hỏi.

“Bà Nội, là thai đôi, cháu nghĩ là một bé trai và một bé gái.” Tần Nhân Thiên ngồi bên cạnh cười nói, giọng điệu như thế đứa bé trong bụng Hy Nguyệt thật sự là con của anh ta.

“Tốt, tốt, tốt…” Bà Thời liên tục nói, cười híp mắt.

Hy Nguyệt thấy trong lòng từng gợn chua xót.

Cô nhớ lại sau khi Thời Thạch xảy ra chuyện, bà Thời liền đổ bệnh, ngày nào cũng khóc, ngóng trông cháu nội trở về, khóc nhiều đến nỗi tổn thương cả đôi mắt. Cũng từ đó, đầu óc bà không còn minh mẫn nữa, thường nói chuyện một mình, cảm thấy Thời Thạch vẫn còn sống, vẫn còn đang ở bên cạnh bà, chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Nếu không có vụ tai nạn xe đó, lúc này, cô và Thời Thạch dẫn con của mình, cùng với bà nội đi dạo trên bãi biển Hồ Nam. Bà Thời lại có thể dạy bọn trẻ cắt giấy, cũng sẽ không đổ bệnh, cũng không nhớ nhớ quên quên thế này.

Về sau, hai người đẩy bà đi đi dạo trên bãi cỏ, cùng ăn bữa trưa, rồi mới rời đi.

Đến cửa viện dưỡng lão, Tần Nhân Thiên hỏi: “Có muốn đến xem căn phòng cũ nhà anh không?”

“Căn phòng cũ nhà anh?” Hy Nguyệt hơi choáng: “Anh diễn nhập tâm quá rồi đấy phải không?”



Tần Nhân Thiên nở nụ cười gian trá: “Em chưa từng nghĩ, anh có thể là Thời Thạch mà không phải là Tần Nhân Thiên sao?”

“Chưa từng nghĩ thế.” Cô lắc đầu không do dự: “Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy lúc anh mất trí nhớ thì có giống như cậu ấy không?” Tần Nhân Thiên nhướng mày.

Hy Nguyệt hơi ngây người, đôi mắt lại càng thêm sắc bén: “Giống hay không giống thì làm sao? Dù sao anh cũng không phải anh ấy.”

“Tục ngữ nói thật đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ cần chưa nhìn thấy thi thể thì có khả năng còn sống sót, đúng không?” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.

Hy Nguyệt rũ mắt, hàng mi dày trên khuôn mặt trắng nõn, lộ ra vẻ bi thương: “Bảy năm rồi, nếu như anh ấy vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở lại. Nước sông sâu như thế, cảnh sát nói khả năng còn sống là bằng không, thi thể của anh ấy có khả năng đã xuôi theo dòng sông mà trôi ra biển rồi, không thể tìm được nữa.”

Đôi mắt nâu của Tần Nhân Thiên khẽ động: “Nếu như anh ấy thật sự chưa chết, có một ngày sẽ trở lại, cô có trở về bên cạnh anh ấy không?”

Hy Nguyệt lặng đi.

Bảy năm nay, cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, chẳng mấy chốc mà thành mẹ của ba đứa con rồi, không thể như hồi xưa, cứ kích động lên là bỏ nhà đi ra nước ngoài.

Tuy rằng Lục Lãnh Phong đã làm ra những chuyện cho cô cảm thấy vô cùng hận nhưng bà cụ Lục và bố chồng của cô vẫn luôn đối xử với cô rất tốt. Hơn nữa, bọn họ còn rất tin tưởng cô mà giao cho cô cả nhà họ Lục, cho nên cô không thể phụ lòng tin tưởng đó của bọn họ mà cứ như vậy rời đi được.

“Mỗi người đều có những hạn chế của riêng mình và không thể tùy ý làm theo mong muốn của riêng mình. Mặc dù anh Thạch đã trở về nhưng chúng tôi cũng không có khả năng mà trở về giống như trước đây. Hiện tại, tôi đã kết hôn, tôi là con dâu của nhà họ Lục, vì vậy tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện phản bội nhà họ Lục.”

Tần Nhân Thiên bật cười một tiếng với dáng vẻ chế nhạo: “Thật không thể ngờ được từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì cái suy nghĩ này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook