Chương 903
Ren ny17
13/05/2022
Chương 1288
Tư Mã Ngọc Như có vẻ phát cáu, giọng điệu trở nên hơi đanh lại: “Nhà họ Lục lẽ nào không phải như vậy sao? Doanh nghiệp của gia tộc chỉ có thể để con trai kế thừa. Con gái lấy chồng rồi, nếu muốn về nhà mẹ đẻ thì phải thông báo trước sao.”
“Đó không phải vì tôi không thương cho con gái của mình, mà vì quyền lợi của gia tộc.” Lục Vinh Hàn nói.
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như dần dần nổi lên vẻ đau khổ: “Những chuyện này em không hiểu, em chỉ biết rằng nếu Sênh Hạ là con trai, cả đời này em sẽ không hối hận.”
“Nếu nó là con trai, cô cũng không thể thay đổi được gì? Lãnh Phong là đứa con trai tài giỏi nhất trong gia tộc này. Không ai có thể vượt qua nó, thêm một đứa con trai nữa cũng chỉ có thể là gánh nặng.” Lục Vinh Hàn nói xong, quay người bước đi, gần như không muốn nói chuyện với bà câu nào nữa.
Tư Mã Ngọc Như ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Y Hạo Phong chiến thắng cô không phải vì gia cảnh của bà ta, mà vì bà ta đã sinh ra một đứa con trai tài giỏi.
Con cháu của gia tộc Lục đều là giới tinh anh, và Lục Lãnh Phong là tinh anh của tinh anh. Con trai của các chú khác đều rất tài giỏi, nhưng nếu so với Lục Lãnh Phong, đều kém hơn một chút.
So với cậu ấy, Ngọc Thanh cũng không thể bằng. Nếu cậu ta có thể giống Sênh Hạ thì tốt, ít nhất là thông minh. Thật tiếc vì ngoài khả năng ăn được ra, bà thực sự không tìm được điểm tốt nào ở cậu ta.
Tư Mã Ngọc Thanh từ trong bồn tắm đi ra, và Hy Nguyệt làm vịt giòn thơm ngon cho cậu ta ăn.
Ăn những món ngon có thể khiến cậu ấy tạm thời quên đi nỗi sợ hãi.
Hứa Kiến Quân ngồi ở bên cạnh nhìn cậu nói: “Chú Ngọc Thanh, thật vui khi chú đã trở lại, mọi người đều lo lắng cho chú.”
Lục Sênh Hạ nói đùa: “Tư Mã Ngọc Thanh, em có phải sợ hãi tè ra quần à?”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Mã Ngọc Thanh hơi ửng hồng: “Em … Em không có. Em rất dũng cảm. Một kẻ xấu kề dao vào cổ em, em cũng không sợ.”
“Lạ thật.” Lục Sênh Hạ nhăn nhó: “Lúc em trở về miệng không ngừng nói đáng sợ”.
“Đó là bởi vì em nhìn thấy cái xác chết. Người đàn ông vẫn còn sống cách đây một giây. Anh ta kề dao vào cổ em và ngã xuống một giây sau đó. Anh ta không ngừng chảy máu từ trán và mắt mở to. Điều đó thực sự đáng sợ, nếu chị đã nhìn thấy, chị nhất định cũng sẽ sợ hãi.” Tư Mã Ngọc Thanh run rẩy nói.
Hy Nguyệt xoa đầu cậu nói: “Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ tới nữa, nếu không buổi tối sẽ gặp ác mộng.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Người đó bị bắn vào đầu, nghe thật đáng sợ.”
“Vì vậy việc em tè ra quần cũng là bình thường…” Tư Mã Ngọc Thanh nói nửa chừng, Vội che miệng lại và nhận ra rằng mình đã bị lỡ miệng.
Lục Sênh Hạ vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Em không cần xấu hổ, chúng ta đều là trẻ con, chuyện như thế này ai cũng sẽ sợ.”
“Ừ.” Hứa Kiến Quân gật đầu như gà mổ thóc “Chú Ngọc Thanh, cháu thấy chú khá là dũng cảm, nếu đổi sang đứa bé khác chắc là bị ngất rồi”.
Nghe vậy, Tư Mã Ngọc Thanh mừng rỡ, ưỡn ngực nhỏ một chút: “Chú thật ra cũng có chút dũng cảm.”
Ăn xong miếng vịt quay giòn tan, cậu nói giọng lơ lớ: “Cô đã nói rồi, tôi không cần về nhà nữa. Từ nay tôi sẽ sống ở đây. Ngày nào tôi cũng có thể chơi với mọi người.”
Lục Sênh Hạ lộ ra một chút thương cảm: “Mẹ sợ em bị bà cô bán đi đấy.”
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi nói: “Tại sao lại muốn bán em đi? Ngoại trừ nhiều thịt, em không có cái gì ưu điểm khác. Bán được bao nhiêu tiền?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.