Chương 938
Ren ny17
13/05/2022
Chương 1323
Đôi mày rậm của anh khẽ nhướng lên: “Dù nhìn gần hay nhìn xa thì anh cũng rất đẹp, em sẽ không nhìn đến chán đâu.”
Cô liền cảm thấy choáng váng.
Tuy rằng câu này là một lời nói thật lòng nhưng mà anh không thể khiêm tốn hơn một chút sao?
“Em đang lo rằng anh sẽ nhìn em đến chán đấy.”
“Nhìn em càng gần thì anh càng yêu thích.” Đôi môi mỏng quyến rũ của anh nở ra một nụ cười mờ ám.
“Không đứng đắn.” Cô nhẹ nhàng nhéo lấy sống mũi thẳng tắp của anh.
“Người đàn ông quá đứng đắn thì không còn thú vị nữa rồi.”
Ngay vào lúc nút áo sơ mi của cô được mở ra thì lại có tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài.
“Chết tiệt.” Anh khẽ chửi rủa một tiếng ở trong cổ họng và bực bội đi mở cửa.
Người đứng ở ngoài của là Túi Sữa Nhỏ: “Mẹ ơi, bố Ma Vương ơi, SOS, chú Ngọc Thanh đang cầu cứu ạ.”
Hy Nguyệt vội vàng gài nút áo lại và bước tới: “Cục cưng, sao vậy?”
“Chú Ngọc Thanh ở trong phòng bếp muốn học nấu ăn với đầu bếp thì bị bà nội mắng rồi ạ.” Hứa Kiến Quân nói với giọng điệu non nớt.
Hy Nguyệt đi xuống lầu cùng với cậu bé, Tư Mã Ngọc Thanh đang ngồi ở trên ghế sô pha và không ngừng lau nước mắt, cậu ấy trông có vẻ vô cùng tủi thân.
Tư Mã Ngọc Như đang ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt xám xịt và trông vô cùng u ám.
Khi nhìn Hy Nguyệt, Tư Mã Ngọc Thanh liền “Oa” một tiếng mà khóc lên.
“Chị xinh đẹp ơi, cô không cho em vào nhà bếp nấu ăn.” Vốn dĩ cậu ấy muốn thể hiện một chút để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy một mặt lợi hại của cậu ấy, thế nhưng không ngờ rằng cô không chỉ không khen ngợi cậu ấy mà ngược lại còn trách móc cậu ấy.
Hy Nguyệt cầm lấy khăn giấy và giúp cậu ấy lau đi nước mắt ở trên mặt: “Mẹ nhỏ à, Ngọc Thanh rất có tài năng về việc nấu ăn, hơn nữa khứu giác và vị giác của thằng bé đặc biệt nhạy bén, nếu như được dạy dỗ tốt thì chắc chắn có thể trở thành một nhà ẩm thực và đầu bếp lớn xuất sắc đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Ngọc Thanh nướng thịt ngoài giòn trong mềm ăn rất ngon đấy.” Lục Sênh Hạ ở một bên cũng gật mạnh đầu và nói.
Vẻ mặt của Tư Mã Ngọc Như không những không dịu lại mà ngược lại càng trở nên u ám hơn: “Rõ ràng là một cậu chủ nhỏ thì làm sao có thể vào nhà bếp làm đầu bếp được chứ? Điều này thật là một sự sỉ nhục.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi và nói: “Mẹ đang có thành kiến đấy, dân lấy cái ăn làm đầu, đầu bếp cũng là một nghề nghiệp rất cao cấp, những ông trùm trong ngành ẩm thực đều là những người xuất thân từ đầu bếp cả đấy. Vì sao Ngọc Thanh không thể phát huy sở trường của mình và làm những chuyện bản thân thằng bé muốn làm mà cứ phải học những thứ Olympic kia chứ?”
“Con không thích học toán cũng không thích học Olympic, con chỉ thích học nấu ăn thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh nói một cách bướng bỉnh.
Hy Nguyệt bước tới và choàng tay qua vai của cậu ấy: “Mẹ nhỏ à, mẹ đã nghiêm trọng hóa mọi chuyện rồi, Ngọc Thanh chỉ là xem việc này như một sở thích và hứng thú mà thôi, thằng bé vẫn sẽ học tập chăm chỉ mà, thằng bé cũng đã hứa với tôi rằng chắc chắn sẽ thi được vào top năm ở trong lớp vào học kỳ sau.”
Tư Mã Ngọc Như giận dữ mà trừng mắt nhìn cô một cái: “Tôi thấy Ngọc Thanh khá dính lấy cô đấy, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng thằng bé ở chung với cô sẽ trở nên càng ngày càng tốt hơn nhưng mà ai ngờ rằng cô lại dẫn thằng bé đi vào con đường lệch lạc, khiến cho thằng bé cứ muốn làm những chuyện không có triển vọng gì cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.