Chương 143
Ren ny17
26/01/2022
Dung Chỉ tuy là hơi nhát người lạ thật, nhưng thấy sự thật thà của
Lâm Phi Phàm này nên cô rất thích anh, cảm thấy bản thân cũng rất hợp
với anh nên cả hai quyết định tìm hiểu lẫn nhau.
” Dung Chỉ, em muốn uống cà phê không?” Lâm Phi Phàm hỏi, nhìn Dung Chỉ ngồi cạnh mình.
Cô gật đầu đồng ý.
Cả hai đã hẹn hò lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa tiến triển hơn mấy, phần lớn là do Dung Chỉ rất rụt rè, thư kí Lâm cũng rất kiên trì không bỏ cuộc. Cái này anh học theo từ Lục Lãnh Phong đấy, có công mài sắt có ngày nên kim đấy mọi người ahihi =)))).
Lâm Phi Phàm đứng dậy, sau đó đi mua cà phê cho Dung Chỉ. Lục Lãnh Phong biết việc theo đuổi của Dung Chỉ có anh rất khó khăn nên sếp đặc quyền giảm công việc cho thư kí Lâm để có thời gian theo đuổi người đẹp hơn.
Nói theo đuổi cũng không phải, thật ra là muốn Dung Chỉ hoàn toàn tin tưởng vào anh thôi, sau đó mơi tiến đến chuyện kết hôn sinh con được.
Lâm Phi Phàm anh rời đi vừa được mười phút, trở về với hai li cà phê nóng trên tay.
Bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông lạ tiến đến chỗ Dung Chỉ, thấy cô đang sợ hãi, anh liền đi đến.
” Các người làm gì vậy?” Lâm Phi Phàm liền che chắn cho cô, nhìn hai người đàn ông đó hỏi.
“Mày là ai? Dám xen vào chuyện tốt của hai đứa tao?” Một trong hai tên đó lên tiếng.
” Tao là ai sao? Tao là bạn trai của cô ấy đấy ” Lâm Phi Phàm nói, hung hăng đáp lại.
Vô duyên vô cớ động vào bạn gái anh, nghĩ rằng Lâm Phi Phàm anh dễ bỏ qua sao?
Thấy thái độ hung hăng của Lâm Phi Phàm, cả hai người đàn ông đó liền lùi đi, nếu nói thêm nữa sẽ gây ra xung đột và đánh nhau mất.
Cả hai tên đó rời đi, anh liền quay lại nhìn Dung Chỉ:” Anh xin lỗi, em có sao không? Nếu biết vậy anh sẽ không để em ngồi đây một mình rồi “.
Dung Chỉ lắc đầu, cô thấy rõ sự lo lắng và quan tâm của Lâm Phi Phàm dành cho mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.
” Phi…Phi Phàm ” Dung Chỉ nhìn anh, cô lấp bấp nói.
” Làm sao? Em không khỏe chỗ nào sao?” Lâm Phi Phàm lo lắng hỏi.
Dung Chỉ lắc đầu.
” Không phải, em chỉ muốn hỏi…”.
” Chúng ta đã hẹn hò bao lâu rồi?” Dung Chỉ lấp bấp hỏi.
” À thì…”.
Nếu tính khoảng thời gian từ đó đến nay, thêm sự trưởng thành của Tiểu Phong thì đã gần bốn năm rồi.
Ủa…nhìn lại anh mới thấy lâu vãi cả lúa thật chứ!
” Gần bốn năm rồi, mà làm sao vậy?” Lâm Phi Phàm hỏi lại. Đừng nói Dung Chỉ muốn từ bỏ anh nha, không muốn ở bên cạnh anh ư?
Không được, anh không thể để chuyện đó xảy ra. Cho dù có theo đuổi cô mười năm đi nữa, mất cả đời để cô tin tưởng anh anh cũng không thể để Dung Chỉ rời xa mình, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Dung Chỉ bất ngờ đưa tay lên, cô kéo anh lại gần sát mình, sau đó chiếm lấy môi Lâm Phi Phàm.
” Dung Chỉ, em muốn uống cà phê không?” Lâm Phi Phàm hỏi, nhìn Dung Chỉ ngồi cạnh mình.
Cô gật đầu đồng ý.
Cả hai đã hẹn hò lâu vậy rồi nhưng vẫn chưa tiến triển hơn mấy, phần lớn là do Dung Chỉ rất rụt rè, thư kí Lâm cũng rất kiên trì không bỏ cuộc. Cái này anh học theo từ Lục Lãnh Phong đấy, có công mài sắt có ngày nên kim đấy mọi người ahihi =)))).
Lâm Phi Phàm đứng dậy, sau đó đi mua cà phê cho Dung Chỉ. Lục Lãnh Phong biết việc theo đuổi của Dung Chỉ có anh rất khó khăn nên sếp đặc quyền giảm công việc cho thư kí Lâm để có thời gian theo đuổi người đẹp hơn.
Nói theo đuổi cũng không phải, thật ra là muốn Dung Chỉ hoàn toàn tin tưởng vào anh thôi, sau đó mơi tiến đến chuyện kết hôn sinh con được.
Lâm Phi Phàm anh rời đi vừa được mười phút, trở về với hai li cà phê nóng trên tay.
Bất ngờ nhìn thấy hai người đàn ông lạ tiến đến chỗ Dung Chỉ, thấy cô đang sợ hãi, anh liền đi đến.
” Các người làm gì vậy?” Lâm Phi Phàm liền che chắn cho cô, nhìn hai người đàn ông đó hỏi.
“Mày là ai? Dám xen vào chuyện tốt của hai đứa tao?” Một trong hai tên đó lên tiếng.
” Tao là ai sao? Tao là bạn trai của cô ấy đấy ” Lâm Phi Phàm nói, hung hăng đáp lại.
Vô duyên vô cớ động vào bạn gái anh, nghĩ rằng Lâm Phi Phàm anh dễ bỏ qua sao?
Thấy thái độ hung hăng của Lâm Phi Phàm, cả hai người đàn ông đó liền lùi đi, nếu nói thêm nữa sẽ gây ra xung đột và đánh nhau mất.
Cả hai tên đó rời đi, anh liền quay lại nhìn Dung Chỉ:” Anh xin lỗi, em có sao không? Nếu biết vậy anh sẽ không để em ngồi đây một mình rồi “.
Dung Chỉ lắc đầu, cô thấy rõ sự lo lắng và quan tâm của Lâm Phi Phàm dành cho mình, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.
” Phi…Phi Phàm ” Dung Chỉ nhìn anh, cô lấp bấp nói.
” Làm sao? Em không khỏe chỗ nào sao?” Lâm Phi Phàm lo lắng hỏi.
Dung Chỉ lắc đầu.
” Không phải, em chỉ muốn hỏi…”.
” Chúng ta đã hẹn hò bao lâu rồi?” Dung Chỉ lấp bấp hỏi.
” À thì…”.
Nếu tính khoảng thời gian từ đó đến nay, thêm sự trưởng thành của Tiểu Phong thì đã gần bốn năm rồi.
Ủa…nhìn lại anh mới thấy lâu vãi cả lúa thật chứ!
” Gần bốn năm rồi, mà làm sao vậy?” Lâm Phi Phàm hỏi lại. Đừng nói Dung Chỉ muốn từ bỏ anh nha, không muốn ở bên cạnh anh ư?
Không được, anh không thể để chuyện đó xảy ra. Cho dù có theo đuổi cô mười năm đi nữa, mất cả đời để cô tin tưởng anh anh cũng không thể để Dung Chỉ rời xa mình, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Dung Chỉ bất ngờ đưa tay lên, cô kéo anh lại gần sát mình, sau đó chiếm lấy môi Lâm Phi Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.