Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1257

Ren ny17

24/09/2023



Chương 1642

Cô không thoát ra được cũng không trốn chạy được.

Con người không thể chỉ sống vì tình cảm, quan trọng hơn là nghĩa vụ và trách nhiệm.

Hơn nữa, cô cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với anh, chỉ là vẫn chưa thăng hoa đến mức độ tình yêu mà thôi.

Ít ra thì bản thân cô cũng cho rằng như thế.

“Chúng ta đi ngủ thôi.” Cô hít nhẹ mũi, giọng nói nhỏ nhẹ như một hơi thở.

Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh và nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cô ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi anh.

“Này, em sinh thêm cho anh một đứa con nữa nhé?”

Lục Lãnh Phong giật mình bởi câu nói đó của cô, anh nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu em mà mang thai thì chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”



Hy Nguyệt vùi đầu vào anh.

Cô chỉ sợ trái tim mình sẽ bị dao động và sẽ không có cách nào yên bình trở lại được nữa.

Trái tim của con người độc lập với bộ não, không bị bộ não chi phối.

Não có thể khống chế được tay chân, ngũ quan và hành động của con người nhưng lại không thể khống chế được trái tim của con người.

Không khống chế được thì con người sẽ làm ra những việc vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Trái tim là ngọn nguồn của mọi tình cảm, yêu hay không yêu, yêu thích hay căm ghét, nhớ nhung hay lãng quên… Những tình cảm này luôn làm ảnh hưởng đến con người nhưng lại không thể nào khống chế.

“Ma Vương Tu La, tại sao hoa Kadupul vẫn chưa nở?”

Anh hơi ngây người ra, cái thứ quỷ đó còn kiêu kì hơn cả sự tưởng tượng của anh.

Anh đã sắp xếp hai nhân viên chăm sóc hoa chuyên chăm sóc cho nó nhưng nó vẫn cứ không ra hoa.

“Yên tâm đi bà xã, anh sẽ mua thêm mấy cây về, nó không nở thì cũng sẽ có cây khác chịu nở.”



Cô liếc anh một cái với vẻ trách móc rồi nói: “Cây anh mới mua về thì đâu phải là cây mà chúng ta ước hẹn nữa. Đều tại anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt để dính tin đồn liên miên nên nó mới không nở hoa.”

Lục Lãnh Phong nghẹn cứng cổ, cảm giác bản thân thật là oan uổng, tự nhiên lại bị đổ tội oan lên đầu.

“Bà xã, rõ ràng em biết là anh bị người ta hãm hại, anh là người đàn ông đàng hoàng, sao có thể trêu họa ghẹo nguyệt được chứ?”

Cô bĩu môi và nói: “Con người em luôn tin rằng không có lửa thì sao có khói, nếu như anh không có dính dáng gì đến Kiều An thì sao lại có thể bị hãm hại được?”

Lục Lãnh Phong toát mồ hôi như mưa, chỉ thấy như có cả đàn quạ đen bay qua trước mắt.

Cái này gọi là có trăm cái miệng cũng không sao biện minh nỗi.

Muốn có được sự tin tưởng của một người phụ nữ ngốc nghếch thì không phải là một chuyện dễ dàng.

Chắc anh sẽ phải dùng hết tinh thần và sức lực của cả đời mình để phấn đấu vì mục tiêu này.

“Đồ ngốc, anh là người như thế nào? Sẽ có một ngày em sẽ hiểu ra.”

Cô cố tình thở dài một hơi, âm đuôi còn dài hơn cả đuôi sao chổi Halley.

“Hi vọng sẽ có ngày đó, đừng để em già rồi, sắp chết đến nơi rồi mà ngày đó vẫn còn chưa đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook