Chương 180
Ren ny17
27/01/2022
Hy Nguyệt không thể nào biết được trong lòng Quách Ly Ly đang nghĩ gì nên cho rằng cô ta là một cô gái tràn đầy năng lượng.
“Ly Ly, tôi mời cô uống trà sữa nhé.”
“Được, vậy tôi không khách sáo đâu nhé. Tôi cảm thấy chúng ta đều là người không chịu cúi đầu trước cường quyền, có thể làm bạn của nhau đó.” Quách Ly Ly cười hì hì rồi nói.
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Hy Nguyệt rất vui vẻ, cô cho rằng mình đã có được một người bạn mới.
Sau khi Tiêu Ánh Minh đi tới bệnh viện bôi thuốc thì chạy tới khóc lóc kể lể với bà Lục.
“Dì ơi, Hy Nguyệt làm phỏng chân con rồi. Con mời cô ấy uống cà phê Chồn, cô ấy chê con thích uống cà phê phân. Con bảo cô ấy nên chú ý hành động của mình thì cô ấy dội nước sôi lên người con. Cô ấy nói cô ấy là mợ chủ của nhà họ Lục, đừng nói là Leas, cả Lục thị đều là của cô ấy. Ai khiến cô ấy không vui thì cô ấy sẽ giết người đí. Cô ấy tới Leas cũng không phải là vì làm việc, chỉ là muốn giám sát anh Lãnh Phong thôi.”
Tiêu Ánh Minh khóc lóc kể lể, bà Lục càng nghe thì càng xanh mặt.
Hy Nguyệt mắng Tiêu Ánh Minh thì chính là đang mắng bà ta, bởi vì bà ta cũng thích uống cà phê Chồn.
Tối đó sau khi Hy Nguyệt trở về thì bà Lục cũng chẳng nói gì mà chỉ hroi một cách hờ hững: “Hôm nay làm việc thế nào?
“Tốt lắm ạ.”
Bà Lục nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng rồi dặn người hầu rót hai chén cà phê ra.
“Đây là cà phê chồn của Indonesia, tôi thích cái này nhất, nếm thử đi.”
Lại là cà phê Chồn.
Hy Nguyệt thở dài một hơi rồi âm thầm bưng ly lên mà nhấp một ngụm.
Cô không thích cà phê đen, vì nó quá đắng, lại còn giống thuốc bắc, có một mùi tanh của đất.
Cô nhíu mày theo bản năng.
Bà Lục nhìn thấy thế thì nhớ tới Tiêu Ánh Minh.
“Ngon không?” Bà ta hỏi.
“Có chút đắng.” Hy Nguyệt trả lời một cách thẳng thắn.
“Người đã uống cà phê giá rẻ quen rồi thì không thích cái vị cà phê cao cấp là đúng thôi.” Bà Lục nói với giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
“Mẹ nói đúng, loại cà phê cao cấp này cho con uống chỉ là lãng phí mà thôi.” Hy Nguyệt thừa nhận sự thật này.
Nhưng sự tức giận của bà Lục cũng không vì thế mà giảm bớt: “Để cô tới bộ phận thiết kế làm trợ lý có phải quá qua loa rồi không?”
Hy Nguyệt không hiểu được ý bà ta muốn nói gì nên chỉ đành trả lời thật: “Con vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc nên cũng không yêu cầu nhiều. Cảm ơn công ty đã cho con một cơ hội để phát triển, con chắc chắn sẽ cố gắng.”
Giọng điệu của bà Lục trở nên mãnh liệt: “Chính cô tự hiểu rằng mình có phải là tới đó để làm việc không! Công ty là nơi nghiêm túc chứ không phải là cái chợ, không thể ăn nói dơ dáy như thế được.”
Chỉ cần nhìn thấy Hy Nguyệt là bà ta đã thấy mệt mỏi.
Trong mắt của bà ta thì Hy Nguyệt chính là một kẻ thấp kém, lòng tham không đáy như người bác cả của cô ta, khiến cho người khác chán ghét.
Hy Nguyệt nghe thế thì có chút hoang mang, cô không biết rằng mình đã làm sai điều gì mà khiến cho bà Lục tức giận.
“Ly Ly, tôi mời cô uống trà sữa nhé.”
“Được, vậy tôi không khách sáo đâu nhé. Tôi cảm thấy chúng ta đều là người không chịu cúi đầu trước cường quyền, có thể làm bạn của nhau đó.” Quách Ly Ly cười hì hì rồi nói.
“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Hy Nguyệt rất vui vẻ, cô cho rằng mình đã có được một người bạn mới.
Sau khi Tiêu Ánh Minh đi tới bệnh viện bôi thuốc thì chạy tới khóc lóc kể lể với bà Lục.
“Dì ơi, Hy Nguyệt làm phỏng chân con rồi. Con mời cô ấy uống cà phê Chồn, cô ấy chê con thích uống cà phê phân. Con bảo cô ấy nên chú ý hành động của mình thì cô ấy dội nước sôi lên người con. Cô ấy nói cô ấy là mợ chủ của nhà họ Lục, đừng nói là Leas, cả Lục thị đều là của cô ấy. Ai khiến cô ấy không vui thì cô ấy sẽ giết người đí. Cô ấy tới Leas cũng không phải là vì làm việc, chỉ là muốn giám sát anh Lãnh Phong thôi.”
Tiêu Ánh Minh khóc lóc kể lể, bà Lục càng nghe thì càng xanh mặt.
Hy Nguyệt mắng Tiêu Ánh Minh thì chính là đang mắng bà ta, bởi vì bà ta cũng thích uống cà phê Chồn.
Tối đó sau khi Hy Nguyệt trở về thì bà Lục cũng chẳng nói gì mà chỉ hroi một cách hờ hững: “Hôm nay làm việc thế nào?
“Tốt lắm ạ.”
Bà Lục nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng rồi dặn người hầu rót hai chén cà phê ra.
“Đây là cà phê chồn của Indonesia, tôi thích cái này nhất, nếm thử đi.”
Lại là cà phê Chồn.
Hy Nguyệt thở dài một hơi rồi âm thầm bưng ly lên mà nhấp một ngụm.
Cô không thích cà phê đen, vì nó quá đắng, lại còn giống thuốc bắc, có một mùi tanh của đất.
Cô nhíu mày theo bản năng.
Bà Lục nhìn thấy thế thì nhớ tới Tiêu Ánh Minh.
“Ngon không?” Bà ta hỏi.
“Có chút đắng.” Hy Nguyệt trả lời một cách thẳng thắn.
“Người đã uống cà phê giá rẻ quen rồi thì không thích cái vị cà phê cao cấp là đúng thôi.” Bà Lục nói với giọng điệu tràn đầy mỉa mai.
“Mẹ nói đúng, loại cà phê cao cấp này cho con uống chỉ là lãng phí mà thôi.” Hy Nguyệt thừa nhận sự thật này.
Nhưng sự tức giận của bà Lục cũng không vì thế mà giảm bớt: “Để cô tới bộ phận thiết kế làm trợ lý có phải quá qua loa rồi không?”
Hy Nguyệt không hiểu được ý bà ta muốn nói gì nên chỉ đành trả lời thật: “Con vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc nên cũng không yêu cầu nhiều. Cảm ơn công ty đã cho con một cơ hội để phát triển, con chắc chắn sẽ cố gắng.”
Giọng điệu của bà Lục trở nên mãnh liệt: “Chính cô tự hiểu rằng mình có phải là tới đó để làm việc không! Công ty là nơi nghiêm túc chứ không phải là cái chợ, không thể ăn nói dơ dáy như thế được.”
Chỉ cần nhìn thấy Hy Nguyệt là bà ta đã thấy mệt mỏi.
Trong mắt của bà ta thì Hy Nguyệt chính là một kẻ thấp kém, lòng tham không đáy như người bác cả của cô ta, khiến cho người khác chán ghét.
Hy Nguyệt nghe thế thì có chút hoang mang, cô không biết rằng mình đã làm sai điều gì mà khiến cho bà Lục tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.