Chương 190
Ren ny17
27/01/2022
Làn da trắng và mịn, bên dưới chiếc mũi cao kiểu Hy Lạp của anh ta là đôi môi màu hồng đào nhạt, cánh môi cũng mang nét cười trời sinh.
Nói tóm lại, đây là một người cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt luôn tươi cười, chỉ là tâm tư ẩn sau nụ cười, không ai có thể phát hiện ra.
“Anh không sợ tôi thật sự là người nghèo trà trộn vào sao?”
“Cô thật vậy à?” Hứa Nhã Thanh cười hỏi.
“Tôi được mời tới, không phải lén trà trộn vào, nhưng mà tôi nghèo thật, không phải là một người cùng thế giới với mấy người.” Hy Nguyệt thản nhiên nói.
Hứa Nhã Thanh cười ha ha, cô gái này thẳng thắn quá, làm dấy lên lòng hiếu kỳ và hứng thú của anh ta: “Người sinh ra đều là bình đẳng, đều giẫm lên một vùng đất, đội chung một vùng trời, hít thở chung một bầu không khí, nào có phân chia thế giới gì đâu?”
Trong lòng Hy Nguyệt chợt rung động, so với Lục Lãnh Phong lạnh lùng kiêu ngạo, người đàn ông này đơn giả có thể dùng từ thiên sứ để hình dung.
“Không có nhiều người giống như anh.”
“Tôi chính là thích làm thiểu số.” Môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười mê người: “Cô tên gì?”
“Hy Nguyệt, còn anh?”
Tên của tôi rất phức tạp, đưa di động đây, tôi viết cho cô.” Hứa Nhã Thanh cười gian xảo một tiếng.
Hy Nguyệt lại không biết dụng ý của anh ta, ngay thẳng lấy di động ra, Hứa Nhã Thanh nhập tên và số điện thoại của mình vào, lại bấm gị một chút: “Được rồi, đều lưu vào trong sổ liên lạc của cô rồi.”
Hy Nguyệt nhìn mà cười khúc khích: “Tôi bị anh lừa rồi.”
Ở một góc kín đáo trên lầu hai, một đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm xuống, nhìn rõ từng cử động của cô.
Tiện nhân, nhanh như vậy đã dụ dỗ đàn ông khác, không biết xấu hổ!
“Loại dân nghèo đê tiện như vậy, cho ít tiền là có được rồi. Em phải coi chừng, em trai ạ, đừng để nó cắm sừng em.” Lục Kiều Sam vỗ vai em trai, trong lòng đầy khinh miệt nói.
Khóe môi của Lục Lãnh Phong run lên.
Lần đầu tiên mà cô đã tùy tiện như vậy rồi.
Dưới lầu, trưởng đội bảo vệ kéo người bảo vệ kia ra cửa, tùy tiện cho người đi vào, là thất trách nghiêm trọng thế nào, anh ta đương nhiên biết rõ.
“Cô ta nói cô ta là người của nhà họ Lục, tôi còn chứng kiến một chiếc Roll-Royce đưa cô ta đến, cảm thấy cô ta không nói láo, cho nên mới cho cô ta vào.” Bảo vệ thành thật nói.
Hy Nguyệt không giống người bình thường, nhìn một cái là anh ta có thể nhớ rõ rồi.
Một câu kích ngàn cơn sóng.
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu thành phố Long Minh, không ai dám đắc tội với nhà họ Lục hết.
“Cô ta sao có thể là người nhà họ Lục, người nhà họ Lục không mặc đồ lỗi mốt. Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ, là đồ nhà quê.” Vương Viện Du tức đến thở hổn hển, đáng chết cũng không tin Hy Nguyệt là người của nhà họ Lục.
“Đúng vậy, nếu là người nhà họ Lục, nhất định phải tới cùng cô cả nhà họ Lục, sao lại một mình vào chứ, còn không có cả thiệp mời.”
“Nhất định là kẻ giả mạo, Roll-Royce cũng là thuê.”
Nói tóm lại, đây là một người cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt luôn tươi cười, chỉ là tâm tư ẩn sau nụ cười, không ai có thể phát hiện ra.
“Anh không sợ tôi thật sự là người nghèo trà trộn vào sao?”
“Cô thật vậy à?” Hứa Nhã Thanh cười hỏi.
“Tôi được mời tới, không phải lén trà trộn vào, nhưng mà tôi nghèo thật, không phải là một người cùng thế giới với mấy người.” Hy Nguyệt thản nhiên nói.
Hứa Nhã Thanh cười ha ha, cô gái này thẳng thắn quá, làm dấy lên lòng hiếu kỳ và hứng thú của anh ta: “Người sinh ra đều là bình đẳng, đều giẫm lên một vùng đất, đội chung một vùng trời, hít thở chung một bầu không khí, nào có phân chia thế giới gì đâu?”
Trong lòng Hy Nguyệt chợt rung động, so với Lục Lãnh Phong lạnh lùng kiêu ngạo, người đàn ông này đơn giả có thể dùng từ thiên sứ để hình dung.
“Không có nhiều người giống như anh.”
“Tôi chính là thích làm thiểu số.” Môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười mê người: “Cô tên gì?”
“Hy Nguyệt, còn anh?”
Tên của tôi rất phức tạp, đưa di động đây, tôi viết cho cô.” Hứa Nhã Thanh cười gian xảo một tiếng.
Hy Nguyệt lại không biết dụng ý của anh ta, ngay thẳng lấy di động ra, Hứa Nhã Thanh nhập tên và số điện thoại của mình vào, lại bấm gị một chút: “Được rồi, đều lưu vào trong sổ liên lạc của cô rồi.”
Hy Nguyệt nhìn mà cười khúc khích: “Tôi bị anh lừa rồi.”
Ở một góc kín đáo trên lầu hai, một đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm xuống, nhìn rõ từng cử động của cô.
Tiện nhân, nhanh như vậy đã dụ dỗ đàn ông khác, không biết xấu hổ!
“Loại dân nghèo đê tiện như vậy, cho ít tiền là có được rồi. Em phải coi chừng, em trai ạ, đừng để nó cắm sừng em.” Lục Kiều Sam vỗ vai em trai, trong lòng đầy khinh miệt nói.
Khóe môi của Lục Lãnh Phong run lên.
Lần đầu tiên mà cô đã tùy tiện như vậy rồi.
Dưới lầu, trưởng đội bảo vệ kéo người bảo vệ kia ra cửa, tùy tiện cho người đi vào, là thất trách nghiêm trọng thế nào, anh ta đương nhiên biết rõ.
“Cô ta nói cô ta là người của nhà họ Lục, tôi còn chứng kiến một chiếc Roll-Royce đưa cô ta đến, cảm thấy cô ta không nói láo, cho nên mới cho cô ta vào.” Bảo vệ thành thật nói.
Hy Nguyệt không giống người bình thường, nhìn một cái là anh ta có thể nhớ rõ rồi.
Một câu kích ngàn cơn sóng.
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu thành phố Long Minh, không ai dám đắc tội với nhà họ Lục hết.
“Cô ta sao có thể là người nhà họ Lục, người nhà họ Lục không mặc đồ lỗi mốt. Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ, là đồ nhà quê.” Vương Viện Du tức đến thở hổn hển, đáng chết cũng không tin Hy Nguyệt là người của nhà họ Lục.
“Đúng vậy, nếu là người nhà họ Lục, nhất định phải tới cùng cô cả nhà họ Lục, sao lại một mình vào chứ, còn không có cả thiệp mời.”
“Nhất định là kẻ giả mạo, Roll-Royce cũng là thuê.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.