Chương 195
Ren ny17
27/01/2022
Cô nói xong, lại chuyển giọng: “Nhưng mà có một việc, con không biết
mình làm đúng không. Bọn họ chất vấn về thân phận của con, hỏi con có
phải người nhà họ Lục không, con không dám thừa nhận. Bởi vì con mà thừa nhận, bọn họ sẽ tìm chị tới nhận người. Con nghĩ, nhiều người chất vấn
con thế mà chị không có ra mặt cho con, hẳn là không muốn nhận người
nghèo này làm thân thích. Con không thể để cho chị phải khó xử, cho nên
con cắn răng không dám thừa nhận. Mẹ, nếu sau này lại gặp chuyện thế
này, mẹ nói xem con nên nhận mình là người nhà họ Lục hay là không
nhận?”
Lục Lãnh Phong nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Con nhím nhỏ này vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm, đâm vào người vẫn rất đau.
“Nhớ cũng rõ đấy, hai bạt tay kia đúng là đánh rất hay, không làm cho tôi bị mất mặt.”
Lời nói này giống như giúp Hy Nguyệt.
Bà Lục vốn muốn hung hăng dạy dỗ cô một phen, chuẩn bị dùng gia pháp quất cho cô hai gậy, giờ bị cô nói thế nào, cộng thêm con trai “bảo vệ”, tất cả đều như bị chặn lại, nghẹn trong cổ họng.
“Chỉ cần không làm cho nhà họ Lục mất mặt, cô nói sao thì nói.”
Khóe miệng của Lục Kiều Sam như bị ong vò vẽ chích lên, hung hăng co lại, lời này của cô ngược lại đảo tình thế, còn chỉ trích cô ta cười trên nỗi đau của người khác.
“Lúc ra ngoài cô không thể ăn mặc giữ thể diện một chút à, nhất định phải mặc đồ secondhand sao, còn mặc trông như ăn mày.”
“Chị, tôi đâu có mặc hàng qua tay, lúc mua là mới tinh. Tâm lý tiêu dùng của tôi vẫn chỉ là giai cấp nghèo, không quen dùng quần áo quyền quý, cho nên liền tự mình đổi mới một chút. Sau này tôi sẽ cố gắng sửa lại.” Hy Nguyệt dùng đến mấy phần giọng điệu tự giễu.
“Trước khi đổi xong thì vẫn nên ít ra vào nơi giới thượng lưu một chút, miễn cho tôi nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.” Lục Kiều Sam châm chọc lại khiêu khích.
Lục Lãnh Phong sâu kín nhìn cô một chút: “Người phụ nữ của em, tự em dạy dỗ, nếu chị nhàn rỗi, có thể trở về dạy dỗ người đàn ông của chị.” Nói xong, nắm tay Hy Nguyệt lên lầu.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh: “Mẹ ơi, nó đang giúp Hy Nguyệt nói chuyện à? Chẳng lẽ nó thật sự muốn giữ cái đồ nhà quê này ở trong nhà?”
“Được rồi, về sau con chú ý một chút, đừng quở trách cô ta trước mặt Lãnh Phong, dù sao cô ta còn mang danh của Lãnh Phong.”
Đi vào trong phòng, Hy Nguyệt cởi áo khoác ra: “Trả lại cho anh.”
“Vứt đi.” Anh lạnh lùng ném ra hai chữ.
Hy Nguyệt nao nao: “Vì sao?”
“Bẩn.” Anh nhíu mày, xẹt qua một tia ghét bỏ.
“Tôi giúp anh giặt, tẩy sạch cho anh được không?” Cô hung hăng nuốt nước miếng một cái, nuốt xuống cơn tức.
“Giặt sạch à?” Anh cười nhạo.
Cô tự tẩy chính mình cũng không sạch, huống chi là quần áo của anh.
Cô tức điên: “Anh chê tôi bẩn thì đừng có khoác áo lên người tôi.”
“Bộ mặt quỷ này của cô quá mất mặt rồi.” Trên mặt anh có thêm một tia cáu kỉnh.
Hy Nguyệt lúng túng nói: “Giặt lại vẫn còn mặc được.”
“Vứt hết đống rác này cho tôi, đừng để nhìn thấy lại.” Một ngọn lửa tỏa ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Lục Lãnh Phong nhìn dáng vẻ gật gù đắc ý của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Con nhím nhỏ này vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm, đâm vào người vẫn rất đau.
“Nhớ cũng rõ đấy, hai bạt tay kia đúng là đánh rất hay, không làm cho tôi bị mất mặt.”
Lời nói này giống như giúp Hy Nguyệt.
Bà Lục vốn muốn hung hăng dạy dỗ cô một phen, chuẩn bị dùng gia pháp quất cho cô hai gậy, giờ bị cô nói thế nào, cộng thêm con trai “bảo vệ”, tất cả đều như bị chặn lại, nghẹn trong cổ họng.
“Chỉ cần không làm cho nhà họ Lục mất mặt, cô nói sao thì nói.”
Khóe miệng của Lục Kiều Sam như bị ong vò vẽ chích lên, hung hăng co lại, lời này của cô ngược lại đảo tình thế, còn chỉ trích cô ta cười trên nỗi đau của người khác.
“Lúc ra ngoài cô không thể ăn mặc giữ thể diện một chút à, nhất định phải mặc đồ secondhand sao, còn mặc trông như ăn mày.”
“Chị, tôi đâu có mặc hàng qua tay, lúc mua là mới tinh. Tâm lý tiêu dùng của tôi vẫn chỉ là giai cấp nghèo, không quen dùng quần áo quyền quý, cho nên liền tự mình đổi mới một chút. Sau này tôi sẽ cố gắng sửa lại.” Hy Nguyệt dùng đến mấy phần giọng điệu tự giễu.
“Trước khi đổi xong thì vẫn nên ít ra vào nơi giới thượng lưu một chút, miễn cho tôi nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.” Lục Kiều Sam châm chọc lại khiêu khích.
Lục Lãnh Phong sâu kín nhìn cô một chút: “Người phụ nữ của em, tự em dạy dỗ, nếu chị nhàn rỗi, có thể trở về dạy dỗ người đàn ông của chị.” Nói xong, nắm tay Hy Nguyệt lên lầu.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh: “Mẹ ơi, nó đang giúp Hy Nguyệt nói chuyện à? Chẳng lẽ nó thật sự muốn giữ cái đồ nhà quê này ở trong nhà?”
“Được rồi, về sau con chú ý một chút, đừng quở trách cô ta trước mặt Lãnh Phong, dù sao cô ta còn mang danh của Lãnh Phong.”
Đi vào trong phòng, Hy Nguyệt cởi áo khoác ra: “Trả lại cho anh.”
“Vứt đi.” Anh lạnh lùng ném ra hai chữ.
Hy Nguyệt nao nao: “Vì sao?”
“Bẩn.” Anh nhíu mày, xẹt qua một tia ghét bỏ.
“Tôi giúp anh giặt, tẩy sạch cho anh được không?” Cô hung hăng nuốt nước miếng một cái, nuốt xuống cơn tức.
“Giặt sạch à?” Anh cười nhạo.
Cô tự tẩy chính mình cũng không sạch, huống chi là quần áo của anh.
Cô tức điên: “Anh chê tôi bẩn thì đừng có khoác áo lên người tôi.”
“Bộ mặt quỷ này của cô quá mất mặt rồi.” Trên mặt anh có thêm một tia cáu kỉnh.
Hy Nguyệt lúng túng nói: “Giặt lại vẫn còn mặc được.”
“Vứt hết đống rác này cho tôi, đừng để nhìn thấy lại.” Một ngọn lửa tỏa ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.