Chương 210
Ren ny17
03/02/2022
“Đừng quá lo lắng, tôi giúp cô vượt qua khó khăn ở nhà họ Lục.”
“Xem ra tôi kết đúng bạn rồi.” Cô nhếch miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Sau khi ăn trái cây, Hứa Nhã Thanh tiễn cô xuống tầng dưới của tòa nhà Leas.
Cô nhớ đến chiếc khăn tay, vội vàng lấy nó ra trả lại cho anh.
Hứa Nhã Thanh nhếch môi nở nụ cười đầy thâm ý.
Cô cũng có đồ để lại trong tay anh, thứ kia nhất định sẽ khiến cho mối quan hệ của hai người càng thêm thân thiết.
Lúc này, Tiêu Ánh Minh cũng vừa hay đi tới, nhìn thấy bọn họ, miệng nhếch lên một nụ cười hung ác nham hiểm: “Cậu Hứa, đã lâu không gặp, không phải anh đặc biệt tới tìm Hy Nguyệt đấy chứ?”
“Cô Tiêu, tôi tới tìm ai, có liên quan đến cô sao?” Vẻ mặt Hứa Nhã Thanh tràn đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
“Tôi thật không ngờ, một cô gái thôn quê lại có mị lực như vậy, có thể mê hoặc được cậu Hứa.” Tiêu Ánh Minh có chút tức đến thở hổn hển.
Nụ cười trên mặt Hứa Nhã Thanh càng sâu hơn: “Đúng là có sức hút hơn cô nhiều, cô ấy là tiên nữ hạ phàm, cô là hạng son phấn tầm thường.”
“Hứa Nhã Thanh, anh đừng có mà quá đáng!” Tiêu Ánh Minh giận sôi máu, tức đến giậm chân.
Hứa Nhã Thanh lười để ý tới cô ta, ánh mắt quay lại nhìn Hy Nguyệt thì như gió xuân ấm áp: “Về sau nếu cô ta dám ở đây bắt nạt cô, thì nói cho tôi ngay, Lục Lãnh Phong không dạy dỗ cô ta thì để tôi giúp cô dạy dỗ.”
Hy Nguyệt cười một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Ánh Minh cũng rất thoải mái.
Tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Ánh Minh có phách lối ngang ngược cũng không dám khiêu chiến với Hứa Nhã Thanh.
Tiêu Ánh Minh giận điên, sau khi về, lập tức gửi zalo cho Quách Ly Ly: “Chuyện tôi bảo cô làm, đã làm xong chưa?”
Sống lưng Quách Ly Ly phát lạnh.
Câu nói của Tiêu Ánh Minh trong nhà vệ sinh vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô.
“Tôi có thể đuổi cô ra khỏi công ty bất cứ lúc nào, bóp chết cô chỉ như bóp chết một con kiến…”
Cô không thể đối đầu với cô ta, chỉ đành làm việc theo hoàn cảnh.
Cô đứng lên, thấp thỏm đi về phía bộ phận văn phòng thiết kế.
“Hy Nguyệt, tối mai rảnh không, mình cùng đi hát karaoke đi?”
“Tối mai, tôi…” Hy Nguyệt vốn muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói xong đã Quách Ly Ly ngăn lại: “Đi nha, tôi rất muốn đi hát karaoke, nhưng không có bạn đồng hành, hát một mình cũng chán, cô đi với tôi đi.” Quách Ly Ly còn lộ ra vẻ cầu xin.
Hy Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Tiêu Ánh Minh ngồi cách đó không xa, mỉm cười.
Tối mai, cô ta sẽ tặng cho Hy Nguyệt một món quà lớn, có lẽ ngày sau Hy Nguyệt sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Cô ta nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn văn bản cho Lục Lãnh Phong.
Vừa rồi cái đồ nhà quên này lén lút gặp riêng Hứa Nhã Thanh, cần phải nói cho Lục Lãnh Phong biết, làm một khúc dạo đầu cho đồ nhà quê trước khi trò vui ngày mai tới.
“Anh Lãnh Phong, hôm nay em thấy Hy Nguyệt và Hứa Nhã Thanh đi cùng nhau. Họ vừa nói vừa cười, rất tình cảm. Cô ấy đến từ nông thôn, không hiểu tiết tháo là gì. Anh phải nhắc nhở cô ấy, kẻo rước vào người chuyện xấu, làm mất mặt anh.”
“Xem ra tôi kết đúng bạn rồi.” Cô nhếch miệng cười, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Sau khi ăn trái cây, Hứa Nhã Thanh tiễn cô xuống tầng dưới của tòa nhà Leas.
Cô nhớ đến chiếc khăn tay, vội vàng lấy nó ra trả lại cho anh.
Hứa Nhã Thanh nhếch môi nở nụ cười đầy thâm ý.
Cô cũng có đồ để lại trong tay anh, thứ kia nhất định sẽ khiến cho mối quan hệ của hai người càng thêm thân thiết.
Lúc này, Tiêu Ánh Minh cũng vừa hay đi tới, nhìn thấy bọn họ, miệng nhếch lên một nụ cười hung ác nham hiểm: “Cậu Hứa, đã lâu không gặp, không phải anh đặc biệt tới tìm Hy Nguyệt đấy chứ?”
“Cô Tiêu, tôi tới tìm ai, có liên quan đến cô sao?” Vẻ mặt Hứa Nhã Thanh tràn đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén.
“Tôi thật không ngờ, một cô gái thôn quê lại có mị lực như vậy, có thể mê hoặc được cậu Hứa.” Tiêu Ánh Minh có chút tức đến thở hổn hển.
Nụ cười trên mặt Hứa Nhã Thanh càng sâu hơn: “Đúng là có sức hút hơn cô nhiều, cô ấy là tiên nữ hạ phàm, cô là hạng son phấn tầm thường.”
“Hứa Nhã Thanh, anh đừng có mà quá đáng!” Tiêu Ánh Minh giận sôi máu, tức đến giậm chân.
Hứa Nhã Thanh lười để ý tới cô ta, ánh mắt quay lại nhìn Hy Nguyệt thì như gió xuân ấm áp: “Về sau nếu cô ta dám ở đây bắt nạt cô, thì nói cho tôi ngay, Lục Lãnh Phong không dạy dỗ cô ta thì để tôi giúp cô dạy dỗ.”
Hy Nguyệt cười một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Ánh Minh cũng rất thoải mái.
Tục ngữ nói núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Ánh Minh có phách lối ngang ngược cũng không dám khiêu chiến với Hứa Nhã Thanh.
Tiêu Ánh Minh giận điên, sau khi về, lập tức gửi zalo cho Quách Ly Ly: “Chuyện tôi bảo cô làm, đã làm xong chưa?”
Sống lưng Quách Ly Ly phát lạnh.
Câu nói của Tiêu Ánh Minh trong nhà vệ sinh vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô.
“Tôi có thể đuổi cô ra khỏi công ty bất cứ lúc nào, bóp chết cô chỉ như bóp chết một con kiến…”
Cô không thể đối đầu với cô ta, chỉ đành làm việc theo hoàn cảnh.
Cô đứng lên, thấp thỏm đi về phía bộ phận văn phòng thiết kế.
“Hy Nguyệt, tối mai rảnh không, mình cùng đi hát karaoke đi?”
“Tối mai, tôi…” Hy Nguyệt vốn muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói xong đã Quách Ly Ly ngăn lại: “Đi nha, tôi rất muốn đi hát karaoke, nhưng không có bạn đồng hành, hát một mình cũng chán, cô đi với tôi đi.” Quách Ly Ly còn lộ ra vẻ cầu xin.
Hy Nguyệt không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Tiêu Ánh Minh ngồi cách đó không xa, mỉm cười.
Tối mai, cô ta sẽ tặng cho Hy Nguyệt một món quà lớn, có lẽ ngày sau Hy Nguyệt sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.
Cô ta nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn văn bản cho Lục Lãnh Phong.
Vừa rồi cái đồ nhà quên này lén lút gặp riêng Hứa Nhã Thanh, cần phải nói cho Lục Lãnh Phong biết, làm một khúc dạo đầu cho đồ nhà quê trước khi trò vui ngày mai tới.
“Anh Lãnh Phong, hôm nay em thấy Hy Nguyệt và Hứa Nhã Thanh đi cùng nhau. Họ vừa nói vừa cười, rất tình cảm. Cô ấy đến từ nông thôn, không hiểu tiết tháo là gì. Anh phải nhắc nhở cô ấy, kẻo rước vào người chuyện xấu, làm mất mặt anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.