Chương 1753
Ren ny17
24/09/2023
Chương 2138
Hy Nguyệt khịt mũi cười, xoay người lên xe.
Đỗ Di Nhiên ở phía sau la to: “Hy Nguyệt, cô đang chột dạ sao? Sợ rồi à? Cô nhất định phải xin lỗi tôi, cô có biết hay không?”
Tài xế lái xe, lái qua trạm gác.
Đỗ Di Nhiên vẫn ở phía sau hùng hùng hổ hổ.
Cô nhỏ Đỗ hét to một tiếng: “Cháu câm miệng cho cô, một chuyện đang tốt đẹp lại bị cháu làm hỏng, cháu đúng là quá ngu ngốc, sau này chuyện của cháu cô không quản nữa.”
Sau khi nói xong, cô ả mở cửa xe, vươn tay kéo cô ta lên xe.
Cô ả phát hiện, sau khi Đỗ Di Nhiên gặp phải Lục Lãnh Phong, chỉ số thông minh lập tức xuống âm, quả thực như đồng đội heo.
Đỗ Di Nhiên không biết mình làm sai chuyện gì, hai tay ôm ngực, bĩu môi: “Cô út, cô muốn cháu nhận lỗi với cô ta, kiếp sau đi.”
Cô nhỏ Đỗ chọc trán cô ta một cái: “Cô nói cho cháu biết, hôm nay cháu không nhận lỗi với cô ta, ngày mai bà cụ sẽ áp giải cháu tới xin lỗi, cháu không trốn thoát đâu.”
Đỗ Di Nhiên run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa là cô ta quên sạch chuyện này.
“Lần trước Hy Nguyệt hại cháu, bây giờ cháu cho cô ta một chút giáo huấn, chúng cháu xem như huề nhau, dựa vào cái gì cháu phải xin lỗi?”
“Cho dù lần trước là Hy Nguyệt làm, nhưng có năng lực làm gì, chính cháu đào hố, vùi mình, từ người bị hại biến thành người làm hại, có lý cũng không thể nói rõ.” Cô nhỏ Đỗ tức giận nói.
“Cháu mặc kệ, dù sao cháu chết cũng không nhận lỗi với cô ta.” Đỗ Di Nhiên nói chắc như đinh đóng cột.
Chạng vạng, Hoa Vô Song đến nhà anh trai, Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong cũng tới rồi.
“Lãnh Phong, hai ngày này, cháu không gặp mặt với bà cụ Đỗ à?”
“Mấy ngày nay chương trình hội nghị đều đã sắp xếp đầy, không có thời gian rảnh rỗi tới.” Lục Lãnh Phong không chút để ý nói.
Kiến Dao ngồi ở trên đùi anh, vừa gặm cái mài răng, vừa nói: “Bố cháu không bận rộn, thời gian của bố đều chơi với cháu, còn chơi trò yêu tinh đánh nhau với mẹ cháu nữa.” Cô bé không biết người lớn đang nói chuyện gì, chỉ tò mò nên chen miệng vào.
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt liếc nhau, cùng cạn lời.
Có một lần Kiến Dao chơi trò trốn tìm, trốn ở trong ngăn tủ của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện, đang định thân thiết thì bị con gái thấy được.
Hy Nguyệt đành phải kiên trì giải thích, bọn họ là đang chơi trò chơi yêu tinh đánh nhau.
Lục Lãnh Phong đỡ trán, vội vàng nói sang chuyện khác: “Kiến Dao nói rất đúng, thời gian của bố đều dành cho Kiến Dao.”
Kiến Diệp ở trong sân chơi máy bay với Tư Mã Ngọc Thanh, cậu bé rất độc lập, không thích dính lấy người lớn.
Hoa Vô Song cười nói: “Trong nhà có nhiều trẻ con đúng là náo nhiệt.”
Mẹ Hy bưng bánh kem mới nướng xong tới, Tư Mã Ngọc Thanh ngửi được mùi thơm, lập tức chạy vào với Kiến Diệp: “Ồ… Ăn bánh kem, mẹ Hy làm bánh kem ăn rất ngon.”
Hy Nguyệt lấy một miếng bánh kem, đặt vào trong đĩa đưa cho cậu bé.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
Hy Nguyệt khịt mũi cười, xoay người lên xe.
Đỗ Di Nhiên ở phía sau la to: “Hy Nguyệt, cô đang chột dạ sao? Sợ rồi à? Cô nhất định phải xin lỗi tôi, cô có biết hay không?”
Tài xế lái xe, lái qua trạm gác.
Đỗ Di Nhiên vẫn ở phía sau hùng hùng hổ hổ.
Cô nhỏ Đỗ hét to một tiếng: “Cháu câm miệng cho cô, một chuyện đang tốt đẹp lại bị cháu làm hỏng, cháu đúng là quá ngu ngốc, sau này chuyện của cháu cô không quản nữa.”
Sau khi nói xong, cô ả mở cửa xe, vươn tay kéo cô ta lên xe.
Cô ả phát hiện, sau khi Đỗ Di Nhiên gặp phải Lục Lãnh Phong, chỉ số thông minh lập tức xuống âm, quả thực như đồng đội heo.
Đỗ Di Nhiên không biết mình làm sai chuyện gì, hai tay ôm ngực, bĩu môi: “Cô út, cô muốn cháu nhận lỗi với cô ta, kiếp sau đi.”
Cô nhỏ Đỗ chọc trán cô ta một cái: “Cô nói cho cháu biết, hôm nay cháu không nhận lỗi với cô ta, ngày mai bà cụ sẽ áp giải cháu tới xin lỗi, cháu không trốn thoát đâu.”
Đỗ Di Nhiên run rẩy dữ dội, thiếu chút nữa là cô ta quên sạch chuyện này.
“Lần trước Hy Nguyệt hại cháu, bây giờ cháu cho cô ta một chút giáo huấn, chúng cháu xem như huề nhau, dựa vào cái gì cháu phải xin lỗi?”
“Cho dù lần trước là Hy Nguyệt làm, nhưng có năng lực làm gì, chính cháu đào hố, vùi mình, từ người bị hại biến thành người làm hại, có lý cũng không thể nói rõ.” Cô nhỏ Đỗ tức giận nói.
“Cháu mặc kệ, dù sao cháu chết cũng không nhận lỗi với cô ta.” Đỗ Di Nhiên nói chắc như đinh đóng cột.
Chạng vạng, Hoa Vô Song đến nhà anh trai, Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong cũng tới rồi.
“Lãnh Phong, hai ngày này, cháu không gặp mặt với bà cụ Đỗ à?”
“Mấy ngày nay chương trình hội nghị đều đã sắp xếp đầy, không có thời gian rảnh rỗi tới.” Lục Lãnh Phong không chút để ý nói.
Kiến Dao ngồi ở trên đùi anh, vừa gặm cái mài răng, vừa nói: “Bố cháu không bận rộn, thời gian của bố đều chơi với cháu, còn chơi trò yêu tinh đánh nhau với mẹ cháu nữa.” Cô bé không biết người lớn đang nói chuyện gì, chỉ tò mò nên chen miệng vào.
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt liếc nhau, cùng cạn lời.
Có một lần Kiến Dao chơi trò trốn tìm, trốn ở trong ngăn tủ của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện, đang định thân thiết thì bị con gái thấy được.
Hy Nguyệt đành phải kiên trì giải thích, bọn họ là đang chơi trò chơi yêu tinh đánh nhau.
Lục Lãnh Phong đỡ trán, vội vàng nói sang chuyện khác: “Kiến Dao nói rất đúng, thời gian của bố đều dành cho Kiến Dao.”
Kiến Diệp ở trong sân chơi máy bay với Tư Mã Ngọc Thanh, cậu bé rất độc lập, không thích dính lấy người lớn.
Hoa Vô Song cười nói: “Trong nhà có nhiều trẻ con đúng là náo nhiệt.”
Mẹ Hy bưng bánh kem mới nướng xong tới, Tư Mã Ngọc Thanh ngửi được mùi thơm, lập tức chạy vào với Kiến Diệp: “Ồ… Ăn bánh kem, mẹ Hy làm bánh kem ăn rất ngon.”
Hy Nguyệt lấy một miếng bánh kem, đặt vào trong đĩa đưa cho cậu bé.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.