Chương 249
Ren ny17
04/02/2022
Anh bước vào phòng tắm, khi bước ra, ánh sáng từ khóe mắt truyền đến một cuốn sổ trên bàn trang điểm của cô.
Anh thản nhiên bước tới tiện tay cầm nó lên, bên trong ghi lại toàn bộ các khoản.
Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền, hàng tháng dành dụm được bao nhiêu.
Thực sự là một người mê tiền, ghi rõ ràng như vậy.
Anh cười chế giễu, đang định đặt nó xuống thì một bức ảnh rơi ra khỏi đó.
Anh nhặt lên xem thử, lại hít một hơi.
Đây là người đàn ông ma quỷ nào thế này, vừa béo vừa mập, mặt đầy da thịt, đầu hói, lông mày cao thấp, mắt chuột, mũi bã rượu, môi nhếch…Quả thật chính là một cảnh giới xấu xí mới, cả khuôn mặt đều là một bộ phim kinh dị.
Người phụ nữ ngu ngốc đã lấy bức ảnh này từ đâu ra, chuẩn bị cầm ra doạ người vào ngày lễ Halloween sao?
Trong lúc đang suy nghĩ, anh đột nhiên giật thót mình.
Những bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ tay có lẽ là rất quan trọng.
Không lẽ người đàn ông xấu xí này chính là Thạch người mà ta không bao giờ quên được đây sao?
Anh kẹp tấm ảnh trở lại, đôi tay vòng ngực đi đi lại lại mấy bước, càng nghĩ càng cảm thấy anh ta chính là mối tình đầu của cô.
Loại đàn ông này, cho dù nét đẹp nội tâm, cũng phải thể hiện nét đẹp một vạn tấn mới có thể bù đắp cho khiếm khuyết kinh khủng như vậy.
Cô ta chắc chắn là bị mù, thiểu năng rồi nên mới thích loại đàn ông này, còn dành cả lần đầu tiên cho anh ta.
Với khiếu thẩm mỹ tuyệt vời như vậy, rốt cuộc làm thế nào mà cô ta lại được nhận vào trường thiết kế và trở thành một nhà thiết kế? Để cô ta vào bộ phận thiết kế của Leas thật sự là một sai lầm!
Lúc này, Hy Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy anh đang đứng thất thần một bên, vẻ mặt u ám và quái dị, sống lưng có chút ớn lạnh.
Khi anh tức giận, người chịu xui xẻo chính là cô.
“Lục Lãnh Phong, anh … anh bị sao vậy?”
Lục Lãnh Phong định thần lại và sải bước đi đến bên giường.
Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt thanh tú áp xuống: “Phụ nữ ngốc, tôi hỏi cô, lần đầu tiên của cô có phải dành cho cái người tên Thạch đó không?”
“Hả?” Cô giật mình, không hiểu sao anh lại hỏi câu này một cách đột ngột như vậy, không lẽ phát hiện ra cái gì sao?
“Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Cô hời hợt nói, cố gắng che giấu quá khứ.
Lục Lãnh Phong cảm thấy rằng cô đã ngầm thừa nhận rồi.
“Có lẽ cần dũng khí rất lớn để hiến thân mình cho một người đàn ông như vậy đúng không?”
Cô đầu óc mờ mịt, không hiểu anh đang muốn nói cái gì: “Ý anh là gì?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô có bị cận thị hay loạn thị không?”
“Không?” Cô lắc đầu.
“Vậy tại sao đôi mắt lại bị mù như vậy?” Anh chế nhạo, bị ấn tượng sâu sắc bởi gu thẩm mỹ của cô, phục cô sát đất!
Anh thản nhiên bước tới tiện tay cầm nó lên, bên trong ghi lại toàn bộ các khoản.
Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, tiêu bao nhiêu tiền, hàng tháng dành dụm được bao nhiêu.
Thực sự là một người mê tiền, ghi rõ ràng như vậy.
Anh cười chế giễu, đang định đặt nó xuống thì một bức ảnh rơi ra khỏi đó.
Anh nhặt lên xem thử, lại hít một hơi.
Đây là người đàn ông ma quỷ nào thế này, vừa béo vừa mập, mặt đầy da thịt, đầu hói, lông mày cao thấp, mắt chuột, mũi bã rượu, môi nhếch…Quả thật chính là một cảnh giới xấu xí mới, cả khuôn mặt đều là một bộ phim kinh dị.
Người phụ nữ ngu ngốc đã lấy bức ảnh này từ đâu ra, chuẩn bị cầm ra doạ người vào ngày lễ Halloween sao?
Trong lúc đang suy nghĩ, anh đột nhiên giật thót mình.
Những bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ tay có lẽ là rất quan trọng.
Không lẽ người đàn ông xấu xí này chính là Thạch người mà ta không bao giờ quên được đây sao?
Anh kẹp tấm ảnh trở lại, đôi tay vòng ngực đi đi lại lại mấy bước, càng nghĩ càng cảm thấy anh ta chính là mối tình đầu của cô.
Loại đàn ông này, cho dù nét đẹp nội tâm, cũng phải thể hiện nét đẹp một vạn tấn mới có thể bù đắp cho khiếm khuyết kinh khủng như vậy.
Cô ta chắc chắn là bị mù, thiểu năng rồi nên mới thích loại đàn ông này, còn dành cả lần đầu tiên cho anh ta.
Với khiếu thẩm mỹ tuyệt vời như vậy, rốt cuộc làm thế nào mà cô ta lại được nhận vào trường thiết kế và trở thành một nhà thiết kế? Để cô ta vào bộ phận thiết kế của Leas thật sự là một sai lầm!
Lúc này, Hy Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy anh đang đứng thất thần một bên, vẻ mặt u ám và quái dị, sống lưng có chút ớn lạnh.
Khi anh tức giận, người chịu xui xẻo chính là cô.
“Lục Lãnh Phong, anh … anh bị sao vậy?”
Lục Lãnh Phong định thần lại và sải bước đi đến bên giường.
Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt thanh tú áp xuống: “Phụ nữ ngốc, tôi hỏi cô, lần đầu tiên của cô có phải dành cho cái người tên Thạch đó không?”
“Hả?” Cô giật mình, không hiểu sao anh lại hỏi câu này một cách đột ngột như vậy, không lẽ phát hiện ra cái gì sao?
“Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Cô hời hợt nói, cố gắng che giấu quá khứ.
Lục Lãnh Phong cảm thấy rằng cô đã ngầm thừa nhận rồi.
“Có lẽ cần dũng khí rất lớn để hiến thân mình cho một người đàn ông như vậy đúng không?”
Cô đầu óc mờ mịt, không hiểu anh đang muốn nói cái gì: “Ý anh là gì?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô có bị cận thị hay loạn thị không?”
“Không?” Cô lắc đầu.
“Vậy tại sao đôi mắt lại bị mù như vậy?” Anh chế nhạo, bị ấn tượng sâu sắc bởi gu thẩm mỹ của cô, phục cô sát đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.