Chương 275
Ren ny17
04/02/2022
Hy Nguyệt cười một tiếng, “Hôm nay là ngày đính hôn của chị cả, chúng ta phải nói lời tốt, ví dụ như bên nhau hạnh phúc đến già, con đàn cháu đống, hạnh phúc mỹ mãn…” Cô liệt kê một lèo.
Trong lòng Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng, không hề cảm kích.
Ngoài miệng thì nói dễ nghe, trong lòng khẳng định không phải là nghĩ như vậy, chỉ mong cô ta không kết hôn được thì có.
…
Trong khách sạn năm sao sang trọng nhất Thành phố Long Minh.
Hiện trường buổi lễ đính hôn được trang trí như chốn thần tiên.
Tân khách tham dự đều là nhà giàu quyền quý.
Nhà họ Lục làm tiệc rượu luôn khiêm tốn, chưa bao giờ phô trương, người được mời đều có một thân phận nhất định.
Lục Kiều Sam mặc một bộ áo cưới kim cương trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong lòng cô ta vô cùng kích động, cô ta yêu Tần Nhân Thiên, nhất là sau khi anh ta mất trí nhớ. Trước kia anh ta không tốt, đối xử với cô ta vô cùng tệ bạc, bây giờ thì ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng Tần Nhân Thiên cũng không bị cô ta hấp dẫn, tư tưởng không tập trung.
Ánh mắt của anh ta xuyên qua đám người, rơi vào trên Hy Nguyệt ở cách đó không xa, cô mặc một bộ váy dài màu trắng rất tao nhã như vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng bên cạnh anh ta nhiều.
Không biết cô mặc áo cưới vào sẽ trông như thế nào, chắc là sẽ giống như thiên sứ hạ trần.
Lòng anh ta đang sợ hãi, lúc ở chung với Lục Kiều Sam, cho đến bây giờ anh ta chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh ta càng ngày càng chắc chắn cô gái trong mộng chính là Hy Nguyệt.
Anh ta nhất định là đã gặp cô ở nơi nào đó, nếu không sẽ không nằm mơ thấy cô.
Lúc Hy Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt chạm vào nhau.
Cô hơi run run, ánh mắt anh ta nhìn cô làm cho nàng nhớ lại Thời Thạch.
Khi xưa, Thời Thạch cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt của anh ta giống như một viên đá quý màu đen sáng nhất thế gian này, có thể chiếu sáng lòng cô, xua tan tất cả sương mù.
Nhưng mà, anh ta không phải Thời Thạch, là Tần Nhân Thiên, anh rể của cô!
Hứa Nhã Thanh ngồi ở bên cạnh cô nên nhạy bén phát hiện điểm khác thường giữa bọn họ.
Hy Nguyệt hay hỏi thăm chuyện của Tần Nhân Thiên, chẳng lẽ trước kia cô và Tần Nhân Thiên từng có gì đó với nhau sao?
Có phải đây là chuyện rất thú vị hay không?
Anh ta suy nghĩ, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt.
Lục Lãnh Phong nắm tay của Hy Nguyệt, đặt ở trong lòng bàn tay đùa bỡn, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ.
Mặc dù bàn tay nhỏ bé này mềm mại nhưng cảm giác không hề bóng loáng, lòng bàn tay có vết chai mong mỏng, hiển nhiên không phải là một người phụ nữ mười ngón tay không dính nước, sống trong nhung lụa.
Hy Nguyệt bị anh ta đùa giỡn như vậy, cô vội vàng tỉnh hồn, sợ bị anh ta phát hiện.
Trong lòng Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng, không hề cảm kích.
Ngoài miệng thì nói dễ nghe, trong lòng khẳng định không phải là nghĩ như vậy, chỉ mong cô ta không kết hôn được thì có.
…
Trong khách sạn năm sao sang trọng nhất Thành phố Long Minh.
Hiện trường buổi lễ đính hôn được trang trí như chốn thần tiên.
Tân khách tham dự đều là nhà giàu quyền quý.
Nhà họ Lục làm tiệc rượu luôn khiêm tốn, chưa bao giờ phô trương, người được mời đều có một thân phận nhất định.
Lục Kiều Sam mặc một bộ áo cưới kim cương trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Trong lòng cô ta vô cùng kích động, cô ta yêu Tần Nhân Thiên, nhất là sau khi anh ta mất trí nhớ. Trước kia anh ta không tốt, đối xử với cô ta vô cùng tệ bạc, bây giờ thì ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng Tần Nhân Thiên cũng không bị cô ta hấp dẫn, tư tưởng không tập trung.
Ánh mắt của anh ta xuyên qua đám người, rơi vào trên Hy Nguyệt ở cách đó không xa, cô mặc một bộ váy dài màu trắng rất tao nhã như vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng bên cạnh anh ta nhiều.
Không biết cô mặc áo cưới vào sẽ trông như thế nào, chắc là sẽ giống như thiên sứ hạ trần.
Lòng anh ta đang sợ hãi, lúc ở chung với Lục Kiều Sam, cho đến bây giờ anh ta chưa từng có cảm giác như vậy.
Anh ta càng ngày càng chắc chắn cô gái trong mộng chính là Hy Nguyệt.
Anh ta nhất định là đã gặp cô ở nơi nào đó, nếu không sẽ không nằm mơ thấy cô.
Lúc Hy Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt chạm vào nhau.
Cô hơi run run, ánh mắt anh ta nhìn cô làm cho nàng nhớ lại Thời Thạch.
Khi xưa, Thời Thạch cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt của anh ta giống như một viên đá quý màu đen sáng nhất thế gian này, có thể chiếu sáng lòng cô, xua tan tất cả sương mù.
Nhưng mà, anh ta không phải Thời Thạch, là Tần Nhân Thiên, anh rể của cô!
Hứa Nhã Thanh ngồi ở bên cạnh cô nên nhạy bén phát hiện điểm khác thường giữa bọn họ.
Hy Nguyệt hay hỏi thăm chuyện của Tần Nhân Thiên, chẳng lẽ trước kia cô và Tần Nhân Thiên từng có gì đó với nhau sao?
Có phải đây là chuyện rất thú vị hay không?
Anh ta suy nghĩ, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt.
Lục Lãnh Phong nắm tay của Hy Nguyệt, đặt ở trong lòng bàn tay đùa bỡn, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ.
Mặc dù bàn tay nhỏ bé này mềm mại nhưng cảm giác không hề bóng loáng, lòng bàn tay có vết chai mong mỏng, hiển nhiên không phải là một người phụ nữ mười ngón tay không dính nước, sống trong nhung lụa.
Hy Nguyệt bị anh ta đùa giỡn như vậy, cô vội vàng tỉnh hồn, sợ bị anh ta phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.