Chương 277
Ren ny17
04/02/2022
“Chứ là ý gì?”
“Chính là… kết hôn với anh, tôi sẽ rất… Vui vẻ.” Cô nói rất nhỏ, rõ ràng là thiếu không khí.
Trong con ngươi của anh phun ra lửa.
Lời này chắc chắn là giả.
“Không phải cô rất biết nói dối sao, làm sao bây giờ kỹ thuật giảm rồi?”
Cô co rúm lại, cảm thấy được cơn giận của anh, vội vàng nói: “Không hề nói dối, cậu Lục ưu tú như vậy, nhân vật nổi tiếng trong giới, không có người phụ nữ nào không nịnh hót lấy lòng?”
Chỉ cần có thể dỗ anh ta vui vẻ, không phải trừng phạt cô, cô rất thoải mái nói dối.
“Người phụ nữ ngu ngốc, lại dám đùa bỡn tôi, xem tôi trừng phạt cô thế nào.” Ánh mắt thâm thúy ở trong bóng tối lóe lên tia hung ác.
“Có thể đừng ở chỗ này không?” Treo ở trên người anh khiến cô vô cùng ngượng ngùng, cũng may bóng tối bao phủ lấy bọn họ, không có ai nhìn thấy.
“Đã như vậy rồi, còn có thể trở về sao?” Anh cười một tiếng đầy gian ác…
Hai người cũng không biết, ở trong một cái góc khác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặc dù cô ta không thấy rõ, nhưng lại biết rõ bọn họ đang làm gì?
Cô ta giận muốn điên lên, ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng.
Tại sao anh thân thiết với người phụ nữ mà không phải là cô ta?
Tại sao cho tới bây giờ anh không quan tâm đến cô ta, cũng không đụng vào cô ta?
Cô ta và anh môn đăng hộ đối, Hy Nguyệt là cái thá gì chứ? Có tư cách gì so sánh với cô ta? Chỉ dựa vào một viên đạn là đã gả được vào nhà họ Lục, thật sự là quá hời.
Tại sao ban đầu ông nội của cô ta không làm chuyện như vậy chứ, hy sinh tính mạng của mình để tác thành cho hạnh phúc của cháu gái cũng là chuyện cực tốt!
Lục Lãnh Phong rốt cuộc cũng chịu bỏ qua cho Hy Nguyệt.
Cô xấu hổ sửa sang lại váy, sợ bị người khác nhìn ra manh mối.
Trở lại trong phòng yến tiệc, nàng vùi đầu ăn cái gì đó để tránh lúng túng, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn có người nhìn ra manh mối.
“Chị dâu, cổ chị sao vậy, thật là đỏ, có phải bị côn trùng cắn không ạ?” Vẻ mặt đứa bé đầy sợ hãi hỏi cô.
Hy Nguyệt xụ mặt, lấy tóc che kín cổ, ” Ừ… Là muỗi cắn, còn hơi ngứa, hai ngày nay muỗi rất nhiều, đi vệ sinh một cái mà đã bị cắn rồi.” Cô ấp úng nói.
“Chị và anh đi vệ sinh cũng thật lâu đó, chúng em cũng ăn được một nửa rồi thì hai người mới trở lại.” Đứa trẻ lắc lắc đầu nhỏ nói.
“Bọn chị… Không có đi chung, anh ấy đi đường anh ấy, chị đi đường chị.” Cô ngượng ngùng cười một tiếng, nói xong cũng cảm thấy thật ngu ngốc, nói cái gì vậy, đúng là không đánh mà khai.
Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh, mặt không cảm xúc, giống như chuyện này không hề liên quan đến anh vậy.
Lục Sênh Hạ cười hì hì một tiếng: “Chị dâu, chị nói thật buồn cười. Đương nhiên là chị đi của chị, anh ấy đi của anh ấy rồi, chị không thể đi phòng vệ sinh nam còn anh ấy cũng không thể vào phòng vệ sinh nữ.” Cô bé nghiêm túc sửa lại lời.
Hy Nguyệt lập tức bối rối.
Tư Mã Ngọc Như nhét một miếng bào ngư vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, trách cứ, “Ăn cơm không được nói, không giống thục nữ một chút nào.”
“Chính là… kết hôn với anh, tôi sẽ rất… Vui vẻ.” Cô nói rất nhỏ, rõ ràng là thiếu không khí.
Trong con ngươi của anh phun ra lửa.
Lời này chắc chắn là giả.
“Không phải cô rất biết nói dối sao, làm sao bây giờ kỹ thuật giảm rồi?”
Cô co rúm lại, cảm thấy được cơn giận của anh, vội vàng nói: “Không hề nói dối, cậu Lục ưu tú như vậy, nhân vật nổi tiếng trong giới, không có người phụ nữ nào không nịnh hót lấy lòng?”
Chỉ cần có thể dỗ anh ta vui vẻ, không phải trừng phạt cô, cô rất thoải mái nói dối.
“Người phụ nữ ngu ngốc, lại dám đùa bỡn tôi, xem tôi trừng phạt cô thế nào.” Ánh mắt thâm thúy ở trong bóng tối lóe lên tia hung ác.
“Có thể đừng ở chỗ này không?” Treo ở trên người anh khiến cô vô cùng ngượng ngùng, cũng may bóng tối bao phủ lấy bọn họ, không có ai nhìn thấy.
“Đã như vậy rồi, còn có thể trở về sao?” Anh cười một tiếng đầy gian ác…
Hai người cũng không biết, ở trong một cái góc khác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặc dù cô ta không thấy rõ, nhưng lại biết rõ bọn họ đang làm gì?
Cô ta giận muốn điên lên, ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng.
Tại sao anh thân thiết với người phụ nữ mà không phải là cô ta?
Tại sao cho tới bây giờ anh không quan tâm đến cô ta, cũng không đụng vào cô ta?
Cô ta và anh môn đăng hộ đối, Hy Nguyệt là cái thá gì chứ? Có tư cách gì so sánh với cô ta? Chỉ dựa vào một viên đạn là đã gả được vào nhà họ Lục, thật sự là quá hời.
Tại sao ban đầu ông nội của cô ta không làm chuyện như vậy chứ, hy sinh tính mạng của mình để tác thành cho hạnh phúc của cháu gái cũng là chuyện cực tốt!
Lục Lãnh Phong rốt cuộc cũng chịu bỏ qua cho Hy Nguyệt.
Cô xấu hổ sửa sang lại váy, sợ bị người khác nhìn ra manh mối.
Trở lại trong phòng yến tiệc, nàng vùi đầu ăn cái gì đó để tránh lúng túng, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn có người nhìn ra manh mối.
“Chị dâu, cổ chị sao vậy, thật là đỏ, có phải bị côn trùng cắn không ạ?” Vẻ mặt đứa bé đầy sợ hãi hỏi cô.
Hy Nguyệt xụ mặt, lấy tóc che kín cổ, ” Ừ… Là muỗi cắn, còn hơi ngứa, hai ngày nay muỗi rất nhiều, đi vệ sinh một cái mà đã bị cắn rồi.” Cô ấp úng nói.
“Chị và anh đi vệ sinh cũng thật lâu đó, chúng em cũng ăn được một nửa rồi thì hai người mới trở lại.” Đứa trẻ lắc lắc đầu nhỏ nói.
“Bọn chị… Không có đi chung, anh ấy đi đường anh ấy, chị đi đường chị.” Cô ngượng ngùng cười một tiếng, nói xong cũng cảm thấy thật ngu ngốc, nói cái gì vậy, đúng là không đánh mà khai.
Lục Lãnh Phong ngồi ở bên cạnh, mặt không cảm xúc, giống như chuyện này không hề liên quan đến anh vậy.
Lục Sênh Hạ cười hì hì một tiếng: “Chị dâu, chị nói thật buồn cười. Đương nhiên là chị đi của chị, anh ấy đi của anh ấy rồi, chị không thể đi phòng vệ sinh nam còn anh ấy cũng không thể vào phòng vệ sinh nữ.” Cô bé nghiêm túc sửa lại lời.
Hy Nguyệt lập tức bối rối.
Tư Mã Ngọc Như nhét một miếng bào ngư vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, trách cứ, “Ăn cơm không được nói, không giống thục nữ một chút nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.