Chương 53
Ren ny17
26/01/2022
Hy Nguyệt dĩ nhiên hiểu ông đang ám chỉ chuyện gì, quả thật là cô không được nhiều người thích mà.
” Hôm nay tôi đến đây chỉ nhiêu đó thôi, sau này mong Ninh tiểu thư biết chừng mực, đừng đi quá xa, kẻo sau khi kết thúc không rời đi được ” Lục Viên Thiệuđứng dậy nói, sau đó tiến ra cửa để Hy Nguyệt ngồi ở đó.
Đứa con dâu này đúng là ông không chấp nhận được, nên ông mới đích thân đến đây nói trước và nhắc nhở cho cô biết.
Để sau này không thể tách ra thì lại hết sức tốn công.
Hy Nguyệt hít thật sâu, cô ngẩn mặt lên để ngăn mình không khóc, cô và Lục Lãnh Phong vui vẻ chưa lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện này…
Hy Nguyệt cười chua chát, bởi vì cô là con gái của một nhân viên quán bar, một đứa con hoang, đứa con dư thừa của Hy gia, người đời đúng là đàm tiếu cô, cười giễu cô.
Nhưng mà…
Lục Lãnh Phong, cô thật sự muốn bên cạnh anh cơ mà!
…
Đến tối, Lục Lãnh Phong đi làm về. Chuyện hôm nay ba anh đến đây cô đều nhờ giúp việc giấu đi, đừng nói cho anh biết.
Cô cảm nhận được anh và người nhà có gì đó mâu thuẫn, nếu nói chuyện này mối quan hệ của họ càng tệ hơn,lúc đấy cô lại mang danh kẻ phá hoại hạnh phúc của một gia đình nữa.
Lục Lãnh Phong thấy cô cứ thất thần, anh lo lắng cả buổi, đến lúc đi ngủ, anh hỏi:” Em làm sao vậy?”.
Từ lúc về đến giờ cô cứ như vậy, không tập trung chuyện gì, cứ thất thần như bị ai cướp mất hồn ra khỏi xác vậy.
Lúc anh đi làm đã xảy ra chuyện gì sao chứ?
Hy Nguyệt lắc đầu, cô nhìn anh.
Lục Lãnh Phong, em thật sự phải rời xa anh sao? Nếu như em bị ép rời đi, anh có tìm em trở về không chứ?
Lục Lãnh Phong nhận thấy rõ cô kì lạ hơn mọi hôm:” Có chuyện gì đúng không? Lúc tôi đi làm ở nhà có chuyện gì?”.
Hy Nguyệt cứ nhìn anh, cuối cùng cô nhón chân lên, ôm lấy anh rồi hôn lấy môi Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong không hiểu cô đang muốn làm gì, nhưng anh phối hợp với cô, ôm lấy Hy Nguyệt đáp trả lại.
” Là do em châm lửa trước đấy nhé?”.
…
Ba ngày sau.
Đã ba ngày trôi qua sau chuyện Lục Viên Thiệuđến tìm Hy Nguyệt nhắc nhở, cô cũng bình thường lại, không thất thần trước mặt anh nữa.
Vết thương trên người cũng không mấy nghiêm trọng, cũng rất nhanh khỏi, mà nó sao làm khó được cô, trước đây cô đều bị đánh như vậy mà.
Hôm nay Hy Nguyệt đã được anh cho ra ngoài, Lục Lãnh Phong cũng đưa cho cô chiếc điện thoại mới, cũng đã lưu sẵn số anh rồi.
Để tiện cho việc ra ngoài của cô, Lục Lãnh Phong cũng sắp xếp tài xế riêng cho cô, đưa cô đi nếu cô cần, không cần phải đi xe bus nữa.
” Hôm nay tôi đến đây chỉ nhiêu đó thôi, sau này mong Ninh tiểu thư biết chừng mực, đừng đi quá xa, kẻo sau khi kết thúc không rời đi được ” Lục Viên Thiệuđứng dậy nói, sau đó tiến ra cửa để Hy Nguyệt ngồi ở đó.
Đứa con dâu này đúng là ông không chấp nhận được, nên ông mới đích thân đến đây nói trước và nhắc nhở cho cô biết.
Để sau này không thể tách ra thì lại hết sức tốn công.
Hy Nguyệt hít thật sâu, cô ngẩn mặt lên để ngăn mình không khóc, cô và Lục Lãnh Phong vui vẻ chưa lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện này…
Hy Nguyệt cười chua chát, bởi vì cô là con gái của một nhân viên quán bar, một đứa con hoang, đứa con dư thừa của Hy gia, người đời đúng là đàm tiếu cô, cười giễu cô.
Nhưng mà…
Lục Lãnh Phong, cô thật sự muốn bên cạnh anh cơ mà!
…
Đến tối, Lục Lãnh Phong đi làm về. Chuyện hôm nay ba anh đến đây cô đều nhờ giúp việc giấu đi, đừng nói cho anh biết.
Cô cảm nhận được anh và người nhà có gì đó mâu thuẫn, nếu nói chuyện này mối quan hệ của họ càng tệ hơn,lúc đấy cô lại mang danh kẻ phá hoại hạnh phúc của một gia đình nữa.
Lục Lãnh Phong thấy cô cứ thất thần, anh lo lắng cả buổi, đến lúc đi ngủ, anh hỏi:” Em làm sao vậy?”.
Từ lúc về đến giờ cô cứ như vậy, không tập trung chuyện gì, cứ thất thần như bị ai cướp mất hồn ra khỏi xác vậy.
Lúc anh đi làm đã xảy ra chuyện gì sao chứ?
Hy Nguyệt lắc đầu, cô nhìn anh.
Lục Lãnh Phong, em thật sự phải rời xa anh sao? Nếu như em bị ép rời đi, anh có tìm em trở về không chứ?
Lục Lãnh Phong nhận thấy rõ cô kì lạ hơn mọi hôm:” Có chuyện gì đúng không? Lúc tôi đi làm ở nhà có chuyện gì?”.
Hy Nguyệt cứ nhìn anh, cuối cùng cô nhón chân lên, ôm lấy anh rồi hôn lấy môi Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong không hiểu cô đang muốn làm gì, nhưng anh phối hợp với cô, ôm lấy Hy Nguyệt đáp trả lại.
” Là do em châm lửa trước đấy nhé?”.
…
Ba ngày sau.
Đã ba ngày trôi qua sau chuyện Lục Viên Thiệuđến tìm Hy Nguyệt nhắc nhở, cô cũng bình thường lại, không thất thần trước mặt anh nữa.
Vết thương trên người cũng không mấy nghiêm trọng, cũng rất nhanh khỏi, mà nó sao làm khó được cô, trước đây cô đều bị đánh như vậy mà.
Hôm nay Hy Nguyệt đã được anh cho ra ngoài, Lục Lãnh Phong cũng đưa cho cô chiếc điện thoại mới, cũng đã lưu sẵn số anh rồi.
Để tiện cho việc ra ngoài của cô, Lục Lãnh Phong cũng sắp xếp tài xế riêng cho cô, đưa cô đi nếu cô cần, không cần phải đi xe bus nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.