Chương 633
Ren ny17
06/03/2022
Chương 637
Cô không phải Hy Nguyệt, mà là Y Nhược.
Nhìn thấy cô hơi thả lỏng một chút, anh ta buông cô ra, đi đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước chanh đưa cho cô.
“Con trai đâu? Sao chưa quay về cùng em?”
“Con còn muốn chơi, em để bảo mẫu dẫn nó theo.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hứa Nhã Thanh con ngươi màu trà chớp động: “Lục Lãnh Phong cũng ở bên cạnh phải không?”
“Anh ta dẫn theo Lục Sênh Hạ cùng nhau đến, Tiểu Quân muốn chơi cùng Lục Sênh Hạ, em không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.” Cô bất đắc dĩ nói, mở chai nước trái cây, uống ừng ực một ngụm lớn, duy trì bình tĩnh.
Hứa Nhã Thanh nâng cốc trà lên, nhẹ nhàng lắc lư: “Em liền yên tâm để con trai và Lục Lãnh Phong ở bên nhau?”
“Anh ta mặc dù bạo ngược, những vẫn không đến nỗi tổn thương con nhỏ. Hơn nữa anh ta cũng không biết thân phận của em, chỉ là có hơi nghi ngờ mà thôi. Cho nên tạm thời không cần lo lắng.”
Cô nói khẽ, trong tai vô thức nhớ lại lời Lục Lãnh Phong: “Nếu như cô ngoan ngoãn trở về tự thú, bất luận cô ở ngoài đã làm những việc gì, cho dù đã có người đàn ông khác, tôi cũng có thể không nhắc chuyện cũ … Nếu như cô trong lòng không hề ăn năn hối cải, bị tôi tóm được, tôi nhất định đày cô ra hoang đảo …”
Cô chắc chắn, nếu như Lục Lãnh Phong biết cô đã gả cho Hứa Nhã Thanh, còn sinh con, nhất định không có khả năng bỏ qua chuyện cũ, cho dù cô tự thú, cũng sẽ bị lưu đày ra hoang đảo, cả đời cầm tù ở am ni cô.
Hứa Nhã Thanh buông cái cốc xuống, nắm đầu vai gầy yếu của cô: “Nhược, em có thể nói với anh một câu thật lòng không? Bốn năm qua, em có từng nghĩ đến Lục Lãnh Phong không?”
Anh ta mím miệng, vẻ mặt trở nên dị thường nghiêm túc.
Cô khẽ chấn động, nếu nói một chút cũng không nghĩ qua, đó là nói dối.
Thỉnh thoảng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh, nhưng phần nhớ nhung này cuối cùng đều sẽ trở thành ác mộng.
“Em sẽ mơ thấy anh ta, mơ thấy bị anh ta bắt về, nhốt trong phòng tối cầm roi da đánh, sau đó liền sợ tỉnh.”
Nghe thấy lời này, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười, một chút lo lắng trong lòng yên lặng tán đi: “Nếu là ác mộng, tại sao còn muốn vẽ anh ta? Nếu như Tiểu Quân không có nhìn thấy tranh của em, cũng sẽ không tò mò chạy đi tìm Lục Lãnh Phong bắt chuyện.”
“Trước đây em lén lút vẽ, nhưng sau khi rời đi, em cũng chưa từng vẽ lại. Bức tranh Tiểu Quân nhìn thấy đó là em không cẩn thận kẹp ở trong bản thảo thiết kế, nếu bé không cầm ra, bản thân em cũng không biết đâu.” Cô ngập ngừng giải thích.
Hứa Nhã Thanh sủng nịch hôn xuống trán cô, ôm cô vào trong lòng: “Nhược, em là của anh, trong lòng em chỉ có thể có anh, không thể có người khác, biết không?”
Cô giang hai cánh tay, ôm lại anh: “Thanh, bây giờ anh và Tiểu Quân là toàn bộ của em.”
Anh là chồng của cô, là bố của Tiểu Quân, là người đàn ông mà cô muốn phó thác cả đời này.
Bất luận là Thời thạch hay là Lục Lãnh Phong đều đã trở thành quá khứ rồi.
Mặc dù có những ký ức vẫn giữ ở đáy lòng, vĩnh viễn đều không thể phai nhạt, nhưng cô sẽ không thả chúng nó ra, ảnh hưởng hôn nhân của cô.
Trong mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy tình cảm dịu dàng, dịu dàng gần như muốn thành hình nổi trên mặt nước: “Sau khi quay về Thành Đô, việc thứ nhất phải làm là chuẩn bị lễ cưới của chúng ta, mẹ đã tìm người tính được ngày tốt, định ngày mồng tám tháng sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.