Chương 67
Ren ny17
26/01/2022
[ Viên Thần, em thật sự rất sợ, hay là em về nước với anh nhé? ]
” Không được, bảo bối, ở đây rất nguy hiểm, em không được về đây “.
” Nếu em về đây, anh sẽ giận em đấy ” Lục Viên Thần nói.
Đầu dây bắt đầu im lặng, bảo bối của anh không nói gì nữa.
Đúng là anh nào em ấy, đều cuồng điên cuồng khùng người mình yêu mà.
Mà…
Bảo bối của Lục Viên Thần là ai thế?
…
Ở sân bay, bảo bối của Lục Viên Thần nắm chặt vali, tay cầm điện thoại run rẩy.
” Viên Thần, nhưng em đã về nước rồi…”.
” Em xin lỗi, em làm anh giận rồi “.
…
Một tuần sau.
Mới đó Lục Viên Thần đã trở về cũng khá lâu, bên nhà chính cũng không ai dám làm phiền đến Lục Lãnh Phong nữa.
Hôm nay có nhiều chuyện cần Lục Lãnh Phong giải quyết, anh bận đến đầu xù tóc rối luôn rồi.
Hy Nguyệt không biết ở nhà ra sao, gần đây anh bận không quan tâm đến cô nhiều, cứ để Hy Nguyệt ở nhà như vậy cô sẽ buồn chán lắm không?
Càng nghĩ càng lo cho công chúa nhỏ của mình, nhưng công việc anh cũng không thể bỏ được.
Công việc và công chúa, quá ép bức suy nghĩ của Lục Lãnh Phong rồi.
…
Hy Nguyệt ở nhà vẫn vậy, ngoài việc làm bà vợ thực thụ và chăm sóc cây nhà lá vườn thì cô cũng chẳng biết làm gì.
Gần đây bên Hy gia cũng không dám làm càng với Hy Nguyệt, có lẽ Lục Lãnh Phong đã ra mặt thay cô.
Dù sao nói đến Lục gia, ai ai cũng phải khiếp sợ mà.
Lục Lãnh Phong chỉ cần lên tiếng cũng có thể hại chết con đường làm ăn của người khác rồi đấy.
Từ hôm bên nhà chính đến giờ, mọi thứ đều êm đềm.
Xem ra sức ép của Lục Lãnh Phong thật sự quá lớn, đến cả gia đình cũng không dám động vào anh.
Quá quyền lực rồi!
Hy Nguyệt ngồi một góc, cô bắt đầu học cắm hoa.
Mặc dù không giúp được gì cho anh trong công việc nhiều, nhưng cô cũng nên học hỏi nhiều thứ, không giỏi cái này cũng nên biết cái khác.
Để còn xứng với cái danh thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, là vợ của Lục Lãnh Phong chứ.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, Hy Nguyệt mỉm cười một mình.
Từ khi hạnh phúc cùng anh, cô cười nhiều hơn trước, yêu đời đến lạ luôn mà.
” Không được, bảo bối, ở đây rất nguy hiểm, em không được về đây “.
” Nếu em về đây, anh sẽ giận em đấy ” Lục Viên Thần nói.
Đầu dây bắt đầu im lặng, bảo bối của anh không nói gì nữa.
Đúng là anh nào em ấy, đều cuồng điên cuồng khùng người mình yêu mà.
Mà…
Bảo bối của Lục Viên Thần là ai thế?
…
Ở sân bay, bảo bối của Lục Viên Thần nắm chặt vali, tay cầm điện thoại run rẩy.
” Viên Thần, nhưng em đã về nước rồi…”.
” Em xin lỗi, em làm anh giận rồi “.
…
Một tuần sau.
Mới đó Lục Viên Thần đã trở về cũng khá lâu, bên nhà chính cũng không ai dám làm phiền đến Lục Lãnh Phong nữa.
Hôm nay có nhiều chuyện cần Lục Lãnh Phong giải quyết, anh bận đến đầu xù tóc rối luôn rồi.
Hy Nguyệt không biết ở nhà ra sao, gần đây anh bận không quan tâm đến cô nhiều, cứ để Hy Nguyệt ở nhà như vậy cô sẽ buồn chán lắm không?
Càng nghĩ càng lo cho công chúa nhỏ của mình, nhưng công việc anh cũng không thể bỏ được.
Công việc và công chúa, quá ép bức suy nghĩ của Lục Lãnh Phong rồi.
…
Hy Nguyệt ở nhà vẫn vậy, ngoài việc làm bà vợ thực thụ và chăm sóc cây nhà lá vườn thì cô cũng chẳng biết làm gì.
Gần đây bên Hy gia cũng không dám làm càng với Hy Nguyệt, có lẽ Lục Lãnh Phong đã ra mặt thay cô.
Dù sao nói đến Lục gia, ai ai cũng phải khiếp sợ mà.
Lục Lãnh Phong chỉ cần lên tiếng cũng có thể hại chết con đường làm ăn của người khác rồi đấy.
Từ hôm bên nhà chính đến giờ, mọi thứ đều êm đềm.
Xem ra sức ép của Lục Lãnh Phong thật sự quá lớn, đến cả gia đình cũng không dám động vào anh.
Quá quyền lực rồi!
Hy Nguyệt ngồi một góc, cô bắt đầu học cắm hoa.
Mặc dù không giúp được gì cho anh trong công việc nhiều, nhưng cô cũng nên học hỏi nhiều thứ, không giỏi cái này cũng nên biết cái khác.
Để còn xứng với cái danh thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, là vợ của Lục Lãnh Phong chứ.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, Hy Nguyệt mỉm cười một mình.
Từ khi hạnh phúc cùng anh, cô cười nhiều hơn trước, yêu đời đến lạ luôn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.