Chương 731
Ren ny17
18/03/2022
Chương 743
Lục phủ ngũ tạng của Hy Nguyệt đều bị vặn xoắn lại, cô không thể nói cho con sự thần tàn nhẫn này, rằng gia đình họ đã không còn, cô và Hứa Nhã Thanh không thể nào sống cùng nhau nữa. Cô không thể vì mình không có gì mà để con bị bạn bè xa lánh.
“Sau này daddy cũng sẽ đến thành phố Long Minh, Tiểu Quân có thể mỗi ngày gặp daddy.”
Túi sữa nhỏ giương mắt nhìn cô, “Cho nên chúng ta dời nha tới thành phố Long Minh ạ?”
“Ừ, sau này ở lại thành phố Long Minh.” Khoé miệng cứng đờ của Hy Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cô không thể để con nhìn thấy sự đau thương và cô đơn của mình.
Lục Lãnh Phong bế túi sữa nhỏ lên, đặt ngồi trên đùi mình, “Mai bảo cô Tiểu Hạ đến chơi với con có được không?”
“Dạ.” Túi sữa nhỏ hít mũi, nín khóc mà cười.
Con trẻ ngây thơ, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc này, Finn đi đến, “sếp, anh nên về bệnh viện.”
Lúc này Hy Nguyệt mới nhớ tới Lục Lãnh Phong còn bệnh, chưa xuất viện được. Sắc mặt anh nhìn qua rất tái, thật rõ ràng rằng còn chưa khoẻ.
“Lục Lãnh Phong anh về bệnh viện đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Lục Lãnh Phong xua tay, “Không đi, tôi ghét bệnh viện nhất, ở nhà tĩnh dưỡng cũng giống nhau thôi.”
Finn làm mặt quỷ, “Ở nhà có cô chủ chăm sóc, đúng là khoẻ hơn so với ở bệnh viện.” Nói xong, cậu ta chuyển hướng ánh mắt qua Hy Nguyệt, “Cô chủ, cô phải nhớ kỹ, nhất định đừng để anh ấy chạm vào rượu, một giọt rượu cũng không thể dính.”
Lục Lãnh Phong lộ ra một tia không kiên nhẫn, “Đừng nhiều lời, biến đi nhanh lên.”
Finn cười quái dị một tiếng: “Tôi biết năng lực tự hạn chế của sếp rất mạnh, chỉ cần không cãi nhau với cô chủ, nhất định sẽ không uống rượu.”
Lời này là ám chỉ Hy Nguyệt đừng cãi nhau với Lục Lãnh Phong, chọc anh tức giận. Trừ cô, không ai có thể chi phối cảm xúc của Lục Lãnh Phong, khiến anh mất khống chế.
Một luồng sắc bén lạnh thấu xương phóng tới Lục Lãnh Phong, không quan tâm đến ánh đèn đã chiếu rọi bóng tối quanh họ.
Túi sữa nhỏ vươn tay nhỏ, thay anh xoa dạ dày, “Chú ma vương, dạ dày chú đau đúng không? Con giúp chú xoa.”
Lục Lãnh Phong cẩn thận yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó.
Anh không thể không thừa nhận đứa bé này rất ngoan, khiến anh chưa từng có tình thương của cha lại huy động hết lên người nó.
Nếu không phải coi trọng thằng bé, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa Nhã Thanh.
“Tôi đi nấu chút đồ ăn khuya.” Hy Nguyệt đứng dậy đến phòng bếp, nấu cháo tổ yến, dạ dày của Lục Lãnh Phong còn chưa ổn, bây giờ trừ cháo thì cái gì cũng không ăn được.
Ăn cháo xong, đứa bé liền về phòng ngủ.
Hao Hy Nguyệt đi tới phòng tắm, nằm trong bồn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô còn chưa kịp tiêu hoá. Trong một ngày, tất cả cuộc sống của cô đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà sự thay đổi này cũng không phải do cô muốn.
Cô nhắm hai mắt lại, một bồn nước ấm tẩy rửa cái mệt mỏi và vết thương đầy người cô.
Bỗng có một bàn tay to thò đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.