Chương 77
Ren ny17
26/01/2022
Đúng rồi, bà rất thích con bé Song Tử đấy, làm sao mà chấp nhận nổi người có thân phận như Hy Nguyệt cơ chứ.
” Tôi chỉ muốn Song Tử làm con dâu của mình, còn con bé câm đó…”.
” Nó hoàn toàn không xứng “.
” Lãnh Phong đúng là mù thật mà, tại sao lại đi yêu con bé đấy cơ chứ?”.
” Đủ rồi, bà đừng nói nữa…trước mắt bà đừng động tay vào…” Ông lên tiếng chen ngang lời bà nói.
” Ông đang cấm tôi đấy sao?”.
” Thiệu, nếu ông không dám ra tay, tôi sẽ đích thân thay ông làm việc này “.
” Lấy mạng Hy Nguyệt, chuyện đấy dễ như ăn cháo với tôi, cái mạng nhỏ bé đấy…chúng ta lấy lúc nào không được chứ?”.
Lục Viên Thần ở cạnh Dụ Bạch Ngôn , anh đang sắp xếp để đưa bảo bối mình về Pháp lại.
” Viên Thần, em không muốn về đó ” Dụ Bạch Ngôn bắt đầu nhõng nhẽo, anh muốn bên cạnh Lục Viên Thần cơ mà.
Lục Viên Thần nắm lấy bả vai Dụ Bạch Ngôn, anh nói:” Bạch Ngôn, nếu em ở đây chúng ta sẽ bị phát hiện “.
” Anh sợ sao?” Dụ Bạch Ngôn nhìn anh.
” Phải, anh rất sợ “.
” Anh sợ bị người đời kì thị sao?” Dụ Bạch Ngôn hỏi, cả hai đã đến bước này, điều duy nhất chưa làm là công khai mối quan hệ của mình.
” Không, anh không sợ cái đấy “.
” Bảo bối, ba mẹ anh, anh hiểu họ ra sao, nếu như bọn họ phát hiện chuyện này, anh sợ mình sẽ không bảo vệ em tốt “.
Lục Viên Thần hiểu ba mẹ mình thế nào. Họ phát hiện ra chuyện này chắc chắn sẽ làm hại đến Dụ Bạch Ngôn của anh.
Phía Lục Lãnh Phong cũng chẳng mấy an toàn, họ là người thích sắp đặt, chỉ muốn hai đứa con trai này sống theo cách bọn họ đã đặt sẵn, làm sẵn ở đấy.
” Viên Thần…”.
” Bảo bối, em theo quản gia về Pháp trước, anh sẽ về sớm thôi “.
” Nghe lời anh, anh không thể để em gặp nguy hiểm cũng như mất em, bảo bối của anh “.
Lục Viên Thần ôm chặt Dụ Bạch Ngôn. Bảo bối ngốc này không thể bảo vệ tốt cho bản thân, nếu xảy ra chuyện anh phải đối mặt với ba mẹ mình, đối đầu với người thân…chỉ sợ anh trở tay không kịp để bảo vệ tốt cho Dụ Bạch Ngôn.
Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rõ nỗi sợ của Lục Viên Thần, cuối cùng gật đầu ngoan ngoãn đồng ý làm theo.
Nếu là như vậy, anh không nên ở đây lâu để làm Lục Viên Thần lo lắng như vậy.
” Em đồng ý ” Dụ Bạch Ngôn nói.
” Bảo bối ngoan lắm, anh sẽ về sớm cùng em thôi, sẽ ôm em ngủ mà “.
Anh biết mà…
Anh và bảo bối là không thể sống mà thiếu nhau được!
” Tôi chỉ muốn Song Tử làm con dâu của mình, còn con bé câm đó…”.
” Nó hoàn toàn không xứng “.
” Lãnh Phong đúng là mù thật mà, tại sao lại đi yêu con bé đấy cơ chứ?”.
” Đủ rồi, bà đừng nói nữa…trước mắt bà đừng động tay vào…” Ông lên tiếng chen ngang lời bà nói.
” Ông đang cấm tôi đấy sao?”.
” Thiệu, nếu ông không dám ra tay, tôi sẽ đích thân thay ông làm việc này “.
” Lấy mạng Hy Nguyệt, chuyện đấy dễ như ăn cháo với tôi, cái mạng nhỏ bé đấy…chúng ta lấy lúc nào không được chứ?”.
Lục Viên Thần ở cạnh Dụ Bạch Ngôn , anh đang sắp xếp để đưa bảo bối mình về Pháp lại.
” Viên Thần, em không muốn về đó ” Dụ Bạch Ngôn bắt đầu nhõng nhẽo, anh muốn bên cạnh Lục Viên Thần cơ mà.
Lục Viên Thần nắm lấy bả vai Dụ Bạch Ngôn, anh nói:” Bạch Ngôn, nếu em ở đây chúng ta sẽ bị phát hiện “.
” Anh sợ sao?” Dụ Bạch Ngôn nhìn anh.
” Phải, anh rất sợ “.
” Anh sợ bị người đời kì thị sao?” Dụ Bạch Ngôn hỏi, cả hai đã đến bước này, điều duy nhất chưa làm là công khai mối quan hệ của mình.
” Không, anh không sợ cái đấy “.
” Bảo bối, ba mẹ anh, anh hiểu họ ra sao, nếu như bọn họ phát hiện chuyện này, anh sợ mình sẽ không bảo vệ em tốt “.
Lục Viên Thần hiểu ba mẹ mình thế nào. Họ phát hiện ra chuyện này chắc chắn sẽ làm hại đến Dụ Bạch Ngôn của anh.
Phía Lục Lãnh Phong cũng chẳng mấy an toàn, họ là người thích sắp đặt, chỉ muốn hai đứa con trai này sống theo cách bọn họ đã đặt sẵn, làm sẵn ở đấy.
” Viên Thần…”.
” Bảo bối, em theo quản gia về Pháp trước, anh sẽ về sớm thôi “.
” Nghe lời anh, anh không thể để em gặp nguy hiểm cũng như mất em, bảo bối của anh “.
Lục Viên Thần ôm chặt Dụ Bạch Ngôn. Bảo bối ngốc này không thể bảo vệ tốt cho bản thân, nếu xảy ra chuyện anh phải đối mặt với ba mẹ mình, đối đầu với người thân…chỉ sợ anh trở tay không kịp để bảo vệ tốt cho Dụ Bạch Ngôn.
Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rõ nỗi sợ của Lục Viên Thần, cuối cùng gật đầu ngoan ngoãn đồng ý làm theo.
Nếu là như vậy, anh không nên ở đây lâu để làm Lục Viên Thần lo lắng như vậy.
” Em đồng ý ” Dụ Bạch Ngôn nói.
” Bảo bối ngoan lắm, anh sẽ về sớm cùng em thôi, sẽ ôm em ngủ mà “.
Anh biết mà…
Anh và bảo bối là không thể sống mà thiếu nhau được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.