Chương 87
Ren ny17
26/01/2022
” Cô…”.
” Anh im lặng đi, cả người anh đang bị thương đấy “.
Hy Nguyệt nhìn Dụ Bạch Ngôn nói.
Cô dùng miệng cắn cào cán dao, sau đó cạ mạnh vào dây thừng để khiến dây đứt ra.
Một hồi kiên trí cuối cùng cũng đã đứt dây ra, cô cởi trói được cho mình.
Hy Nguyệt cầm dao đi đến, cắt dây trói cho Dụ Bạch Ngôn.
Người đàn ông này không biết chọc trúng gì vào Lục phu nhân, lại để bà đánh đến thương tâm như vậy chứ.
Hy Nguyệt đỡ lấy Dụ Bạch Ngôn, không được rồi, cô không thể đưa người đàn ông này trốn khỏi nơi hẻo lánh này được.
” Anh ổn chứ?” Hy Nguyệt hỏi.
Dụ Bạch Ngôn thật thà lắc đầu.
” Đưa tôi vào trong nhà, còn cô hãy rời khỏi đây đi, tôi không thể đi cùng cô đâu…”.
Cơ thể của Dụ Bạch Ngôn đã mất hoàn toàn sức lực, anh không thể đứng vững huống gì chạy nhanh để thoát khỏi đây chứ?
Hy Nguyệt dùng sức kéo Dụ Bạch Ngôn dậy, bây giờ thời tiết cũng không đẹp đẽ mấy. Trời cũng sắp mưa rồi…cô cũng không thể bỏ người đàn ông này ở đây.
Cô đỡ Dụ Bạch Ngôn vào trong căn nhà hoang, để anh nằm trên đống rơm gần đó, Hy Nguyệt loay hoay đi tìm nước cho Dụ Bạch Ngôn uống.
” Anh uống chút nước đi ” Cô đưa chai nước còn dư ở đó đưa cho anh uống.
” Ra tay cũng dã man thật, anh đã làm gì mà bà ấy đánh anh thế này?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.
” Tôi…”.
Dụ Bạch Ngôn khó nói, xem ra cô gái này không nhớ anh, anh là người nhảy xuống cứu cô vào hôm đấy ở trên du thuyền đây mà.
Trời bất ngờ đổ mưa, Hy Nguyệt nhìn ra ngoài, trời mưa rồi…
Ở đây là nơi hẻo lánh, nếu chạy trốn cũng không an toàn, xung quanh cũng chỉ là toàn cây, trời mưa như vậy nhất định đường cũng rất trơn, cây cối cũng sẽ dễ đổ ngã.
Bây giờ chỉ biết cầm chân ở đây, đợi Lục Lãnh Phong tìm cách đến cứu cô vậy.
Nhìn thấy vết thương của Dụ Bạch Ngôn đang rỉ máu không ngừng, Hy Nguyệt đành đưa miệng cắn mảnh vải dưới váy mình, cũng may là cô mặc váy dài qua đầu gối nên không sao.
Xoẹt
Cô xé đôi mảnh vải ra, sau đó đưa tay kéo Dụ Bạch Ngôn lại gần mình, cột mảnh vải đó vào vết thương trên tay của Dụ Bạch Ngôn.
” Cô…”.
” Bây giờ không phải lúc nam nữ gì đâu, anh đang bị thương nặng đấy “.
” Nên ít nói để dưỡng sức đi “.
Điện thoại của Hy Nguyệt cô đã để trên xe thư kí Lâm.
” Anh im lặng đi, cả người anh đang bị thương đấy “.
Hy Nguyệt nhìn Dụ Bạch Ngôn nói.
Cô dùng miệng cắn cào cán dao, sau đó cạ mạnh vào dây thừng để khiến dây đứt ra.
Một hồi kiên trí cuối cùng cũng đã đứt dây ra, cô cởi trói được cho mình.
Hy Nguyệt cầm dao đi đến, cắt dây trói cho Dụ Bạch Ngôn.
Người đàn ông này không biết chọc trúng gì vào Lục phu nhân, lại để bà đánh đến thương tâm như vậy chứ.
Hy Nguyệt đỡ lấy Dụ Bạch Ngôn, không được rồi, cô không thể đưa người đàn ông này trốn khỏi nơi hẻo lánh này được.
” Anh ổn chứ?” Hy Nguyệt hỏi.
Dụ Bạch Ngôn thật thà lắc đầu.
” Đưa tôi vào trong nhà, còn cô hãy rời khỏi đây đi, tôi không thể đi cùng cô đâu…”.
Cơ thể của Dụ Bạch Ngôn đã mất hoàn toàn sức lực, anh không thể đứng vững huống gì chạy nhanh để thoát khỏi đây chứ?
Hy Nguyệt dùng sức kéo Dụ Bạch Ngôn dậy, bây giờ thời tiết cũng không đẹp đẽ mấy. Trời cũng sắp mưa rồi…cô cũng không thể bỏ người đàn ông này ở đây.
Cô đỡ Dụ Bạch Ngôn vào trong căn nhà hoang, để anh nằm trên đống rơm gần đó, Hy Nguyệt loay hoay đi tìm nước cho Dụ Bạch Ngôn uống.
” Anh uống chút nước đi ” Cô đưa chai nước còn dư ở đó đưa cho anh uống.
” Ra tay cũng dã man thật, anh đã làm gì mà bà ấy đánh anh thế này?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.
” Tôi…”.
Dụ Bạch Ngôn khó nói, xem ra cô gái này không nhớ anh, anh là người nhảy xuống cứu cô vào hôm đấy ở trên du thuyền đây mà.
Trời bất ngờ đổ mưa, Hy Nguyệt nhìn ra ngoài, trời mưa rồi…
Ở đây là nơi hẻo lánh, nếu chạy trốn cũng không an toàn, xung quanh cũng chỉ là toàn cây, trời mưa như vậy nhất định đường cũng rất trơn, cây cối cũng sẽ dễ đổ ngã.
Bây giờ chỉ biết cầm chân ở đây, đợi Lục Lãnh Phong tìm cách đến cứu cô vậy.
Nhìn thấy vết thương của Dụ Bạch Ngôn đang rỉ máu không ngừng, Hy Nguyệt đành đưa miệng cắn mảnh vải dưới váy mình, cũng may là cô mặc váy dài qua đầu gối nên không sao.
Xoẹt
Cô xé đôi mảnh vải ra, sau đó đưa tay kéo Dụ Bạch Ngôn lại gần mình, cột mảnh vải đó vào vết thương trên tay của Dụ Bạch Ngôn.
” Cô…”.
” Bây giờ không phải lúc nam nữ gì đâu, anh đang bị thương nặng đấy “.
” Nên ít nói để dưỡng sức đi “.
Điện thoại của Hy Nguyệt cô đã để trên xe thư kí Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.