Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 133: 121: Hai cha con quyết đấu
Hạ Thủy Liên Y
14/06/2016
“Này…” Giọng nói non nớt của Lê Tư Thần truyền đến.
“Tiểu Thần Thần…” Lâm Vi không chắc chắn hỏi.
“Là tôi, cô ở đâu…” Lê Tư Thần biết giọng nói này chắc chắn khiến Lâm Vi bị đả kích không nhỏ, thật sự cũng không có biện pháp, cậu đã sớm nói với bọn họ tuổi thật của mình, không ai tin tưởng vậy cũng không có cách nào rồi. Mấy người Lâm Vi vẫn luôn cho rằng tiểu Tư Thần chú ý Hân Nhi là vì thích Hân Nhi, bởi vì Lê Tư Thần cũng đã nói Hân Nhi là người phụ nữ cậu yêu nhất trên đời này, thật sự đối với Tư Thần là chính xác, Hân Nhi là người mẹ yêu thương nhất của cậu, đương nhiên là người cậu yêu nhất trên thế giời này, phụ nữ? Được rồi, Lê Tư Thần đúng là tà ác rồi.
“Tiểu Thần Thần, không thể tin được giọng nói của cậu lại non như vậy nha, ha ha, khuôn mặt cậu nhất định cũng cực kì ngon miệng, nhân gia muốn…” Bên kia Lâm Vi lộ ra vẻ mặt gian trá,… Chuyện Lê Tư Thần là tiểu bánh bao chỉ tồn tại trong suy nghĩ của Lâm Vi nửa giây đã bị Lâm Vi cứng rắn cắt đứt từ trong trứng nước…bởi vì dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được đường đường là người quản lý tin tức của tổ chức khủng bố đệ nhất vậy mà chỉ là một đức trẻ mới năm tuổi.
“Lâm Vi, nếu cô muốn lần sau đi thi hành…” Lê Tư Thần không có tâm tình nói đùa với Lâm Vi, uy hiếp ai không biết?
“A, được rồi, được rồi, tôi đang ở bên ngoài biệt thự của Âu Dương Thần, tiểu Thần Thần, vì giúp cậu cướp lại bà xã…” Lâm Vi bắt đầu bày ra vẻ đau khổ vì tình.
“Tôi sẽ tới ngay.”
Lâm Vi ở bên ngoài biệt thự của Âu Dương Thần chờ Lê Tư Thần đến, Lê Tư Thần tới tổ chức khủng bố đệ nhất đã hai năm. Còn nhớ hai năm trước là cậu không cẩn thận xâm nhập cơ sở dữ liệu của bọn họ, lại còn bướng bỉnh sửa lại chút tài liệu, chuyện này đối với người trong tổ chức khủng bố đệ nhất mà nói là sự sự sỉ nhục tuyệt đối. Bởi vì mỗi người trong tổ chức khủng bố đệ nhất đều là thiên tài, cũng tự nguyện gia nhập, nơi đó đều là người một nhà. Mà Lê Tư Thần ngoài ý muốn xâm nhập dẫn đến trò chơi trốn tìm giữa Lê Tư Thần và tổ chức khủng bố đệ nhất, cuối cùng vẫn là ông chủ phúc hắc thắng Lê Tư Thần, cũng bởi vậy, Lê Tư Thần gia nhập tổ chức khủng bố đệ nhất, trong hai năm qua vẫn giống như anh em ruột với người của tổ chức, mọi người đều có tình cảm.
“Lâm Vi…” Lê Tư Thần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô gái mặc trang phục xinh đẹp gợi cảm trước mắt chính là sát thủ đứng thứ hai trong tổ chức khủng bố quốc tế- Lâm Vi. Lâm Vi lấy mị sát làm chủ, bởi vì mị công của Lâm Vi là cao nhất, dường như không có ai có thể tránh khỏi mị sát của Lâm Vi, nhưng Lâm Vi ghét nhất loại đàn ông tai to mặt lớn, cho nên lúc nhận nhiệm vụ luôn tránh, chỉ đôi khi có một số nhiệm vụ nhất định phải đi…Mà sát thủ đứng đầu Dung Dung là lấy thực lực thật sự để giết người, tình cảm giữa hai chị em này rất tốt, nhưng không đồng thời chấp hành nhiệm vụ, chỉ có sau khi làm nhiệm vụ hai người sẽ ở chung một chỗ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lâm Vi không đi quyến rũ mỹ nam, mà Dung Dung luôn lạnh lùng theo chủ nghĩa độc thân, trong mắt cô chỉ có “người nên giết” và “người không nên giết”, không có chuyện khác. Thật ra tỏ chức khủng bố đệ nhất có rất nhiều người lúc đầu tính tình rất kỳ quái, hai tính cách này làm sao có thể ở chung một chỗ, thế nhưng hai người này lại cứ tốt đẹp như vậy, nhất là Dung Dung, đối với ai cũng là bộ dạng lạnh băng băng, chỉ có đối với Lâm Vi coi như tốt một chút.
Lâm Vi nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng chỉ có đứa trẻ trước mặt, hơn nữa sáng nay vừa mới nói với tiểu Tư Thần là cô muốn để đứa bé này thị tẩm, nhất thời có chút hết chỗ nói. Chẳng lẽ đây thật sự là tiểu Thần Thần hay sao? Lâm Vi ngổn ngang trong gió…
“Tình huống như thế nào?” Lê Tư Thần cũng không để ý Lâm Vi kinh ngạc, chuyện này sớm muộn cũng có ngày bọn họ biết được, hơn nữa ngay từ lúc đầu cậu đã không có ý định giấu diếm, chỉ do bọn họ không tin tưởng thôi.
“Trời ạ! Cậu thật sự là tiểu Thần Thần.” Lâm Vi một phen ôm lấy Lê Tư Thần, cứ như vậy cẩn thận nhìn cậu, nhìn một chút Lê Tư Thần rốt cuộc dùng loại thuật dịch dung nào. Nếu không phải thật sự Lê Tư Thần tuổi còn quá nhỏ người ta còn tưởng Lâm Vi muốn cường bạo Lê Tư Thần, bởi vì Lâm Vi xinh đẹp gợi cảm lại nhìn Lê Tư Thần bằng ánh mắt quỷ dị như vậy, hận không thể cắn làn da nọn mịn kia một miếng, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quái dị…
“Là tôi, có thể thả tôi xuống chưa?” Lê Tư Thần có chút không biết nói gì.
“Tiểu Thần Thần, cậu thật sự mới năm tuổi à? Cũng đúng, thân thể cậu nhỏ như vậy, hu hu, nhân gia không thể thị tẩm cho cậu, nhưng mà da của cậu đúng là rất non nha, tiểu Thần Thần tôi quyết định sẽ chờ cậu lớn lên…a” Lâm Vi còn chưa nói xong, Lê Tư Thần liền hung hăng đá cô một cái, nhảy xuống.
“Tiểu Thần Thần, cậu thật là tàn nhẫn…” Lâm Vi kêu gào.
“Lâm Vi, chính sự…”
“Ách, được rồi, tiểu Thần Thần, bình thường Âu Dương Thần luôn đi làm về lúc trời sắp tối, nhưng mà hôm nay lại trở về rất sớm, vẫn luôn ở cùng với…ách, người phụ nữ của cậu, còn chưa có ra ngoài, có thể phải chờ đến ngày mai…”
“Được.” Lê Tư Thần thản nhìn nhìn liếc qua căn biệt thự, mẹ, mẹ chờ con…
“Cái đó, tiểu Thần Thần, cậu với cô gái kia, ách, tới cũng là có quan hệ gì…” Lâm Vi tò mò hỏi, nếu Lê Tư Thần mới năm tuổi vậy không thể là người trong lòng của cậu ta được. Nếu đúng, vậy Lâm Vi cảm thấy Lê Tư Thần nhất định định uống nhầm thuốc biến dị nào đó rồi.
“Mẹ tôi.” Lê Tư Thần trung thực nói.
“Vậy…còn Âu Dương Thần?”
“Người cũng cấp tinh trùng…” Nếu trước ngày hôm nay Lâm Vi hỏi Lê Tư Thần, cậu nhất định sẽ nói đó là ba cậu, nhưng mà, hôm nay, lúc Lê Tư Thần biết Hân Nhi đang bị thương, trong lòng Lê Tư Thần vẫn còn oán giận Âu Dương Thần không bảo vệ tốt cho Hân Nhi.
Ách, được rồi, quả nhiên…Giờ phút này Lâm Vi yên lặng cầu nguyện Âu Dương Thần sẽ không giống Lê Tư Thần, nếu không mị công truyện của lê*quý#đoncủa cô cũng không có cách nào thi triển rồi. Võ thuật của Lâm Vi cũng không tồi, nhưng mà không thể lấy một địch trăm được, Lâm Vi lợi hại nhất vẫn là mị công ám sát.
Ngày tiếp theo.
“Lâm Vi, chuẩn bị tốt chưa…”
“A, được rồi.”
“Tiểu Thần Thần, cậu vẫn không nên đi thì hơn, cậu ở đây đợi chị nha, chị nhất định mang mẹ xinh đẹp của cậu về.”
“Tôi đi với cô…” Ở điểm này Lê Tư Thần vô cùng kiên định, bản lĩnh của Lâm Vi cậu biết, trước khi Âu Dương Thần trở về tuyệt đối có thể thành công, nhưng nếu Âu Dương Thần trở lại vậy thì không chắc, nếu cậu đi còn có thể bày mưu tính kế, hơn nữa cậu cũng rất muốn biết rốt cuộc Hân Nhi bây giờ thế nào.
“Được rồi, tiểu Thần Thần thật là một phút cũng không thể rời khỏi tôi nha.” Lâm Vi trêu đùa, cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Vân, đây là ai?” Hân Nhi nghiêng đầu hỏi. Những thứ này đều do hôm qua Âu Dương Thần sai bảo mẫu trong nhà cất đi, hôm qua Hân Nhi cũng không nhìn thấy khiến Âu Dương Thần thoáng thở ra một cái, không nghĩ tới hôm nay Hân Nhi lục lọi trong góc phòng vẫn lôi được mấy thứ này ra, xem ra là ý trời trêu người.
“Ách, phu nhân, cái này…cái này, không có gì đâu, chỉ là mấy thứ đồ vô ích, ném xuống đi.” Tiểu Vân nhìn Hân Nhi cầm trên tay một tờ báo đưa tin về Âu Dương Thần, nhất thời cũng bị doạ nhảy dựng. Bởi vì ngày hôm qua Âu Dương Thần đã đặc biệt dặn dò đừng để Hân Nhi biết chuyện này, bây giờ trí lực của Hân Nhi dường như đang khôi phục.
“Nhưng mà tôi cảm thấy đứa bé này rất quen?” Hân Nhi chăm chú nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Lê Tư Thần, càng suy nghĩ đầu lại càng đau, nhưng thật sự rất muốn nhớ ra đứa bé này là ai?
“Phu nhân, cô sao vậy? Đừng nhìn nữa, đừng nhìn…”
“Tiểu Thần, a, đầu tôi đau quá…” Hân Nhi mãnh liệt ôm đầu, hung hăng đánh, đường như như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
“Phu nhân, phu nhân, nhanh…Chu mụ, Chu mụ, nhanh gọi cho Tổng giám đốc, nhanh lên…” Tiểu Vân sợ Hân Nhi tự làm bản thân bị thương, liều mạng ôm lấy Hân Nhi.
“Ok rồi, tiểu Thần Thần vào đi.”
“Ừm.”
“Phu nhân, đừng như vậy…”
Lúc Lê Tư Thần bước vào liền nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng của Tiểu Vân cùng với tiếng kêu điên cuồng của Hân Nhi, Lê Tư Thần cái gì cũng không nhớ vọt ngay vào nhà, lúc nhìn thấy Hân Nhi đang điên cuồng đánh vào đầu mình, Lê Tư Thần nhất thời sợ đến ngây người.
“Tiểu Thần Thần, có thể loại thuốc kia đã không thể khống chế được nữa, cô ấy sắp khôi phục tâm trí rồi, đồng thời cũng có nghĩa là cô ấy đang gặp nguy hiểm.” Lâm Vi nhắc nhở.
“Mẹ…” Lê Tư Thần tiến lên ôm lấy Hân Nhi, Tiểu Vân cũng bị chặn ngang đẩy ra, Tiểu Vân vừa định hỏi cậu là ai. Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt Lê Tư Thần cộng thêm một tiếng mẹ. Tiểu Vân liền biết Lê Tư Thần là ai.
“Mẹ, con là tiểu Thần, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Lê Tư Thần lo lắng hỏi.
“Tiểu…tiểu Thần…” Nghe thấy giọng của tiểu Thần, Hân Nhi cố gắng hết sức khiến mình thanh tỉnh, cũng dần dần nhận rõ một số người.
“Đúng rồi, mẹ, con là tiểu Thần, con đến đón mẹ về nhà, tiểu công chúa và bà ngoại đều rất nhớ mẹ.” Nói đến đây Lê Tư Thần không khỏi đỏ mắt, vẫn luôn cho rằng Hân Nhi ở đây sẽ hạnh phúc, ai biết được Hân Nhi lại gặp phải nguy hiểm, Lê Tư Thần có chút không thể tha thứ cho bản thân, vì sao không tới đón mẹ về sớm một chút, nhìn thấy một màn Hân Nhi tự đánh vào đầu mình, đối với Lê Tư Thần là sự đả kích trí mạng.
“Tiểu công chúa…về nhà…” Hân Nhi dường như cũng đang nhớ đến chuyện gì đó, miệng không ngừng nỉ non.
“Tiểu Thần Thần, còn người này…có muốn…” Lâm Vi nhìn Tiểu Vân nói.
“Không cần, đi thôi.” Lê Tư Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Vân, bị Lê Tư Thần nhìn như vậy, Tiểu Vân nhất thời rùng mình một cái, cái loại cảm giác này giống hệt lúc bị Âu Dương Thần nhìn, quả nhiên là cha con.
“Mẹ, con dắt mẹ, chúng ta về nhà…” Lúc Lê Tư Thần nắm tay Hân Nhi muốn rời đi lại thấy một bóng dáng bước tới.
“Đứng lại, mấy người là ai? Buông Hân Nhi ra…” Nhìn ám vệ bên ngoài bị lặng yên tiêu diệt, Âu Dương Thần biết nhất định đã xảy ra chuyện, vừa rồi Chu mụ gọi nói Hân Nhi đau đầu, Âu Dương Thần liền ngựa không ngừng vó chạy về nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
“Ông không có tư cách quản.” Lê Tư Thần chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Thần, không vui nói.
“Là cậu…cậu muốn làm gì Hân Nhi?” Âu Dương Thần nhìn đứa bé trước mắt lại là đứa trẻ giống mình tới sáu phần kia, nhìn trong hình là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, hơi thở trên người đứa bé này thật sự rất giống mình.
“Ông đừng có xen vào. Lâm Vi, chúng ta đi.” Lê Tư Thần không để ý Âu Dương Thần, chỉ gọi Lâm Vi rời đi.
“Mơ tưởng, cậu cho là dựa vào hai người có thể rời đi được sao?” Âu Dương Thần khinh thường nói.
“A, Dạ chủ, anh nói ra lời này thật khiến tôi không muốn rời đi nha. Nếu không, nhân gia ở lại thị tẩm cho anh được không, anh từ từ rồi nói, nhân gia thật sự đã ái mộ anh từ lâu.” Giọng nói quyến rũ của Lâm Vi truyền tới.
Dạ chủ, Âu Dương Thần cẩn trọng nhìn Lâm Vi, mới biết được hoá ra là Mị Sát của tổ chức khủng bố đệ nhất. Đáng tiếc, Âu Dương Thần không để mình bị người khác điều khiển.
“Mị Sát, Ám Dạ của tôi và tổ chức khủng bố đệ nhất luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, các người làm như thế này là có ý gì?” Âu Dương Thần lạnh giọng hỏi.
“A, Dạ chủ, xem anh nói này, chúng tôi chẳng qua chỉ là thu tiền của người ta rồi làm một ít chuyện, còn nhờ anh thả lỏng một chút, anh còn có đế quốc Âu thị, chúng tôi mấy người thật đúng là không có tiền nha.” Vẻ mặt Lâm Vi có thể coi là điềm đạm đáng yêu.
“Vậy sao? Cần bao nhiêu tiền?” Âu Dương Thần lạnh giọng hỏi.
“Dạ chủ, anh cũng biết chúng tôi làm việc này cần có uy tín, anh xem tôi đã thu tiền của vị tiểu thiếu gia này, lúc này đổi cố chủ thì có chút không thoả đáng đi.”Lâm Vi liếc nhìn Lê Tư Thần, tiểu Thần Thần, không thể trách tôi, ai bảo hai người là cha con chứ.
Lê Tư Thần húng hăng trừng mắt nhìn Lâm Vi, thật sự là buồn cười, chuyện Lâm Vi cô lâm thời đổi cố chủ còn thiếu sao? Cô không phải rất thích làm cái chuyện đen ăn đen này sao? Lúc này lại nói tới uy tín, cô không thấy đau răng à?
Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Lê Tư Thần, mà Lê Tư Thần cũng không chút nào yếu thế nhìn lại, một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy.
“A, đầu tôi, tiểu Thần…” Hân Nhi đứng bên tựa như chịu phải kích thích, đầu lại càng đau hơn.
“Mẹ…”
“Hân Nhi…” Lê Tư Thần khẩn trương đỡ Hân Nhi, mà Âu Dương Thần cũng căng thẳng muốn bước tới, nhưng mà Lâm Vi ngăn ở giữa, Âu Dương Thần cũng không dám tuỳ tiện tiến lên.
Mẹ, Âu Dương Thần cũng không nghe lầm câu nói kia của Lê Tư Thần, chẳng lẽ, cậu nhóc đó là đứa bé mà Hân Nhi sinh ra vì mình sao? Giờ phút này, ánh mắt Âu Dương Thần nhìn Lê Tư Thần tràn đầy từ ái và vui mừng.
“Tiểu Thần…mẹ không sao…chúng ta đi thôi.” Hân Nhi có chút khó khăn nói.
“Hân Nhi…”
“Ôi ôi, Dạ chủ, tốt nhất anh vẫn đừng bước tới, thuốc của tên Dạ biến thái kia đã mất đi hiệu lực rồi, bây giờ phu nhân đang rất nguy hiểm, khối máu đông trong não vẫn còn đấy?” Lâm Vi tốt bụng nhắc nhở.
Cái gì? Sao có thể như vậy? Âu Dương Thần kinh ngạc.
“Hân Nhi…Hân Nhi…”
“Ông không nghe thấy sao? Mẹ tôi không khoẻ, ông còn không mau cút đi, đều do ông làm hại.” Lê Tư Thần cũng phát hoả, quát lớn Âu Dương Thần.
“Tiểu Thần…” Giờ phút này vẻ mặt Âu Dương Thần rất thống khổ.
“Tránh ra, tôi muốn đưa mẹ rời đi, ông cho là ông còn có thể ngăn cản sao??” Bây giờ đổi thành Lê Tư Thần khinh thường nói, bởi vì cậu đã nhìn thấy một bóng dáng khác đáng tiến tới.
“Không được, con không thể mang mẹ con rời đi, ba chờ mẹ con ròng rã năm năm, chuyện của quá khứ là…”
“Đử rồi, tôi không muốn nghe, Âu Dương Thần, nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho ông.” Lê Tư Thần quát.
“Tiểu Thần, không thể…” Hân Nhi nhìn hai cha con tranh cãi ầm ĩ, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con nhất định sẽ cứu mẹ.” Giọng của Lê Tư Thần nhất thời dịu lại.
“Thần, thả bọn em đi đi, anh không nợ em, hôm đó là em tự nguyện.”
“Không phải, Hân Nhi, em nghe anh nói…”
“Dung Dung, Lâm Vi, đưa bọn tôi đi…” Lê Tư Thần nói, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chữa trị cho Hân Nhi chứ không phải tiếp tục ở đây tranh cãi với Âu Dương Thần, đây cũng không phải điều cậu mong muốn.
“Tiểu Thần, bây giờ mẹ con cần nghỉ ngơi, ở lại chỗ này được không? Ba sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất thế giới cứu cô ấy…” Giọng nói Âu Dương Thần gần như là khẩn cầu, bây giờ biết được Lê Tư Thần là con của mình, Âu Dương Thần cũng không thể dùng sức mạnh và thái độ cứng rắn, năm năm thiệt thòi, nhất định mình không có quyền được biện giải.
“Không cần, mẹ tôi tôi sẽ chăm sóc.” Lê Tư Thần lạnh giọng nói, lập tức nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Âu Dương Thần, trong lòng cũng thoáng qua một tia chán nản.
“Tôi đã tìm được người điều chế thuốc cho mẹ, chỉ còn thiếu Diệp Phi phẫu thuật…” Dường như Lê Tư Thần đang cố ý nhắc nhở.
Diệp Phi…Diệp Phi…
Nói xong, Lê Tư Thần nắm tay Hân Nhi rời đi cùng Dung Dung và Lâm Vi.
“Hân Nhi…” Âu Dương Thần muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng mà Dung Dung lại ngăn ở trước mặt: “Dạ chủ, dừng lại.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Dung Dung truyền đến.
“Đúng vậy, Dạ chủ, anh cũng đừng nóng vội, tiểu công tử nhà anh không phải nói còn thiếu mỗi Diệp Phi sao? Chữa trị cho phu nhân của anh, vẫn là nên nắm chặt thời gian, nếu không, anh cũng có thể lựa chon nhân gia, đầu nhân gia cũng không có mấy thứ kia…” Lâm Vi tiếp tục không sợ chết đùa giỡn.
“Cút!” Âu Dương Thần lạnh lùng nói, thoáng qua một tia sát khí.
“Vi Vi, đi thôi.” Dung Dung cũng không để ý sát khí từ Âu Dương Thần mà gọi Lâm Vi rời đi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng là chữa trị cho mẹ của đứa bé kia.
“Tiểu Thần Thần…” Lâm Vi không chắc chắn hỏi.
“Là tôi, cô ở đâu…” Lê Tư Thần biết giọng nói này chắc chắn khiến Lâm Vi bị đả kích không nhỏ, thật sự cũng không có biện pháp, cậu đã sớm nói với bọn họ tuổi thật của mình, không ai tin tưởng vậy cũng không có cách nào rồi. Mấy người Lâm Vi vẫn luôn cho rằng tiểu Tư Thần chú ý Hân Nhi là vì thích Hân Nhi, bởi vì Lê Tư Thần cũng đã nói Hân Nhi là người phụ nữ cậu yêu nhất trên đời này, thật sự đối với Tư Thần là chính xác, Hân Nhi là người mẹ yêu thương nhất của cậu, đương nhiên là người cậu yêu nhất trên thế giời này, phụ nữ? Được rồi, Lê Tư Thần đúng là tà ác rồi.
“Tiểu Thần Thần, không thể tin được giọng nói của cậu lại non như vậy nha, ha ha, khuôn mặt cậu nhất định cũng cực kì ngon miệng, nhân gia muốn…” Bên kia Lâm Vi lộ ra vẻ mặt gian trá,… Chuyện Lê Tư Thần là tiểu bánh bao chỉ tồn tại trong suy nghĩ của Lâm Vi nửa giây đã bị Lâm Vi cứng rắn cắt đứt từ trong trứng nước…bởi vì dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được đường đường là người quản lý tin tức của tổ chức khủng bố đệ nhất vậy mà chỉ là một đức trẻ mới năm tuổi.
“Lâm Vi, nếu cô muốn lần sau đi thi hành…” Lê Tư Thần không có tâm tình nói đùa với Lâm Vi, uy hiếp ai không biết?
“A, được rồi, được rồi, tôi đang ở bên ngoài biệt thự của Âu Dương Thần, tiểu Thần Thần, vì giúp cậu cướp lại bà xã…” Lâm Vi bắt đầu bày ra vẻ đau khổ vì tình.
“Tôi sẽ tới ngay.”
Lâm Vi ở bên ngoài biệt thự của Âu Dương Thần chờ Lê Tư Thần đến, Lê Tư Thần tới tổ chức khủng bố đệ nhất đã hai năm. Còn nhớ hai năm trước là cậu không cẩn thận xâm nhập cơ sở dữ liệu của bọn họ, lại còn bướng bỉnh sửa lại chút tài liệu, chuyện này đối với người trong tổ chức khủng bố đệ nhất mà nói là sự sự sỉ nhục tuyệt đối. Bởi vì mỗi người trong tổ chức khủng bố đệ nhất đều là thiên tài, cũng tự nguyện gia nhập, nơi đó đều là người một nhà. Mà Lê Tư Thần ngoài ý muốn xâm nhập dẫn đến trò chơi trốn tìm giữa Lê Tư Thần và tổ chức khủng bố đệ nhất, cuối cùng vẫn là ông chủ phúc hắc thắng Lê Tư Thần, cũng bởi vậy, Lê Tư Thần gia nhập tổ chức khủng bố đệ nhất, trong hai năm qua vẫn giống như anh em ruột với người của tổ chức, mọi người đều có tình cảm.
“Lâm Vi…” Lê Tư Thần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô gái mặc trang phục xinh đẹp gợi cảm trước mắt chính là sát thủ đứng thứ hai trong tổ chức khủng bố quốc tế- Lâm Vi. Lâm Vi lấy mị sát làm chủ, bởi vì mị công của Lâm Vi là cao nhất, dường như không có ai có thể tránh khỏi mị sát của Lâm Vi, nhưng Lâm Vi ghét nhất loại đàn ông tai to mặt lớn, cho nên lúc nhận nhiệm vụ luôn tránh, chỉ đôi khi có một số nhiệm vụ nhất định phải đi…Mà sát thủ đứng đầu Dung Dung là lấy thực lực thật sự để giết người, tình cảm giữa hai chị em này rất tốt, nhưng không đồng thời chấp hành nhiệm vụ, chỉ có sau khi làm nhiệm vụ hai người sẽ ở chung một chỗ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lâm Vi không đi quyến rũ mỹ nam, mà Dung Dung luôn lạnh lùng theo chủ nghĩa độc thân, trong mắt cô chỉ có “người nên giết” và “người không nên giết”, không có chuyện khác. Thật ra tỏ chức khủng bố đệ nhất có rất nhiều người lúc đầu tính tình rất kỳ quái, hai tính cách này làm sao có thể ở chung một chỗ, thế nhưng hai người này lại cứ tốt đẹp như vậy, nhất là Dung Dung, đối với ai cũng là bộ dạng lạnh băng băng, chỉ có đối với Lâm Vi coi như tốt một chút.
Lâm Vi nhìn trái nhìn phải, phát hiện cũng chỉ có đứa trẻ trước mặt, hơn nữa sáng nay vừa mới nói với tiểu Tư Thần là cô muốn để đứa bé này thị tẩm, nhất thời có chút hết chỗ nói. Chẳng lẽ đây thật sự là tiểu Thần Thần hay sao? Lâm Vi ngổn ngang trong gió…
“Tình huống như thế nào?” Lê Tư Thần cũng không để ý Lâm Vi kinh ngạc, chuyện này sớm muộn cũng có ngày bọn họ biết được, hơn nữa ngay từ lúc đầu cậu đã không có ý định giấu diếm, chỉ do bọn họ không tin tưởng thôi.
“Trời ạ! Cậu thật sự là tiểu Thần Thần.” Lâm Vi một phen ôm lấy Lê Tư Thần, cứ như vậy cẩn thận nhìn cậu, nhìn một chút Lê Tư Thần rốt cuộc dùng loại thuật dịch dung nào. Nếu không phải thật sự Lê Tư Thần tuổi còn quá nhỏ người ta còn tưởng Lâm Vi muốn cường bạo Lê Tư Thần, bởi vì Lâm Vi xinh đẹp gợi cảm lại nhìn Lê Tư Thần bằng ánh mắt quỷ dị như vậy, hận không thể cắn làn da nọn mịn kia một miếng, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quái dị…
“Là tôi, có thể thả tôi xuống chưa?” Lê Tư Thần có chút không biết nói gì.
“Tiểu Thần Thần, cậu thật sự mới năm tuổi à? Cũng đúng, thân thể cậu nhỏ như vậy, hu hu, nhân gia không thể thị tẩm cho cậu, nhưng mà da của cậu đúng là rất non nha, tiểu Thần Thần tôi quyết định sẽ chờ cậu lớn lên…a” Lâm Vi còn chưa nói xong, Lê Tư Thần liền hung hăng đá cô một cái, nhảy xuống.
“Tiểu Thần Thần, cậu thật là tàn nhẫn…” Lâm Vi kêu gào.
“Lâm Vi, chính sự…”
“Ách, được rồi, tiểu Thần Thần, bình thường Âu Dương Thần luôn đi làm về lúc trời sắp tối, nhưng mà hôm nay lại trở về rất sớm, vẫn luôn ở cùng với…ách, người phụ nữ của cậu, còn chưa có ra ngoài, có thể phải chờ đến ngày mai…”
“Được.” Lê Tư Thần thản nhìn nhìn liếc qua căn biệt thự, mẹ, mẹ chờ con…
“Cái đó, tiểu Thần Thần, cậu với cô gái kia, ách, tới cũng là có quan hệ gì…” Lâm Vi tò mò hỏi, nếu Lê Tư Thần mới năm tuổi vậy không thể là người trong lòng của cậu ta được. Nếu đúng, vậy Lâm Vi cảm thấy Lê Tư Thần nhất định định uống nhầm thuốc biến dị nào đó rồi.
“Mẹ tôi.” Lê Tư Thần trung thực nói.
“Vậy…còn Âu Dương Thần?”
“Người cũng cấp tinh trùng…” Nếu trước ngày hôm nay Lâm Vi hỏi Lê Tư Thần, cậu nhất định sẽ nói đó là ba cậu, nhưng mà, hôm nay, lúc Lê Tư Thần biết Hân Nhi đang bị thương, trong lòng Lê Tư Thần vẫn còn oán giận Âu Dương Thần không bảo vệ tốt cho Hân Nhi.
Ách, được rồi, quả nhiên…Giờ phút này Lâm Vi yên lặng cầu nguyện Âu Dương Thần sẽ không giống Lê Tư Thần, nếu không mị công truyện của lê*quý#đoncủa cô cũng không có cách nào thi triển rồi. Võ thuật của Lâm Vi cũng không tồi, nhưng mà không thể lấy một địch trăm được, Lâm Vi lợi hại nhất vẫn là mị công ám sát.
Ngày tiếp theo.
“Lâm Vi, chuẩn bị tốt chưa…”
“A, được rồi.”
“Tiểu Thần Thần, cậu vẫn không nên đi thì hơn, cậu ở đây đợi chị nha, chị nhất định mang mẹ xinh đẹp của cậu về.”
“Tôi đi với cô…” Ở điểm này Lê Tư Thần vô cùng kiên định, bản lĩnh của Lâm Vi cậu biết, trước khi Âu Dương Thần trở về tuyệt đối có thể thành công, nhưng nếu Âu Dương Thần trở lại vậy thì không chắc, nếu cậu đi còn có thể bày mưu tính kế, hơn nữa cậu cũng rất muốn biết rốt cuộc Hân Nhi bây giờ thế nào.
“Được rồi, tiểu Thần Thần thật là một phút cũng không thể rời khỏi tôi nha.” Lâm Vi trêu đùa, cũng không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Vân, đây là ai?” Hân Nhi nghiêng đầu hỏi. Những thứ này đều do hôm qua Âu Dương Thần sai bảo mẫu trong nhà cất đi, hôm qua Hân Nhi cũng không nhìn thấy khiến Âu Dương Thần thoáng thở ra một cái, không nghĩ tới hôm nay Hân Nhi lục lọi trong góc phòng vẫn lôi được mấy thứ này ra, xem ra là ý trời trêu người.
“Ách, phu nhân, cái này…cái này, không có gì đâu, chỉ là mấy thứ đồ vô ích, ném xuống đi.” Tiểu Vân nhìn Hân Nhi cầm trên tay một tờ báo đưa tin về Âu Dương Thần, nhất thời cũng bị doạ nhảy dựng. Bởi vì ngày hôm qua Âu Dương Thần đã đặc biệt dặn dò đừng để Hân Nhi biết chuyện này, bây giờ trí lực của Hân Nhi dường như đang khôi phục.
“Nhưng mà tôi cảm thấy đứa bé này rất quen?” Hân Nhi chăm chú nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Lê Tư Thần, càng suy nghĩ đầu lại càng đau, nhưng thật sự rất muốn nhớ ra đứa bé này là ai?
“Phu nhân, cô sao vậy? Đừng nhìn nữa, đừng nhìn…”
“Tiểu Thần, a, đầu tôi đau quá…” Hân Nhi mãnh liệt ôm đầu, hung hăng đánh, đường như như vậy có thể giảm bớt đau đớn.
“Phu nhân, phu nhân, nhanh…Chu mụ, Chu mụ, nhanh gọi cho Tổng giám đốc, nhanh lên…” Tiểu Vân sợ Hân Nhi tự làm bản thân bị thương, liều mạng ôm lấy Hân Nhi.
“Ok rồi, tiểu Thần Thần vào đi.”
“Ừm.”
“Phu nhân, đừng như vậy…”
Lúc Lê Tư Thần bước vào liền nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng của Tiểu Vân cùng với tiếng kêu điên cuồng của Hân Nhi, Lê Tư Thần cái gì cũng không nhớ vọt ngay vào nhà, lúc nhìn thấy Hân Nhi đang điên cuồng đánh vào đầu mình, Lê Tư Thần nhất thời sợ đến ngây người.
“Tiểu Thần Thần, có thể loại thuốc kia đã không thể khống chế được nữa, cô ấy sắp khôi phục tâm trí rồi, đồng thời cũng có nghĩa là cô ấy đang gặp nguy hiểm.” Lâm Vi nhắc nhở.
“Mẹ…” Lê Tư Thần tiến lên ôm lấy Hân Nhi, Tiểu Vân cũng bị chặn ngang đẩy ra, Tiểu Vân vừa định hỏi cậu là ai. Nhưng lúc nhìn thấy gương mặt Lê Tư Thần cộng thêm một tiếng mẹ. Tiểu Vân liền biết Lê Tư Thần là ai.
“Mẹ, con là tiểu Thần, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Lê Tư Thần lo lắng hỏi.
“Tiểu…tiểu Thần…” Nghe thấy giọng của tiểu Thần, Hân Nhi cố gắng hết sức khiến mình thanh tỉnh, cũng dần dần nhận rõ một số người.
“Đúng rồi, mẹ, con là tiểu Thần, con đến đón mẹ về nhà, tiểu công chúa và bà ngoại đều rất nhớ mẹ.” Nói đến đây Lê Tư Thần không khỏi đỏ mắt, vẫn luôn cho rằng Hân Nhi ở đây sẽ hạnh phúc, ai biết được Hân Nhi lại gặp phải nguy hiểm, Lê Tư Thần có chút không thể tha thứ cho bản thân, vì sao không tới đón mẹ về sớm một chút, nhìn thấy một màn Hân Nhi tự đánh vào đầu mình, đối với Lê Tư Thần là sự đả kích trí mạng.
“Tiểu công chúa…về nhà…” Hân Nhi dường như cũng đang nhớ đến chuyện gì đó, miệng không ngừng nỉ non.
“Tiểu Thần Thần, còn người này…có muốn…” Lâm Vi nhìn Tiểu Vân nói.
“Không cần, đi thôi.” Lê Tư Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Vân, bị Lê Tư Thần nhìn như vậy, Tiểu Vân nhất thời rùng mình một cái, cái loại cảm giác này giống hệt lúc bị Âu Dương Thần nhìn, quả nhiên là cha con.
“Mẹ, con dắt mẹ, chúng ta về nhà…” Lúc Lê Tư Thần nắm tay Hân Nhi muốn rời đi lại thấy một bóng dáng bước tới.
“Đứng lại, mấy người là ai? Buông Hân Nhi ra…” Nhìn ám vệ bên ngoài bị lặng yên tiêu diệt, Âu Dương Thần biết nhất định đã xảy ra chuyện, vừa rồi Chu mụ gọi nói Hân Nhi đau đầu, Âu Dương Thần liền ngựa không ngừng vó chạy về nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng này.
“Ông không có tư cách quản.” Lê Tư Thần chỉ lạnh lùng nhìn Âu Dương Thần, không vui nói.
“Là cậu…cậu muốn làm gì Hân Nhi?” Âu Dương Thần nhìn đứa bé trước mắt lại là đứa trẻ giống mình tới sáu phần kia, nhìn trong hình là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, hơi thở trên người đứa bé này thật sự rất giống mình.
“Ông đừng có xen vào. Lâm Vi, chúng ta đi.” Lê Tư Thần không để ý Âu Dương Thần, chỉ gọi Lâm Vi rời đi.
“Mơ tưởng, cậu cho là dựa vào hai người có thể rời đi được sao?” Âu Dương Thần khinh thường nói.
“A, Dạ chủ, anh nói ra lời này thật khiến tôi không muốn rời đi nha. Nếu không, nhân gia ở lại thị tẩm cho anh được không, anh từ từ rồi nói, nhân gia thật sự đã ái mộ anh từ lâu.” Giọng nói quyến rũ của Lâm Vi truyền tới.
Dạ chủ, Âu Dương Thần cẩn trọng nhìn Lâm Vi, mới biết được hoá ra là Mị Sát của tổ chức khủng bố đệ nhất. Đáng tiếc, Âu Dương Thần không để mình bị người khác điều khiển.
“Mị Sát, Ám Dạ của tôi và tổ chức khủng bố đệ nhất luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, các người làm như thế này là có ý gì?” Âu Dương Thần lạnh giọng hỏi.
“A, Dạ chủ, xem anh nói này, chúng tôi chẳng qua chỉ là thu tiền của người ta rồi làm một ít chuyện, còn nhờ anh thả lỏng một chút, anh còn có đế quốc Âu thị, chúng tôi mấy người thật đúng là không có tiền nha.” Vẻ mặt Lâm Vi có thể coi là điềm đạm đáng yêu.
“Vậy sao? Cần bao nhiêu tiền?” Âu Dương Thần lạnh giọng hỏi.
“Dạ chủ, anh cũng biết chúng tôi làm việc này cần có uy tín, anh xem tôi đã thu tiền của vị tiểu thiếu gia này, lúc này đổi cố chủ thì có chút không thoả đáng đi.”Lâm Vi liếc nhìn Lê Tư Thần, tiểu Thần Thần, không thể trách tôi, ai bảo hai người là cha con chứ.
Lê Tư Thần húng hăng trừng mắt nhìn Lâm Vi, thật sự là buồn cười, chuyện Lâm Vi cô lâm thời đổi cố chủ còn thiếu sao? Cô không phải rất thích làm cái chuyện đen ăn đen này sao? Lúc này lại nói tới uy tín, cô không thấy đau răng à?
Âu Dương Thần nhìn chằm chằm Lê Tư Thần, mà Lê Tư Thần cũng không chút nào yếu thế nhìn lại, một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy.
“A, đầu tôi, tiểu Thần…” Hân Nhi đứng bên tựa như chịu phải kích thích, đầu lại càng đau hơn.
“Mẹ…”
“Hân Nhi…” Lê Tư Thần khẩn trương đỡ Hân Nhi, mà Âu Dương Thần cũng căng thẳng muốn bước tới, nhưng mà Lâm Vi ngăn ở giữa, Âu Dương Thần cũng không dám tuỳ tiện tiến lên.
Mẹ, Âu Dương Thần cũng không nghe lầm câu nói kia của Lê Tư Thần, chẳng lẽ, cậu nhóc đó là đứa bé mà Hân Nhi sinh ra vì mình sao? Giờ phút này, ánh mắt Âu Dương Thần nhìn Lê Tư Thần tràn đầy từ ái và vui mừng.
“Tiểu Thần…mẹ không sao…chúng ta đi thôi.” Hân Nhi có chút khó khăn nói.
“Hân Nhi…”
“Ôi ôi, Dạ chủ, tốt nhất anh vẫn đừng bước tới, thuốc của tên Dạ biến thái kia đã mất đi hiệu lực rồi, bây giờ phu nhân đang rất nguy hiểm, khối máu đông trong não vẫn còn đấy?” Lâm Vi tốt bụng nhắc nhở.
Cái gì? Sao có thể như vậy? Âu Dương Thần kinh ngạc.
“Hân Nhi…Hân Nhi…”
“Ông không nghe thấy sao? Mẹ tôi không khoẻ, ông còn không mau cút đi, đều do ông làm hại.” Lê Tư Thần cũng phát hoả, quát lớn Âu Dương Thần.
“Tiểu Thần…” Giờ phút này vẻ mặt Âu Dương Thần rất thống khổ.
“Tránh ra, tôi muốn đưa mẹ rời đi, ông cho là ông còn có thể ngăn cản sao??” Bây giờ đổi thành Lê Tư Thần khinh thường nói, bởi vì cậu đã nhìn thấy một bóng dáng khác đáng tiến tới.
“Không được, con không thể mang mẹ con rời đi, ba chờ mẹ con ròng rã năm năm, chuyện của quá khứ là…”
“Đử rồi, tôi không muốn nghe, Âu Dương Thần, nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho ông.” Lê Tư Thần quát.
“Tiểu Thần, không thể…” Hân Nhi nhìn hai cha con tranh cãi ầm ĩ, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con nhất định sẽ cứu mẹ.” Giọng của Lê Tư Thần nhất thời dịu lại.
“Thần, thả bọn em đi đi, anh không nợ em, hôm đó là em tự nguyện.”
“Không phải, Hân Nhi, em nghe anh nói…”
“Dung Dung, Lâm Vi, đưa bọn tôi đi…” Lê Tư Thần nói, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chữa trị cho Hân Nhi chứ không phải tiếp tục ở đây tranh cãi với Âu Dương Thần, đây cũng không phải điều cậu mong muốn.
“Tiểu Thần, bây giờ mẹ con cần nghỉ ngơi, ở lại chỗ này được không? Ba sẽ đi tìm bác sĩ tốt nhất thế giới cứu cô ấy…” Giọng nói Âu Dương Thần gần như là khẩn cầu, bây giờ biết được Lê Tư Thần là con của mình, Âu Dương Thần cũng không thể dùng sức mạnh và thái độ cứng rắn, năm năm thiệt thòi, nhất định mình không có quyền được biện giải.
“Không cần, mẹ tôi tôi sẽ chăm sóc.” Lê Tư Thần lạnh giọng nói, lập tức nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Âu Dương Thần, trong lòng cũng thoáng qua một tia chán nản.
“Tôi đã tìm được người điều chế thuốc cho mẹ, chỉ còn thiếu Diệp Phi phẫu thuật…” Dường như Lê Tư Thần đang cố ý nhắc nhở.
Diệp Phi…Diệp Phi…
Nói xong, Lê Tư Thần nắm tay Hân Nhi rời đi cùng Dung Dung và Lâm Vi.
“Hân Nhi…” Âu Dương Thần muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng mà Dung Dung lại ngăn ở trước mặt: “Dạ chủ, dừng lại.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Dung Dung truyền đến.
“Đúng vậy, Dạ chủ, anh cũng đừng nóng vội, tiểu công tử nhà anh không phải nói còn thiếu mỗi Diệp Phi sao? Chữa trị cho phu nhân của anh, vẫn là nên nắm chặt thời gian, nếu không, anh cũng có thể lựa chon nhân gia, đầu nhân gia cũng không có mấy thứ kia…” Lâm Vi tiếp tục không sợ chết đùa giỡn.
“Cút!” Âu Dương Thần lạnh lùng nói, thoáng qua một tia sát khí.
“Vi Vi, đi thôi.” Dung Dung cũng không để ý sát khí từ Âu Dương Thần mà gọi Lâm Vi rời đi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng là chữa trị cho mẹ của đứa bé kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.