Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 135: 123 : Cha con giao dịch
Hạ Thủy Liên Y
17/06/2016
"Cho ba" Lê Tư Thần
nấu một phần cháo đưa cho Âu Dương Thần, Hân Nhi ở trong phòng cấp cứu
đã mười tiếng rồi, Âu Dương Thần nhất quyết đòi ở bên ngoài trông chừng, một bước cũng không rời, Lê Tư Thần thấy vậy, dĩ nhiên trong lòng có
nhiều cảm xúc khác nhau.
Âu Dương Thần chăm chú nhìn Lê Tư Thần đưa cháo cho mình, bỗng nhiên ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên Lê Tư Thần đưa đồ ăn cho Âu Dương Thần, chính xác là Âu Dương Thần nhận thức rằng đây là lần đầu tiên anh được con trai mình đưa đồ ăn cho mình, loại cảm giác vừa vui sướng vừa tự hào khi được làm ba xâm chiếm trong đầu Âu Dương Thần, khiến anh trong chốc lát quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thấy ánh mắt Âu Dương Thần nhìn mình một cách chăm chú, Lê Tư Thần cũng có chút ngượng quay mặt sang hướng khác, tiếp tục nhìn vào cánh cửa đang đóng.
"Tiểu Thần, mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu." Âu Dương Thần giống người cha đang an ủi con của mình.
"Dạ, Con biết rồi." Lê Tư Thần nhàn nhạt lên tiếng, cậu tin tưởng thuốc của Vu Hạo, cậu cũng có nghe nói đến y thuật của Diệp Phi, nhưng quan trọng nhất là Lê Tư Thần tuyệt đối không cho phép mẹ cậu có chuyện gì, cậu không cho phép, , , , ,
Âu Dương Thần cảm thấy mình có chút thất bại, vì sao đứa bé này không đáng yêu giống con của Cầm Vận và Vũ Hạ như thế vậy? Vì sao cậu không cho kẻ làm cha này một chút sĩ diện, không cho anh có cảm giác được con trai sùng bái, tôn trọng đây? Nhớ đến mỗi lần tiểu công chúa nhà họ Mục đối với Vũ hạ sùng bái, Vũ hạ thật kiêu căng, khiến cho bọn họ đều không dám nhắc đến nữa, nhưng vào lúc này khi rơi vào hoàn cảnh này, Âu Dương Thần cảm thấy loại cảm giác đó thật sự là cực kỳ tốt, nhưng cậu không có, , , , , , đứa bé này giống ai vậy? Âu Dương Thần không nhớ mình lúc nhỏ trông như thế nào nên trong lòng buồn phiền, rầu rỉ.
"Thật ra chúng con rất nhớ ba." Lê Tư Thần nhỏ giọng nói ra những lời này, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần buồn phiền, cậu không đành lòng nhìn thấy có người bụng đang đói, có người mời ăn mà từ chối, nói ăn no rồi, dĩ nhiên cậu không phải loại người như vậy.
Ra rồi, , , , , thế nhưng Âu Dương Thần không còn nghe thấy lời nói kia, mà là chăm chú vào cánh cửa phòng giải phẩu, Lê Tư Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không nghe thấy.
"Thế nào rồi?" Âu Dương Thần và Lê Tư Thần cùng tiến tới, người ra ngoài là Vu Hạo.
"Thần Thần, cậu yên tâm đi, rất thành công, quả nhiên người đàn ông kia thật tài giỏi." Một tay Vu Hạo ôm Lê Tư Thần nói.
"Cám ơn." Lê Tư Thần trịnh trọng nói, bây giờ mặc dù tư thế này có chút quái dị, chỉ là Lê Tư Thần cũng có chút quen, bởi vì ngày ngày Lâm Vi đều muốn ăn đậu hủ của cậu. Nói cho oai chính là giao lưu tình cảm.
"Không cần khách khí với bác, con nên cám ơn vị thầy thuốc thiên tài kia." Trong lời nói của Vu Hạo rõ ràng có chút khâm phục đối với Diệp Phi, thận trọng buông Lê Tư Thần xuống.
"Dạ, con biết." Lê Tư Thần cũng có chút trịnh trọng nói xong, cậu vẫn luôn muốn cảm ơn Diệp Phi nên cậu vẫn luôn chuẩn bị từ trước.
"Khi nào thì tôi có thể vào thăm cô ấy, , , , , " Rốt cuộc Âu Dương Thần không nhịn được hỏi, nhìn Vu Hạo quang minh chánh đại ôm Lê Tư Thần như vậy, mà mình lại không có cái quyền đó, khiến Âu Dương Thần có một chút ghen ghét.
"Còn tùy lúc, , , , , , , , Thần Thần, tớ đi trước."
"Ừ, , , "
Âu Dương Thần không kịp chờ đợi chạy vào phòng bệnh, mà Lê Tư Thần cũng bắt chước chạy theo vào một gian phòng khác , , ,
"Cốc cốc, , , , "
"Ai, , , , , "
Lê Tư Thần bình tĩnh đi vào, nhìn gương mặt cùng bóng dáng nhỏ nhắn của Lê Tư Thần thì Diệp Phi có một chút giật mình, lúc trước xôn xao loan truyền về xì căng đan giữa San San và Âu Dương Thần, cùng với đứa bé của bọn họ, Diệp Phi cũng xem thấy bài báo đó, nhưng lúc đó Diệp Phi vẫn còn vì Hân Nhi nên không quan tâm lắm, rất không yên lòng, , , , , , ,
"Có chuyện gì, , , " đối với con trai của Âu Dương Thần, đương nhiên Diệp Phi không hứng thú lắm.
"Bác Diệp, cám ơn bác đã cứu mẹ con." Lê Tư Thần rất cung kính hướng Diệp Phi khom mình cúi chào một góc chín mươi độ. Làm con cái, vì cha mẹ, cung kính cảm tạ người có ơn là lẽ dĩ nhiên.
"Con, , , , Con là con của Hân Nhi , , , , " Diệp Phi có chút giật mình.
"Vâng, con là con trai của mẹ." Lê Tư Thần lễ độ nói.
"Ha ha ha, quả thực Hân Nhi rất yêu hắn ta, thế nhưng, , , , , , " Diệp Phi không nói nên lời, bây giờ đối với tình cảm của Hân Nhi, Diệp Phi cũng không biết nói gì? Trong lòng có một loại chấp niệm, bởi vì Hân Nhi là do mình cải tạo, là do mình sáng tạo, cô ấy nhất định phải thuộc về mình, nếu như không thuộc về mình, thì người đó cũng tuyệt đối không phải là Âu Dương Thần, trong tiềm thức Diệp Phi vẫn đem cái chết của Tuyết Nhi quy kết cho Âu Dương Thần, nhưng bây giờ, , , , Diệp Phi cũng cảm thấy kỳ quái, ba năm này thỉnh thoảng vẫn thấp thoáng xuất hiện một bóng dáng khác, ngay cả Diệp Phi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lần này lại thấy gương mặt quen thuộc đó, Diệp Phi nhận ra mình không có điên cuồng tưởng tượng mình thấy Hân Nhi, mà là một loại buông lỏng tình yêu, có lẽ bây giờ anh thật đã thương yêu Hân Nhi như tình yêu đối với một đứa em gái mà thôi. Thấy Hân Nhi còn sống, trong lòng Diệp Phi chỉ có vui mừng, cũng không còn cảm giác cố chấp, nhất định phải giữ cô ấy bên cạnh mình.
Diệp Phi lại nhìn vào mắt Lê Tư Thần, trong lúc đó bất chợt cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu, bởi vì con của Hân Nhi, nên trong lòng không khỏi nỉ non"Lúc nào thì ta mới có thể có một đứa bé giống như con vậy."
"Bác Diệp, có lẽ bác đã có rồi, chỉ là bác không biết mà thôi." Lê Tư Thần dằng dặc nói.
Gương mặt Diệp Phi mờ mịt nhìn Lê Tư Thần.
"Bác Diệp, con cho bác cái này, con biết bác sẽ cần đến nó ." Lê Tư Thần nói xong, đưa tài liệu đang cầm trên tay cho Diệp Phi.
"Cái này là, , , , , , , , , , , " Diệp Phi lơ đãng đảo quan phần tài liệu trên tay. Nhìn một chút không khỏi trợn to hai mắt. Nha đầu kia thế nhưng, , , , , , , , , , ,
"Cám ơn." Diệp Phi nói một câu cám ơn liền lập tức hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi, ngay cả trang phục bác sĩ trên người cũng không kịp thay.
Lê Tư Thần ở phía sau nhìn theo bóng dáng của Diệp Phi chạy đi, không khỏi nhếch lên khóe miệng, cảm thấy quyết định này của mình thật là chính xác.
Lê Tư Thần xoay người hướng phòng bệnh của Hân Nhi đi tới.
"Bà xã à, có đau hay không, anh biết rõ em sợ nhất là đau đớn, nếu như có thể anh thật sự muốn đau thay em, , , , , , " Âu Dương Thần cầm tay Hân Nhi lên đặt lên miệng của mình, dịu dàng hôn. Lê Tư Thần thấy Âu Dương Thần và Hân Nhi như thế, trong lòng cũng không đành lòng, yên lặng lui ra khỏi phòng bệnh.
"Tiểu Thần Thần, tớ và Dung Dung muốn đi, lòng dạ lão Vương thật là hiểm độc, không cho chúng mình nghỉ phép. Tớ không đành lòng bỏ cậu. Tiểu Thần Thần, cậu phải mau trở lại tìm chúng tớ nha" Lâm Vi ôm Lê Tư Thần, nhân tiện nhéo mặt của Lê Tư Thần, nghĩ đến làn da mịn màng không thể bị chà đạp, trong lòng Lâm Vi cũng bắt đầu kêu gào, nội tâm đang đem tổ tông mười tám đời của Hắc Vương mắng cho một trận.
"Ừ." Lê Tư Thần ngược lại không lộ ra vẻ gì khác, coi như trong lòng Lê Tư Thần có chút không nỡ, nhưng nét mặt thản nhiên kia vẫn không có biểu hiện gì, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của Lê Tư Thần và tiểu công chúa, nếu như là tiểu công chúa thì lúc này nhất định khóc lóc thảm thiết, tiểu công chúa rất biết biểu đạt tình cảm của mình, còn Lê Tư Thần sẽ không như vậy, có thể trong tiềm thức Lê Tư Thần vẫn cho rằng mình là một người đàn ông nhất định phải bảo vệ Hân Nhi và tiểu công chúa thật tốt, đây cũng chính là điều cậu không cho phép mình yếu kém cho dù cậu chỉ mới năm tuổi.
"Tiểu Thần Thần, cậu thật là không hiểu gì về thể hiện tình cảm, khuôn mặt của cậu lạnh giống y như cha cậu, hừ, chúng ta đi." Nói xong Lâm Vi kéo Dung Dung rất nhanh biến mất khỏi biệt thự, Lê Tư Thần nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng suy nghĩ có lẽ mình nên nghe theo ý kiến của phúc hắc vương sớm một chút đi đến căn cứ huấn luyện, nhưng đầu tiên phải giải quyết xong việc hạnh phúc của cha và mẹ.
Lê Tư Thần phân phó phòng bếp nấu chút cháo sau đó rất tự nhiên mang cho Âu Dương Thần. Vi hạo nói có thể tối nay Hân Nhi sẽ tỉnh. Nghĩ tới việc mình nhanh chóng sẽ gặp được mẹ, trong lòng Lê Tư Thần có chút vui vẻ, chỉ là khi nghe tới Vi Hạo nói thời gian này Hân Nhi có thể hoàn toàn mất trí nhớ bởi vì tác dụng phụ của thuốc, nhưng vậy cũng tốt, xem như mẹ chỉ bị thương thôi.
"Cài cài, , , , " Lê Tư Thần đẩy cửa, thấy Âu Dương Thần nằm ngủ ở bên cạnh Hân Nhi, những ngày này, Âu Dương Thần hầu như không có ngủ, Lê Tư Thần biết Âu Dương Thần nhất định rất là mệt mỏi, thận trọng đi tới bên cạnh, cầm lên áo khoác của Âu Dương Thần muốn đắp trên người Âu Dương Thần, nhưng khi nhìn Âu Dương Thần dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn mình, Lê Tư Thần nhất thời giật mình, nói "Con chỉ là muốn ngồi trên ghế sofa, áo khoác này làm phiền con." Lời nói của Lê Tư Thần nghe thế nào cũng đều có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, Âu Dương Thần cũng cảm thấy vậy nên nói, "Ba cũng chưa nói con phải giúp ba đắp chăn mà, , , , "
Lê Tư Thần, , , , , ,
"Khụ khụ, người giúp việc trong nhà tự nhiên làm hơi nhiều đồ ăn một chút, trong nhà lại không có ai ở đây." Lê Tư Thần cảm thấy mất tự nhiên cầm hộp giữ ấm đặc biệt làm vì Âu Dương Thần đưa cho anh. Còn hộp kia chính là cháo cho Hân Nhi.
"Ừ." Âu Dương Thần cầm lấy mở ra nhìn, nhận ra toàn bộ đều là món ăn mình thích, nhất thời cảm thấy rất cảm động, chăm chú nhìn Lê Tư Thần, thấy con trai không được tự nhiên, cái này gọi là tự nhiên sao? Rõ ràng là cố ý làm, Lê Tư Thần bị Âu Dương Thần nhìn chăm chú nên hơi mất tự nhiên, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thời tiết.
"Ăn thật ngon, , " Âu Dương Thần nhàn nhạt nói một câu, nhìn một bên mặt của Lê Tư Thần nhếch miệng. Thật muốn bóp mặt con trai đáng yêu của mình.
"Thần, , Thần, , chạy mau" Giọng Hân Nhi nho nhỏ cất lên.
"Mẹ, , "
"Bà xã, , "
Âu Dương Thần và Lê Tư Thần đồng thời chạy tới, Hân Nhi thấy có một chiếc xe muốn lao tới Âu Dương Thần, rất muốn mở mắt cứu anh ấy, , nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở ra được, Hân Nhi vẫn cố gắng nỗ lực, rốt cuộc mở mắt thấy được gương mặt của Âu Dương Thần.
"Thần, anh không sao chứ?" Theo bản năng Hân Nhi ôm Âu Dương Thần thật chặt. Chỉ có mình cô biết vào thời điểm đó cô sợ đến dường nào.
"Không sao cả, không sao cả, Hân Nhi, , , , "
Hân Nhi, , , , , , , , , , Đúng vậy, mình là Hân Nhi, không còn là Lam Hân Nhi, bây giờ mình chính là Lê Hân Nhi. Cho tới bây giờ cũng chỉ là Hân Nhi, , , Hân Nhi giống như bị kích thích, một tay dùng sức đẩy Âu Dương Thần ra, tay kia vừa mới phẫu thuật xongHân Nhi vừa động rảnh tay thuật, cũng không có rất lớn hơi sức, chỉ là đem Âu Dương thần đẩy ra.
"Hân Nhi, , " Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn Hân Nhi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, , , ,
"Xin lỗi" Hân Nhi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, không biết mình đang nói cái gì, , , ,
Thật xin lỗi, , , , , , , , , ,
"Người nói xin lỗi chính là ta, Hân Nhi, năm năm rồi, anh đợi em ròng rã năm năm rồi, đợi đến bây giờ em lại nằm đây nói xin lỗi sao? Em quên khoảng thời gian chúng ta đã ở bên nhau mỗi ngày sao? Em quên anh vì em đã xây dựng ngôi nhà của chúng ta như thế nào sao?" Âu Dương Thần đau đớn nói.
Cái gì, , , , , Gương mặt Hân Nhi mờ mịt, em chỉ nhớ anh vì Lăng Phỉ Tuyết nên xây dựng ngôi nhà tuyết thôi.
"Mẹ, , , , , , , , , , " Rốt cuộc Lê Tư Thần quyết định chạy đến giải vây.
"Tiểu Thần, sao con lại ở đây, , , , mẹ bị thương nên con tới đúng không? Thật xin lỗi, mẹ không sao, con không cần phải lo lắng." Hân Nhi nhìn Lê Tư Thần với khuôn mặt lo âu và dịu dàng, từ ái của người làm mẹ, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thần nhìn thấy bộ dáng này của Hân Nhi, một loại ánh sáng chiếu rọi, giờ phút này Âu Dương Thần có cảm giác thỏa mãn, cảm giác có vợ con thật vô cùng tốt mặc dù Hân Nhi chưa tiếp nhận mình, nhưng Âu Dương Thần có lòng tin nhất định có thể làm Hân Nhi cảm động một lần nữa, tóm lại lần này anh nhất định không buông tay.
"Mẹ, mẹ có đau hay không, , , , Tiểu Thần gọi người đến giúp" Giờ khắc này Lê Tư Thần ở trước mặt Hân Nhi lại thật sự chỉ như là một đứa bé, quan tâm nhiểu đến mẹ mình.
"Không đau không đau, Tiểu Thần, mẹ không có chuyện gì."
"Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi, ba rất lo lắng cho mẹ đó. Cũng mấy ngày rồi ba không có ngủ." Lê Tư Thần đột nhiên nói ra một câu, trực tiếp hù dọa Hân Nhi, dĩ nhiên Âu Dương Thần kinh sợ nhất, anh cũng mờ mịt nhìn Lê Tư Thần, đây là tình huống gì?
"Tiểu Thần, , , , , , Con biết, , " Hân Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Thần, cô kinh ngạc vì Tiểu Thần biết Âu Dương Thần chính là cha của cậu , mà Âu Dương Thần kinh ngạc chính là Lê Tư Thần lại gọi mình là cha. Điều này làm cho Âu Dương Thần thật sự không ngờ.
"Mẹ, con đã biết." Lê Tư Thần có chút im lặng nói.
"Tiểu Thần. Mẹ không phải cố ý muốn giấu con." Hân Nhi cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ, vì ban đầu cô cứ như vậy nói anh ấy ở trên vũ trụ.
"Không sao đâu mẹ, không phải là lỗi của mẹ, con không trách mẹ." Lê Tư Thần nói lời này rồi nhìn Âu Dương Thần .
Chẳng lẽ là lỗi của ba, được rồi, anh thừa nhận, chính là lỗi của anh, Âu Dương Thần ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ như thế nào, chỉ cần con trai nhận mình là được.
"Tiểu Thần, con ra ngoài trước một chút được không? Mẹ có chuyện muốn nói vớiba con, , " Hân Nhi quay về phía Lê Tư Thần dịu dàng nói.
"Dạ được, mẹ, con mang cháo cho mẹ ăn, mẹ phải ăn đó nha."
"Ừ, , , , , , , "
Sau khi Lê Tư Thần đi, chỉ còn lại Âu Dương Thần và Hân Nhi, Âu Dương Thần nhìn thẳng vào mắt Hân Nhi, trong ánh mắt rất phức tạp, có chút đáng yêu, hổ thẹn, và lo lắng, , ,
"Thần, Anh cũng biết Tiểu Thần tồn tại, em biết anh sẽ không thích ai khác sinh con cho anh trừ Tuyết Nhi, nhưng Tiểu Thần cũng năm tuổi rồi, anh xem như không biết được không? Tiểu Thần chỉ là con của em." Hân Nhi nhàn nhạt nói, năm năm trôi qua rồi, Hân Nhi đã không còn là một cô gái tự ti, bây giờ cô chính là Tổng quản lý Long Thắng, cũng có thể đơn phương gánh vác cả công ty được rồi.
Cái gì. . . . . . Không thích, , anh hông thích ánh mắt của đứa bé kia, anh cực kỳ thích Lê Tư Thần, làm sao có thể giả bộ như không biết đây. Âu Dương Thần cảm giác trong lòng mình hình như có một cổ lửa giận đang thiêu đốt, muốn nổi giận lại không dám phát phát ra, thậm chí lời nói cũng không biết nói thế nào.
"Nếu như anh đồng ý, anh ra ngoài trước đi, em Truy?n ch? có trên 'Ddlqd" rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Hân Nhi nhìn nét mặt Âu Dương Thần thay đổi liên tục có chút lạ lùng, càng xuống lệnh đuổi khách.
"Tiểu Thần, , , , , , , , , , " Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần không có động tĩnh, liền kêu Lê Tư Thần đi vào.
"Mẹ thế nào?" Lê Tư Thần lập tức đẩy cửa đi vào.
"Mẹ muốn nghỉ ngơi." có ý người nào không nên xuất hiện ở đây có thể đi được rồi.
"A, dạ được, ba." Một tiếng “ba” của Lê Tư Thần gọi cực kỳ ngọt, nếu như không phải tình huống bây giờ, Âu Dương Thần nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại, , , , Mặt Âu Dương Thần tối lại theo gót Lê Tư Thần đi ra ngoài.
Vừa tới ngoài hành lang, Lê Tư Thần đột nhiên xoay người hướng Âu Dương Thần đưa tay ra.
Âu Dương Thần, , , , , , , , vô cùng mờ mịt.
"Mới vừa rồi con đứng trước mặt mẹ nói tốt cho ba, phần thưởng của con." Lê Tư Thần giống như nói lời rất bình thường, dường như hôm nay thời tiết tốt.
Nhưng mặt Âu Dương Thần càng đen hơn, vốn cho là Lê Tư Thần là thật tâm đón nhận mình làm cha, ai ngờ vào lúc này còn muốn mình thưởng.
"Mười triệu, cám ơn." Lê Tư Thần không khách khí nói.
Mười triệu, tại sao con không đi cướp? Âu Dương Thần kêu lên, đây thật là con trai của mình sao? Không phải là sai lầm rồi sao. Làm thế nào mà ngay cả một chút đáng yêu, dịu dàng, thiện lương của Hân nhi cũng không có chứ? Âu Dương Thần kiên quyết không thừa nhận di truyền từ chính mình.
Chỉ là trong mắt Lê Tư Thần mười triệu này thật không đáng gì? Nếu như ông ấy nghĩ muốn tiền, còn không phải là lúc nào cũng có sao, tùy tiện muốn đùa chơi một lát để quản lý tài khoản, chuyển tiền không được sao? Làm như vậy là vì mới vừa rồi giúp Âu Dương Thần tìm một lý do thích hợp với lại tìm cớ, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không biết làm như thế nào cùng Âu Dương thần khai thông, cậu không giống tiểu công chúa biết làm nũng muốn này muốn nọ, nhưng cậu hy vọng có thể nghe lời nói của Âu Dương Thần, cho dù phương thức như thế nào.
"Tốt, trở lại đây, ba sẽ viết chi phiếu cho con, chỉ là con phải đồng ý với ba một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Hãy làm cho mẹ con tha thứ cho ba, trở lại bên cạnh ba."
"Tại sao?" Lê Tư Thần khinh thường nói, mười triệu giống như mua mẹ con, nằm mơ.
"1 tỷ, , , , " Hiện tại Âu Dương Thần như đang sống trong Hôi Thái Lang, đang dụ dỗ con trai của mình, vì muốn đoạt về bà xã, sẵn sàng uy hiếp, dụ dỗ con trai mình.
"Một năm bảo vệ bằng tàu lửa." Lê Tư Thần cũng bắt đầu cùng Âu Dương Thần đàm phán nói.
Cái gì, , , , ,
Một năm hỏa tuyến hộ tống, lợi nhuận kia cũng không phải là đơn giản 1 tỷ. Thậm chí không chỉ là trăm tỷ, nghìn tỷ cũng có thể, Âu Dương Thần lúc này mới cảm thấy con trai của mình phúc hắc dường nào. Khó trách có thể cùng mấy người kia trong đội ngũ tổ chức khủng bố , mới vừa biết Lê Tư Thần nằm trong tổ chức khủng bố, Âu Dương Thần không thể nào tin được, làm sao có thể, Tiểu Thần rõ ràng mới năm tuổi, làm sao một đứa bé lại có thể suy nghĩ vậy được, giờ Âu Dương Thần hoàn toàn hiểu đây là không phải là vấn đề to lớn gì, ngay cả anh cũng sa hố như vậy, thì còn có người nào không dám, một mặt Âu Dương Thần cảm thấy không cam lòng nhưng mặt khác có cảm thấy rất tự hào vì vậy đứa trẻ xuất sắc như vậy chính là con trai của mình, con trai của Âu Dương Thần. Còn nữa, có thể làm cho Hân Nhi trở lại bên cạnh, đừng nói là nghìn tỷ, táng gia bại sản anh cũng nguyện ý đấy.
"Được, , , , , , , , , , , " Âu Dương Thần trầm ổn nói.
Ngồi xuống cùng Lê Tư Thần vỗ tay đồng ý, Hân Nhi thế nào cũng không có nghĩ đến mình cứ như vậy bị con trai bảo bối bán đi, cô đang lo lắng Lê Tư Thần biết Âu Dương Thần không thích cậu, có đang cảm thấy khổ sở hay không? Mà không biết mùi vị bị bán đi để lấy số tiền gấp đôi.
Âu Dương Thần chăm chú nhìn Lê Tư Thần đưa cháo cho mình, bỗng nhiên ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên Lê Tư Thần đưa đồ ăn cho Âu Dương Thần, chính xác là Âu Dương Thần nhận thức rằng đây là lần đầu tiên anh được con trai mình đưa đồ ăn cho mình, loại cảm giác vừa vui sướng vừa tự hào khi được làm ba xâm chiếm trong đầu Âu Dương Thần, khiến anh trong chốc lát quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình.
Thấy ánh mắt Âu Dương Thần nhìn mình một cách chăm chú, Lê Tư Thần cũng có chút ngượng quay mặt sang hướng khác, tiếp tục nhìn vào cánh cửa đang đóng.
"Tiểu Thần, mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu." Âu Dương Thần giống người cha đang an ủi con của mình.
"Dạ, Con biết rồi." Lê Tư Thần nhàn nhạt lên tiếng, cậu tin tưởng thuốc của Vu Hạo, cậu cũng có nghe nói đến y thuật của Diệp Phi, nhưng quan trọng nhất là Lê Tư Thần tuyệt đối không cho phép mẹ cậu có chuyện gì, cậu không cho phép, , , , ,
Âu Dương Thần cảm thấy mình có chút thất bại, vì sao đứa bé này không đáng yêu giống con của Cầm Vận và Vũ Hạ như thế vậy? Vì sao cậu không cho kẻ làm cha này một chút sĩ diện, không cho anh có cảm giác được con trai sùng bái, tôn trọng đây? Nhớ đến mỗi lần tiểu công chúa nhà họ Mục đối với Vũ hạ sùng bái, Vũ hạ thật kiêu căng, khiến cho bọn họ đều không dám nhắc đến nữa, nhưng vào lúc này khi rơi vào hoàn cảnh này, Âu Dương Thần cảm thấy loại cảm giác đó thật sự là cực kỳ tốt, nhưng cậu không có, , , , , , đứa bé này giống ai vậy? Âu Dương Thần không nhớ mình lúc nhỏ trông như thế nào nên trong lòng buồn phiền, rầu rỉ.
"Thật ra chúng con rất nhớ ba." Lê Tư Thần nhỏ giọng nói ra những lời này, nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần buồn phiền, cậu không đành lòng nhìn thấy có người bụng đang đói, có người mời ăn mà từ chối, nói ăn no rồi, dĩ nhiên cậu không phải loại người như vậy.
Ra rồi, , , , , thế nhưng Âu Dương Thần không còn nghe thấy lời nói kia, mà là chăm chú vào cánh cửa phòng giải phẩu, Lê Tư Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không nghe thấy.
"Thế nào rồi?" Âu Dương Thần và Lê Tư Thần cùng tiến tới, người ra ngoài là Vu Hạo.
"Thần Thần, cậu yên tâm đi, rất thành công, quả nhiên người đàn ông kia thật tài giỏi." Một tay Vu Hạo ôm Lê Tư Thần nói.
"Cám ơn." Lê Tư Thần trịnh trọng nói, bây giờ mặc dù tư thế này có chút quái dị, chỉ là Lê Tư Thần cũng có chút quen, bởi vì ngày ngày Lâm Vi đều muốn ăn đậu hủ của cậu. Nói cho oai chính là giao lưu tình cảm.
"Không cần khách khí với bác, con nên cám ơn vị thầy thuốc thiên tài kia." Trong lời nói của Vu Hạo rõ ràng có chút khâm phục đối với Diệp Phi, thận trọng buông Lê Tư Thần xuống.
"Dạ, con biết." Lê Tư Thần cũng có chút trịnh trọng nói xong, cậu vẫn luôn muốn cảm ơn Diệp Phi nên cậu vẫn luôn chuẩn bị từ trước.
"Khi nào thì tôi có thể vào thăm cô ấy, , , , , " Rốt cuộc Âu Dương Thần không nhịn được hỏi, nhìn Vu Hạo quang minh chánh đại ôm Lê Tư Thần như vậy, mà mình lại không có cái quyền đó, khiến Âu Dương Thần có một chút ghen ghét.
"Còn tùy lúc, , , , , , , , Thần Thần, tớ đi trước."
"Ừ, , , "
Âu Dương Thần không kịp chờ đợi chạy vào phòng bệnh, mà Lê Tư Thần cũng bắt chước chạy theo vào một gian phòng khác , , ,
"Cốc cốc, , , , "
"Ai, , , , , "
Lê Tư Thần bình tĩnh đi vào, nhìn gương mặt cùng bóng dáng nhỏ nhắn của Lê Tư Thần thì Diệp Phi có một chút giật mình, lúc trước xôn xao loan truyền về xì căng đan giữa San San và Âu Dương Thần, cùng với đứa bé của bọn họ, Diệp Phi cũng xem thấy bài báo đó, nhưng lúc đó Diệp Phi vẫn còn vì Hân Nhi nên không quan tâm lắm, rất không yên lòng, , , , , , ,
"Có chuyện gì, , , " đối với con trai của Âu Dương Thần, đương nhiên Diệp Phi không hứng thú lắm.
"Bác Diệp, cám ơn bác đã cứu mẹ con." Lê Tư Thần rất cung kính hướng Diệp Phi khom mình cúi chào một góc chín mươi độ. Làm con cái, vì cha mẹ, cung kính cảm tạ người có ơn là lẽ dĩ nhiên.
"Con, , , , Con là con của Hân Nhi , , , , " Diệp Phi có chút giật mình.
"Vâng, con là con trai của mẹ." Lê Tư Thần lễ độ nói.
"Ha ha ha, quả thực Hân Nhi rất yêu hắn ta, thế nhưng, , , , , , " Diệp Phi không nói nên lời, bây giờ đối với tình cảm của Hân Nhi, Diệp Phi cũng không biết nói gì? Trong lòng có một loại chấp niệm, bởi vì Hân Nhi là do mình cải tạo, là do mình sáng tạo, cô ấy nhất định phải thuộc về mình, nếu như không thuộc về mình, thì người đó cũng tuyệt đối không phải là Âu Dương Thần, trong tiềm thức Diệp Phi vẫn đem cái chết của Tuyết Nhi quy kết cho Âu Dương Thần, nhưng bây giờ, , , , Diệp Phi cũng cảm thấy kỳ quái, ba năm này thỉnh thoảng vẫn thấp thoáng xuất hiện một bóng dáng khác, ngay cả Diệp Phi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lần này lại thấy gương mặt quen thuộc đó, Diệp Phi nhận ra mình không có điên cuồng tưởng tượng mình thấy Hân Nhi, mà là một loại buông lỏng tình yêu, có lẽ bây giờ anh thật đã thương yêu Hân Nhi như tình yêu đối với một đứa em gái mà thôi. Thấy Hân Nhi còn sống, trong lòng Diệp Phi chỉ có vui mừng, cũng không còn cảm giác cố chấp, nhất định phải giữ cô ấy bên cạnh mình.
Diệp Phi lại nhìn vào mắt Lê Tư Thần, trong lúc đó bất chợt cảm thấy đứa bé này thật đáng yêu, bởi vì con của Hân Nhi, nên trong lòng không khỏi nỉ non"Lúc nào thì ta mới có thể có một đứa bé giống như con vậy."
"Bác Diệp, có lẽ bác đã có rồi, chỉ là bác không biết mà thôi." Lê Tư Thần dằng dặc nói.
Gương mặt Diệp Phi mờ mịt nhìn Lê Tư Thần.
"Bác Diệp, con cho bác cái này, con biết bác sẽ cần đến nó ." Lê Tư Thần nói xong, đưa tài liệu đang cầm trên tay cho Diệp Phi.
"Cái này là, , , , , , , , , , , " Diệp Phi lơ đãng đảo quan phần tài liệu trên tay. Nhìn một chút không khỏi trợn to hai mắt. Nha đầu kia thế nhưng, , , , , , , , , , ,
"Cám ơn." Diệp Phi nói một câu cám ơn liền lập tức hướng bên ngoài bệnh viện chạy đi, ngay cả trang phục bác sĩ trên người cũng không kịp thay.
Lê Tư Thần ở phía sau nhìn theo bóng dáng của Diệp Phi chạy đi, không khỏi nhếch lên khóe miệng, cảm thấy quyết định này của mình thật là chính xác.
Lê Tư Thần xoay người hướng phòng bệnh của Hân Nhi đi tới.
"Bà xã à, có đau hay không, anh biết rõ em sợ nhất là đau đớn, nếu như có thể anh thật sự muốn đau thay em, , , , , , " Âu Dương Thần cầm tay Hân Nhi lên đặt lên miệng của mình, dịu dàng hôn. Lê Tư Thần thấy Âu Dương Thần và Hân Nhi như thế, trong lòng cũng không đành lòng, yên lặng lui ra khỏi phòng bệnh.
"Tiểu Thần Thần, tớ và Dung Dung muốn đi, lòng dạ lão Vương thật là hiểm độc, không cho chúng mình nghỉ phép. Tớ không đành lòng bỏ cậu. Tiểu Thần Thần, cậu phải mau trở lại tìm chúng tớ nha" Lâm Vi ôm Lê Tư Thần, nhân tiện nhéo mặt của Lê Tư Thần, nghĩ đến làn da mịn màng không thể bị chà đạp, trong lòng Lâm Vi cũng bắt đầu kêu gào, nội tâm đang đem tổ tông mười tám đời của Hắc Vương mắng cho một trận.
"Ừ." Lê Tư Thần ngược lại không lộ ra vẻ gì khác, coi như trong lòng Lê Tư Thần có chút không nỡ, nhưng nét mặt thản nhiên kia vẫn không có biểu hiện gì, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của Lê Tư Thần và tiểu công chúa, nếu như là tiểu công chúa thì lúc này nhất định khóc lóc thảm thiết, tiểu công chúa rất biết biểu đạt tình cảm của mình, còn Lê Tư Thần sẽ không như vậy, có thể trong tiềm thức Lê Tư Thần vẫn cho rằng mình là một người đàn ông nhất định phải bảo vệ Hân Nhi và tiểu công chúa thật tốt, đây cũng chính là điều cậu không cho phép mình yếu kém cho dù cậu chỉ mới năm tuổi.
"Tiểu Thần Thần, cậu thật là không hiểu gì về thể hiện tình cảm, khuôn mặt của cậu lạnh giống y như cha cậu, hừ, chúng ta đi." Nói xong Lâm Vi kéo Dung Dung rất nhanh biến mất khỏi biệt thự, Lê Tư Thần nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng suy nghĩ có lẽ mình nên nghe theo ý kiến của phúc hắc vương sớm một chút đi đến căn cứ huấn luyện, nhưng đầu tiên phải giải quyết xong việc hạnh phúc của cha và mẹ.
Lê Tư Thần phân phó phòng bếp nấu chút cháo sau đó rất tự nhiên mang cho Âu Dương Thần. Vi hạo nói có thể tối nay Hân Nhi sẽ tỉnh. Nghĩ tới việc mình nhanh chóng sẽ gặp được mẹ, trong lòng Lê Tư Thần có chút vui vẻ, chỉ là khi nghe tới Vi Hạo nói thời gian này Hân Nhi có thể hoàn toàn mất trí nhớ bởi vì tác dụng phụ của thuốc, nhưng vậy cũng tốt, xem như mẹ chỉ bị thương thôi.
"Cài cài, , , , " Lê Tư Thần đẩy cửa, thấy Âu Dương Thần nằm ngủ ở bên cạnh Hân Nhi, những ngày này, Âu Dương Thần hầu như không có ngủ, Lê Tư Thần biết Âu Dương Thần nhất định rất là mệt mỏi, thận trọng đi tới bên cạnh, cầm lên áo khoác của Âu Dương Thần muốn đắp trên người Âu Dương Thần, nhưng khi nhìn Âu Dương Thần dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn mình, Lê Tư Thần nhất thời giật mình, nói "Con chỉ là muốn ngồi trên ghế sofa, áo khoác này làm phiền con." Lời nói của Lê Tư Thần nghe thế nào cũng đều có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, Âu Dương Thần cũng cảm thấy vậy nên nói, "Ba cũng chưa nói con phải giúp ba đắp chăn mà, , , , "
Lê Tư Thần, , , , , ,
"Khụ khụ, người giúp việc trong nhà tự nhiên làm hơi nhiều đồ ăn một chút, trong nhà lại không có ai ở đây." Lê Tư Thần cảm thấy mất tự nhiên cầm hộp giữ ấm đặc biệt làm vì Âu Dương Thần đưa cho anh. Còn hộp kia chính là cháo cho Hân Nhi.
"Ừ." Âu Dương Thần cầm lấy mở ra nhìn, nhận ra toàn bộ đều là món ăn mình thích, nhất thời cảm thấy rất cảm động, chăm chú nhìn Lê Tư Thần, thấy con trai không được tự nhiên, cái này gọi là tự nhiên sao? Rõ ràng là cố ý làm, Lê Tư Thần bị Âu Dương Thần nhìn chăm chú nên hơi mất tự nhiên, quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thời tiết.
"Ăn thật ngon, , " Âu Dương Thần nhàn nhạt nói một câu, nhìn một bên mặt của Lê Tư Thần nhếch miệng. Thật muốn bóp mặt con trai đáng yêu của mình.
"Thần, , Thần, , chạy mau" Giọng Hân Nhi nho nhỏ cất lên.
"Mẹ, , "
"Bà xã, , "
Âu Dương Thần và Lê Tư Thần đồng thời chạy tới, Hân Nhi thấy có một chiếc xe muốn lao tới Âu Dương Thần, rất muốn mở mắt cứu anh ấy, , nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở ra được, Hân Nhi vẫn cố gắng nỗ lực, rốt cuộc mở mắt thấy được gương mặt của Âu Dương Thần.
"Thần, anh không sao chứ?" Theo bản năng Hân Nhi ôm Âu Dương Thần thật chặt. Chỉ có mình cô biết vào thời điểm đó cô sợ đến dường nào.
"Không sao cả, không sao cả, Hân Nhi, , , , "
Hân Nhi, , , , , , , , , , Đúng vậy, mình là Hân Nhi, không còn là Lam Hân Nhi, bây giờ mình chính là Lê Hân Nhi. Cho tới bây giờ cũng chỉ là Hân Nhi, , , Hân Nhi giống như bị kích thích, một tay dùng sức đẩy Âu Dương Thần ra, tay kia vừa mới phẫu thuật xongHân Nhi vừa động rảnh tay thuật, cũng không có rất lớn hơi sức, chỉ là đem Âu Dương thần đẩy ra.
"Hân Nhi, , " Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn Hân Nhi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, , , ,
"Xin lỗi" Hân Nhi nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, không biết mình đang nói cái gì, , , ,
Thật xin lỗi, , , , , , , , , ,
"Người nói xin lỗi chính là ta, Hân Nhi, năm năm rồi, anh đợi em ròng rã năm năm rồi, đợi đến bây giờ em lại nằm đây nói xin lỗi sao? Em quên khoảng thời gian chúng ta đã ở bên nhau mỗi ngày sao? Em quên anh vì em đã xây dựng ngôi nhà của chúng ta như thế nào sao?" Âu Dương Thần đau đớn nói.
Cái gì, , , , , Gương mặt Hân Nhi mờ mịt, em chỉ nhớ anh vì Lăng Phỉ Tuyết nên xây dựng ngôi nhà tuyết thôi.
"Mẹ, , , , , , , , , , " Rốt cuộc Lê Tư Thần quyết định chạy đến giải vây.
"Tiểu Thần, sao con lại ở đây, , , , mẹ bị thương nên con tới đúng không? Thật xin lỗi, mẹ không sao, con không cần phải lo lắng." Hân Nhi nhìn Lê Tư Thần với khuôn mặt lo âu và dịu dàng, từ ái của người làm mẹ, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thần nhìn thấy bộ dáng này của Hân Nhi, một loại ánh sáng chiếu rọi, giờ phút này Âu Dương Thần có cảm giác thỏa mãn, cảm giác có vợ con thật vô cùng tốt mặc dù Hân Nhi chưa tiếp nhận mình, nhưng Âu Dương Thần có lòng tin nhất định có thể làm Hân Nhi cảm động một lần nữa, tóm lại lần này anh nhất định không buông tay.
"Mẹ, mẹ có đau hay không, , , , Tiểu Thần gọi người đến giúp" Giờ khắc này Lê Tư Thần ở trước mặt Hân Nhi lại thật sự chỉ như là một đứa bé, quan tâm nhiểu đến mẹ mình.
"Không đau không đau, Tiểu Thần, mẹ không có chuyện gì."
"Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi, ba rất lo lắng cho mẹ đó. Cũng mấy ngày rồi ba không có ngủ." Lê Tư Thần đột nhiên nói ra một câu, trực tiếp hù dọa Hân Nhi, dĩ nhiên Âu Dương Thần kinh sợ nhất, anh cũng mờ mịt nhìn Lê Tư Thần, đây là tình huống gì?
"Tiểu Thần, , , , , , Con biết, , " Hân Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Thần, cô kinh ngạc vì Tiểu Thần biết Âu Dương Thần chính là cha của cậu , mà Âu Dương Thần kinh ngạc chính là Lê Tư Thần lại gọi mình là cha. Điều này làm cho Âu Dương Thần thật sự không ngờ.
"Mẹ, con đã biết." Lê Tư Thần có chút im lặng nói.
"Tiểu Thần. Mẹ không phải cố ý muốn giấu con." Hân Nhi cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ, vì ban đầu cô cứ như vậy nói anh ấy ở trên vũ trụ.
"Không sao đâu mẹ, không phải là lỗi của mẹ, con không trách mẹ." Lê Tư Thần nói lời này rồi nhìn Âu Dương Thần .
Chẳng lẽ là lỗi của ba, được rồi, anh thừa nhận, chính là lỗi của anh, Âu Dương Thần ngượng ngùng cúi đầu, mặc kệ như thế nào, chỉ cần con trai nhận mình là được.
"Tiểu Thần, con ra ngoài trước một chút được không? Mẹ có chuyện muốn nói vớiba con, , " Hân Nhi quay về phía Lê Tư Thần dịu dàng nói.
"Dạ được, mẹ, con mang cháo cho mẹ ăn, mẹ phải ăn đó nha."
"Ừ, , , , , , , "
Sau khi Lê Tư Thần đi, chỉ còn lại Âu Dương Thần và Hân Nhi, Âu Dương Thần nhìn thẳng vào mắt Hân Nhi, trong ánh mắt rất phức tạp, có chút đáng yêu, hổ thẹn, và lo lắng, , ,
"Thần, Anh cũng biết Tiểu Thần tồn tại, em biết anh sẽ không thích ai khác sinh con cho anh trừ Tuyết Nhi, nhưng Tiểu Thần cũng năm tuổi rồi, anh xem như không biết được không? Tiểu Thần chỉ là con của em." Hân Nhi nhàn nhạt nói, năm năm trôi qua rồi, Hân Nhi đã không còn là một cô gái tự ti, bây giờ cô chính là Tổng quản lý Long Thắng, cũng có thể đơn phương gánh vác cả công ty được rồi.
Cái gì. . . . . . Không thích, , anh hông thích ánh mắt của đứa bé kia, anh cực kỳ thích Lê Tư Thần, làm sao có thể giả bộ như không biết đây. Âu Dương Thần cảm giác trong lòng mình hình như có một cổ lửa giận đang thiêu đốt, muốn nổi giận lại không dám phát phát ra, thậm chí lời nói cũng không biết nói thế nào.
"Nếu như anh đồng ý, anh ra ngoài trước đi, em Truy?n ch? có trên 'Ddlqd" rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Hân Nhi nhìn nét mặt Âu Dương Thần thay đổi liên tục có chút lạ lùng, càng xuống lệnh đuổi khách.
"Tiểu Thần, , , , , , , , , , " Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần không có động tĩnh, liền kêu Lê Tư Thần đi vào.
"Mẹ thế nào?" Lê Tư Thần lập tức đẩy cửa đi vào.
"Mẹ muốn nghỉ ngơi." có ý người nào không nên xuất hiện ở đây có thể đi được rồi.
"A, dạ được, ba." Một tiếng “ba” của Lê Tư Thần gọi cực kỳ ngọt, nếu như không phải tình huống bây giờ, Âu Dương Thần nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại, , , , Mặt Âu Dương Thần tối lại theo gót Lê Tư Thần đi ra ngoài.
Vừa tới ngoài hành lang, Lê Tư Thần đột nhiên xoay người hướng Âu Dương Thần đưa tay ra.
Âu Dương Thần, , , , , , , , vô cùng mờ mịt.
"Mới vừa rồi con đứng trước mặt mẹ nói tốt cho ba, phần thưởng của con." Lê Tư Thần giống như nói lời rất bình thường, dường như hôm nay thời tiết tốt.
Nhưng mặt Âu Dương Thần càng đen hơn, vốn cho là Lê Tư Thần là thật tâm đón nhận mình làm cha, ai ngờ vào lúc này còn muốn mình thưởng.
"Mười triệu, cám ơn." Lê Tư Thần không khách khí nói.
Mười triệu, tại sao con không đi cướp? Âu Dương Thần kêu lên, đây thật là con trai của mình sao? Không phải là sai lầm rồi sao. Làm thế nào mà ngay cả một chút đáng yêu, dịu dàng, thiện lương của Hân nhi cũng không có chứ? Âu Dương Thần kiên quyết không thừa nhận di truyền từ chính mình.
Chỉ là trong mắt Lê Tư Thần mười triệu này thật không đáng gì? Nếu như ông ấy nghĩ muốn tiền, còn không phải là lúc nào cũng có sao, tùy tiện muốn đùa chơi một lát để quản lý tài khoản, chuyển tiền không được sao? Làm như vậy là vì mới vừa rồi giúp Âu Dương Thần tìm một lý do thích hợp với lại tìm cớ, bởi vì ngay cả chính cậu cũng không biết làm như thế nào cùng Âu Dương thần khai thông, cậu không giống tiểu công chúa biết làm nũng muốn này muốn nọ, nhưng cậu hy vọng có thể nghe lời nói của Âu Dương Thần, cho dù phương thức như thế nào.
"Tốt, trở lại đây, ba sẽ viết chi phiếu cho con, chỉ là con phải đồng ý với ba một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Hãy làm cho mẹ con tha thứ cho ba, trở lại bên cạnh ba."
"Tại sao?" Lê Tư Thần khinh thường nói, mười triệu giống như mua mẹ con, nằm mơ.
"1 tỷ, , , , " Hiện tại Âu Dương Thần như đang sống trong Hôi Thái Lang, đang dụ dỗ con trai của mình, vì muốn đoạt về bà xã, sẵn sàng uy hiếp, dụ dỗ con trai mình.
"Một năm bảo vệ bằng tàu lửa." Lê Tư Thần cũng bắt đầu cùng Âu Dương Thần đàm phán nói.
Cái gì, , , , ,
Một năm hỏa tuyến hộ tống, lợi nhuận kia cũng không phải là đơn giản 1 tỷ. Thậm chí không chỉ là trăm tỷ, nghìn tỷ cũng có thể, Âu Dương Thần lúc này mới cảm thấy con trai của mình phúc hắc dường nào. Khó trách có thể cùng mấy người kia trong đội ngũ tổ chức khủng bố , mới vừa biết Lê Tư Thần nằm trong tổ chức khủng bố, Âu Dương Thần không thể nào tin được, làm sao có thể, Tiểu Thần rõ ràng mới năm tuổi, làm sao một đứa bé lại có thể suy nghĩ vậy được, giờ Âu Dương Thần hoàn toàn hiểu đây là không phải là vấn đề to lớn gì, ngay cả anh cũng sa hố như vậy, thì còn có người nào không dám, một mặt Âu Dương Thần cảm thấy không cam lòng nhưng mặt khác có cảm thấy rất tự hào vì vậy đứa trẻ xuất sắc như vậy chính là con trai của mình, con trai của Âu Dương Thần. Còn nữa, có thể làm cho Hân Nhi trở lại bên cạnh, đừng nói là nghìn tỷ, táng gia bại sản anh cũng nguyện ý đấy.
"Được, , , , , , , , , , , " Âu Dương Thần trầm ổn nói.
Ngồi xuống cùng Lê Tư Thần vỗ tay đồng ý, Hân Nhi thế nào cũng không có nghĩ đến mình cứ như vậy bị con trai bảo bối bán đi, cô đang lo lắng Lê Tư Thần biết Âu Dương Thần không thích cậu, có đang cảm thấy khổ sở hay không? Mà không biết mùi vị bị bán đi để lấy số tiền gấp đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.