Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 101: Chiếc khăn quàng cổ (tiếp theo)
Hạ Thủy Liên Y
18/04/2016
"Nhưng, có lạ không
đây, chỉ có cậu xem như bảo bối, cậu liền hả hê đem ra ngoài khoe
khoang, còn Thần vẫn để ở nhà, cậu đắc ý cái gì chứ." Dật Phong khinh
thường nói, thuận tiện mang Âu Dương Thần ra cho có tính thuyết phục,
chỉ là lới nói chỉ thích hợp đối với loại không ăn được bồ đào thì nói
bồ đào còn xanh và ý vị.
"Hôm nay nha đầu Vận không đến sao? Hai người các cậu vẫn có thể ở đây ồn ào vậy à, Hạ, cậu có tiến bộ rồi " Lưu Phàm-người cuối cùng cũng đến, vừa bước vào liền nghe được Dật Phong và Vũ Hạ tranh cãi, ngược lại Âu Dương Thần trước sau như một luôn trầm mặc.
"Phàm, phạt rượu đi, giờ này mới đến, có phải đang vui vẻ trong đám nữ nhân không ra được hay không, có muốn tớ dạy cậu hai chiêu không?." Dật Phong thấy Lưu Phàm xuất hiện không khéo lại nói câu lúc nãy mới nói với Âu Dương Thần để trêu ghẹo.
"Cậu cho rằng tớ cũng giống cậu là Hoa Hồ Điệp à." Lưu Phàm cũng không nể mặt Dật Phong, tự nhiên ngồi xuống uống rượu.
"A, Hạ, tớ muốn giết chết bà xã cậu." Dật Phong phát điên, từ lần trước Cầm Vận nói đùa Dật Phong là Hoa Hồ Điệp, hơn nữa theo lời mẹ Dật Phong -Thẩm nhu kể lại, cái tên Hoa Hồ Điệp này xuất phát từ trong hội truyền ra, có mấy đứa bạn chơi thân từ nhỏ luôn cả gan gọi Dật Phong là Hoa Hồ Điệp, làm cho Dật Phong rất là lúng túng, còn nhớ anh chính là Cố Dật Phong, đại thiếu gia duy nhất của tập đoàn Cố thị vừa mới công bố công ty Softwares, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, cũng không có quan hệ gì với Hoa Hồ Điệp, chỉ là, , , , , , , , lời đồn, , , , ,
"Bác gái cũng nói vậy." Vũ Hạ không để ý Dật Phong phát điên, thật ra thì anh cũng cho là cách xưng hô này rất thích hợp.
"Hừ." Nói đến Thẩm nhu, Dật Phong liền im lặng, ngày nào cũng bắt buộc mình kết hôn, Dật Phong tránh còn không kịp đây. Thấ nào cón có thể chủ động gây phiền toái đây?
"Ai, thật mệt mỏi." Lưu Phàm mệt mỏi nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon, lay động rượu đỏ trong tay.
"Phàm, cậu có cái gì phải mệt chứ, như Thần quản lý cả một thủ đô đế quốc còn chưa nói mệt mỏi." Dật Phong bất mãn nói, hắn cảm thấy trong bốn đứa thì Lưu Phàm là hạnh phúc nhất rồi, ngày ngày làm việc thiết kế mình thích, lúc vui mừng thì vẽ, khi mất hứng thì thôi, lại có thể không cần gánh vác công ty Lưu gia, dù sao cũng còn anh trai chăm lo, hạnh phúc nhất trong bon họ rồi, không ngờ lúc này còn ngồi ở đây oán trách, đạo trời khó tha.
"Ai nói tớ không mệt, tớ phải đi tuyển người có năng lực cũng gần một tháng rồi, bận chết tớ rồi." Nhớ tới Lăng Phỉ Tuyết, đi lâu như vậy, ngày nghỉ dù sao cũng hết rồi, cũng không tiện đi tìm cô ấy trở lại, người ta có lẽ thật sự bận việc, nhưng thiết kế Thần Phàm gần đây cũng làm cho Lưu Phàm không hài lòng, thường xuyên tức giận, nhưng mà điều này cũng khó trách, thấy tác phẩm của Hân Nhi luôn tốt, nhìn lại mình không có cùng một đẳng cấp, cảm giác giống như mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, vẫn là có thể hiểu.
"A, nói vậy là cậu có diện mạo xấu xí nhưng lại là một chủ thiết kế tài hoa phi phàm. Phàm, khẩu vị của cậu cũng nặng quá." Dật Phong lại bắt đầu nghĩ tới phương diện này.
"Cậu nói cái gì đó, nếu vậy thì chỉ cần nhìn bên trong không cần nhìn bề ngoài con người sao?" Lưu Phàm kiên quyết chống lại, thật ra thì chính hắn cũng không biết tại sao trong một tháng này vẫn hiện lên bóng dáng người kia, thậm chí ngay cả lúc ở Paris cũng nhìn lầm người.
"Tớ về trước đây, các cậu cứ nói chuyện tiếp." Âu Dương Thần để lại những lời này liền bước chân đi ra khỏi palace, lại là cô ấy, lại là cô ấy, lúc nào thì cô ấy đã hoàn toàn đi vào cuộc sống của mình, vốn tưởng rằng lúc hẹn bọn họ thì có thể tạm quên cô ấy, nhưng trong đầu đều là cô ấy, đều là cô ấy, Âu Dương Thần cảm thấy rất là phiền não, , , , , , , ba người ở lại không hiểu cảm giác con người Thần. Thần sao vậy? Ba người nhìn nhau mấy lần, mặt mờ mịt, , , , , , ,
"Hôm nay nha đầu Vận không đến sao? Hai người các cậu vẫn có thể ở đây ồn ào vậy à, Hạ, cậu có tiến bộ rồi " Lưu Phàm-người cuối cùng cũng đến, vừa bước vào liền nghe được Dật Phong và Vũ Hạ tranh cãi, ngược lại Âu Dương Thần trước sau như một luôn trầm mặc.
"Phàm, phạt rượu đi, giờ này mới đến, có phải đang vui vẻ trong đám nữ nhân không ra được hay không, có muốn tớ dạy cậu hai chiêu không?." Dật Phong thấy Lưu Phàm xuất hiện không khéo lại nói câu lúc nãy mới nói với Âu Dương Thần để trêu ghẹo.
"Cậu cho rằng tớ cũng giống cậu là Hoa Hồ Điệp à." Lưu Phàm cũng không nể mặt Dật Phong, tự nhiên ngồi xuống uống rượu.
"A, Hạ, tớ muốn giết chết bà xã cậu." Dật Phong phát điên, từ lần trước Cầm Vận nói đùa Dật Phong là Hoa Hồ Điệp, hơn nữa theo lời mẹ Dật Phong -Thẩm nhu kể lại, cái tên Hoa Hồ Điệp này xuất phát từ trong hội truyền ra, có mấy đứa bạn chơi thân từ nhỏ luôn cả gan gọi Dật Phong là Hoa Hồ Điệp, làm cho Dật Phong rất là lúng túng, còn nhớ anh chính là Cố Dật Phong, đại thiếu gia duy nhất của tập đoàn Cố thị vừa mới công bố công ty Softwares, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, cũng không có quan hệ gì với Hoa Hồ Điệp, chỉ là, , , , , , , , lời đồn, , , , ,
"Bác gái cũng nói vậy." Vũ Hạ không để ý Dật Phong phát điên, thật ra thì anh cũng cho là cách xưng hô này rất thích hợp.
"Hừ." Nói đến Thẩm nhu, Dật Phong liền im lặng, ngày nào cũng bắt buộc mình kết hôn, Dật Phong tránh còn không kịp đây. Thấ nào cón có thể chủ động gây phiền toái đây?
"Ai, thật mệt mỏi." Lưu Phàm mệt mỏi nhắm mắt lại nằm trên ghế sa lon, lay động rượu đỏ trong tay.
"Phàm, cậu có cái gì phải mệt chứ, như Thần quản lý cả một thủ đô đế quốc còn chưa nói mệt mỏi." Dật Phong bất mãn nói, hắn cảm thấy trong bốn đứa thì Lưu Phàm là hạnh phúc nhất rồi, ngày ngày làm việc thiết kế mình thích, lúc vui mừng thì vẽ, khi mất hứng thì thôi, lại có thể không cần gánh vác công ty Lưu gia, dù sao cũng còn anh trai chăm lo, hạnh phúc nhất trong bon họ rồi, không ngờ lúc này còn ngồi ở đây oán trách, đạo trời khó tha.
"Ai nói tớ không mệt, tớ phải đi tuyển người có năng lực cũng gần một tháng rồi, bận chết tớ rồi." Nhớ tới Lăng Phỉ Tuyết, đi lâu như vậy, ngày nghỉ dù sao cũng hết rồi, cũng không tiện đi tìm cô ấy trở lại, người ta có lẽ thật sự bận việc, nhưng thiết kế Thần Phàm gần đây cũng làm cho Lưu Phàm không hài lòng, thường xuyên tức giận, nhưng mà điều này cũng khó trách, thấy tác phẩm của Hân Nhi luôn tốt, nhìn lại mình không có cùng một đẳng cấp, cảm giác giống như mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, vẫn là có thể hiểu.
"A, nói vậy là cậu có diện mạo xấu xí nhưng lại là một chủ thiết kế tài hoa phi phàm. Phàm, khẩu vị của cậu cũng nặng quá." Dật Phong lại bắt đầu nghĩ tới phương diện này.
"Cậu nói cái gì đó, nếu vậy thì chỉ cần nhìn bên trong không cần nhìn bề ngoài con người sao?" Lưu Phàm kiên quyết chống lại, thật ra thì chính hắn cũng không biết tại sao trong một tháng này vẫn hiện lên bóng dáng người kia, thậm chí ngay cả lúc ở Paris cũng nhìn lầm người.
"Tớ về trước đây, các cậu cứ nói chuyện tiếp." Âu Dương Thần để lại những lời này liền bước chân đi ra khỏi palace, lại là cô ấy, lại là cô ấy, lúc nào thì cô ấy đã hoàn toàn đi vào cuộc sống của mình, vốn tưởng rằng lúc hẹn bọn họ thì có thể tạm quên cô ấy, nhưng trong đầu đều là cô ấy, đều là cô ấy, Âu Dương Thần cảm thấy rất là phiền não, , , , , , , ba người ở lại không hiểu cảm giác con người Thần. Thần sao vậy? Ba người nhìn nhau mấy lần, mặt mờ mịt, , , , , , ,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.