Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
Chương 130: Chúng ta cùng chơi một trò chơi
Hạ Thủy Liên Y
06/06/2016
“Dạ, vì sao Hân
Nhi còn chưa tỉnh lại?” Nhìn Hân Nhi đã ngủ thật lâu tựa như vẫn đang
còn hôn mê, không tỉnh lại, trong lòng Âu Dương Thần giống như có tảng
đá ngàn cân đè nặng. Cho đến bây giờ, Âu Dương Thần dường như vẫn còn
cảm thấy lạc trong sương mù, Hân Nhi trước mặt, bản thân có thể chạm
đến, thậm chí có thể hôn lên làn da non mịn kia, nhưng mà, Hân Nhi vẫn
luôn ngủ say như vậy khiến Âu Dương Thần cảm thấy tất cả đều không chân
thực, cô không nói chuyện với anh, không nhìn anh, cái gì cũng không
khiến tâm lý Âu Dương Thần cảm nhận được sự hốt hoảng và mơ hồ mà trước nay chưa từng có. Giờ phút này Âu Dương Thần thật hi
vọng lúc Hân Nhi thức dậy có thể giống như lần đầu gặp nhau vào năm năm
trước, cho mình một cái tát, nói lên tất cả chua xót buồn khổ suốt năm
năm qua, nhưng mà, Âu Dương Thần biết là không có khả năng, bởi vì Dạ
nói, cho dù Hân Nhi tỉnh lại thì cũng…
“Thần, đừng nóng vội, tôi tin sẽ rất nhanh thôi.” Trong lòng Dạ thật ra cũng có chút sốt ruột, đây là loại thuốc mới nhất mà anh vừa mới nghiên cứu tạo ra, ai cũng không biết nó có tác dụng như thế nào, tuy đã thí nghiệm ở động vật nhưng ở người thì đây vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa, anh cũng không biết có thể áp chế khối máu đông của cô bao lâu. Đối với thuốc của bản thân, Dạ có chút chờ mong cùng với bất an thật sâu, cứ mâu thuẫn như vậy.
Âu Dương Thần nắm lấy tay Hân Nhi đặt trên bờ môi nhợt nhạt mà hôn, bà xã, anh chờ em.
…
“Tổng giám đốc, phu nhân…cô ấy…”
“Sao vậy, cô ấy không thoải mái sao?”
“Không…không phải,…phu nhân vừa học được cách gấp máy bay giấy nên đã lấy toàn bộ tài liệu của ngài vò nát rồi…” Tiểu Vân ôm loại thái độ liều chết đi tới nói với Âu Dương Thần chuyện này, sự sợ hãi trong lòng chỉ có mình Tiểu Vân biết, Tổng giám đốc bình thường lạnh lùng như vậy, bản thân nhất định chết chắc rồi.
“Ừm.” Âu Dương Thần thản nhiên đáp một tiếng.
Ách. Được rồi, bất cứ giá nào, còn hơn để tự mình Tổng giám đốc tìm hiểu rõ: “Tổng giám đốc, cái đó, cái đó là văn kiện hợp tác với Anderson, hình như, hình như chỉ có một phần đó.” Tiểu Vân nói xong lời này, rất thông minh dời di động ra xa nửa thước(cỡ 15cm), chờ đợi âm thanh nổi giận kế tiếp, nhưng mà…
Một giây
Hai giây
Ba giây đi qua
Không có gì cả, Tiểu Vân đưa di động tới gần một chút, lại vẫn không có gì cả, đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Âu Dương Thần truyền đến: “Đã nghe rõ chưa?”
Ách, cái gì?
“Cái đó, Tổng giám đốc, vừa rồi tôi…ngài có thể lặp lại lần nữa không?” Tiểu Vân lấy can đảm hỏi lại lần nữa, trong lòng thầm oán, đây là bình yên trước cơn bão sao?
“Đến ba giờ chiều cho người đi Mật Tuyết Nga Nhi mua bánh tiramisu, nhất định phải đúng giờ, cô ấy sẽ đói bụng.”
Chỉ như vậy…tuy Tiểu Vân nghĩ vậy nhưng lời nói đến bên miệng vẫn biến thành: “Vâng, tôi đã hiểu.” Nhưng mà, trong lòng Tiểu Vân thầm nghĩ, bên ngoài luôn đồn đại Âu Dương Thần lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng, thậm chí còn có lòng dạ độc ác, không gần nữ sắc. nhưng mà ai có thể biết được Âu Dương Thần vẫn luôn kim ốc tàng kiều*, nhìn toà nhà trước mặt, nghe bọn họ nói mỗi cảnh mỗi vật đều do Âu Dương Thần tự mình bố trí, là đặc biệt bố trí vì phu nhân. Nhìn dung mạo tuyệt sắc của phu nhân cùng với con ngươi trong suốt kia, Tiểu Vân có thể tưởng tượng được phong vận ngày trước của phu nhân. Đáng tiếc bây giờ phu nhân đã hoàn toàn không có tâm trí, nhưng mà, phu nhân thực sự rất thông mình, thứ gì cũng có thể học được rất nhanh, chuyện gì làm một lần là cô ấy có thể làm theo, nhưng đây cũng là một chuyện bi ai, chẳng hạn như máy bay giấy vừa rồi…Tới nơi này chăm sóc Hân Nhi đã một tuần, Tiểu Vân vẫn không hiểu vì sao bản thân lại được lựa chọn để chăm sóc Hân Nhi, bởi vì Tiểu Vân cũng chỉ mới đến tập đoàn Âu thị làm việc ngắn ngủn nửa năm, nhưng mà…Vận mệnh chính là như vậy, có lẽ do bản thân có kiên nhẫn, nhưng mà, Tiểu Vân vẫn cực kỳ cảm tạ khi bản thân có cơ hội tới nơi này, có thể quen biết với Hân Nhi khờ dại đáng yêu, còn có thể có nhận thức mới về Âu Dương Thần.
Khi Âu Dương Thần về đến nhà thì Tiểu Vân đã tan ca, Tiểu Vân đi làm giống như cách thức ở châu Âu vậy, bởi vì tan ca thì Âu Dương Thần có thể về nhà, rất nhiều lúc ở công ty không có chuyện quan trọng gì thì Âu Dương Thần vẫn luôn ở nhà với Hân Nhi, chỉ là cũng không thể mỗi ngày đều như vậy, tập đoàn Âu thị lớn như vậy nhất định phải có người quản lí, năm truyện của lê*quýddoon#năm này, Âu Dương Thần vì để khiến mình mất đi cảm giác, rất nhiều lúc đều tự mình làm những chuyện này, bây giờ những chuyện đó đương nhiên vẫn cần anh tự mình làm. Bây giờ chỉ còn một mình Hân Nhi chơi đùa ở trong hoa viên, nhìn thấy Hân Nhi đang chăm chú chơi đùa, sắc mặt Âu Dương Thần không khỏi dần dần nhu hoà, có một loại cảm giác gọi là thoả mãn, giống như nắng ấm mùa đông. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Thần xuất hiện loại nhu hoà này, cảm giác cực kỳ…quái dị.
Nhưng khi Âu Dương Thần bước thêm một bước tới gần, nhìn thấy Hân Nhi đang chơi cái gì, sắc mặt nhất thời đen lại.
“Em đang làm gì?” Âu Dương Thần lập tức kéo Hân Nhi đang chơi bùn lên. Nhìn thấy mặt và người cô tất cả đều bị bùn vấy bẩn, lần đầu tiên Âu Dương Thần có loại cảm giác im lặng hỏi ông trời.
“Anh làm gì đấy? Người xấu, tôi muốn nặn búp bê đất, anh xem tôi nặn đẹp không.” Đột nhiên bị ngăn lại, Hân Nhi cục kỳ mất hứng, đôi lông mày trên dung nhan tuyệt mỹ nhăn lại, môi nhỏ phấn nộn cong lên, rõ ràng không vui, hét lên với Âu Dương Thần. Còn có chút giống như hiến vật quý đưa cho Âu Dương Thần xem búp bê đất trong tay, giống như đứa bé chờ được khen ngợi, khiến cho Âu Dương Thần không thể không nhịn lại.
“Được, đã vỡ, anh chơi với em được không? Nhưng em không thể lại nói anh là người xấu, biết không?” Âu Dương Thần dùng giọng nói ôn hoà hết sức, đối với Hân Nhi, anh không nổi giận nổi, cũng không dám nổi giận. Hân Nhi vừa mới tỉnh lại mấy ngày này, thật sự chuyện gì cũng không biết, những chuyện khiến người ta không nói được lời nào đều đã làm qua, tuy lúc đầu Âu Dương Thần có chút khó chấp nhận, cũng đã từng quát Hân Nhi, nhưng mà sau lần Hân Nhi khóc đến kinh thiên động địa đó, Âu Dương Thần cũng không dám nữa, hơn nữa lại càng không buông tha, Âu Dương Thần vẫn từ từ dạy bảo cô từng bước, Hân Nhi cũng cực kì thông minh, rất nhiều thứ có thể học được rất nhanh, sau này, Hân Nhi thích xem tivi, từ những hình ảnh trong tivi cũng học được rất nhiều thứ. Âu Dương Thần thấy như vậy cũng tốt nên không ngăn cản, lại vẫn thường xuyên chọ một số phim tốt cho cô xem, xem ra chuyện nặn búp bê đất này cũng là học được từ trên tivi, chỉ là không phải cực kỳ thành công thôi.
“Được.” Hân Nhi vui vẻ đáp.
“Vậy anh có phải người xấu nữa không?” Âu Dương Thần quả nhiên sẽ hướng dẫn từng bước.
“Ừm, Tiểu Vân chơi với Hân Nhi là người tốt, mẹ Chu là người tốt, vậy anh cũng là người tốt.” Hân Nhi cẩn thận suy nghĩ và suy đoán, đưa ra kết luận. Sắc mặt Âu Dương Thần càng thêm đen, tình cảm với anh còn không bằng một nhân viên và một bảo mẫu anh mời tới, nghĩ đến điều này, quả nhiên Âu Dương Thần vẫn bộc phát, không nhẫn nại nữa.
“Không chơi nữa, đi lên tắm.” Âu Dương Thần kéo Hân Nhi đi vào trong nhà.
“Không muốn, không muốn, tôi không đi, không đi.” Giống như muốn liều mạng phản kháng, búp bê đất chưa hoàn thành trong tay Hân Nhi ném lên áo sơ mi đắt giá trên người Âu Dương Thần, nhất thời áo sơ mi trắng tinh phải chịu khổ rồi, Âu Dương Thần cũng không thèm để ý cái áo sơ mi kia, một phen ôm lấy Hân Nhi đi về phía phòng nghỉ, Hân Nhi giống như con cá chạch không chịu thua giãy dụa trong lòng Âu Dương Thần.
“Không muốn, không muốn, không muốn tắm, aaaaaa…” Hân Nhi liều mạng chống cự, Âu Dương Thần lại sợ khiến Hân Nhi bị thương nên cũng không dám dùng sức, cuối cũng vẫn khiến Hân Nhi thoát được, dù sao Hân Nhi cũng đã học qua Taekwondo, hung hăng đá Âu Dương Thần một cái, Âu Dương Thần bị đá trúng, mặt càng thêm đen…
“Ai nha, thiếu phu nhân, sao cô lại đánh thiếu gia?” Mẹ Chu vừa lúc nhìn thấy Hân Nhi đá trúng Âu Dương Thần, ra ngoài khuyên can.
“Anh ta là người xấu, anh ta không cho tôi chơi nặn búp bê bùn.” Hân Nhi giải thích cho bản thân, nhưng mà nhìn đến gương mặt đen sì của Âu Dương Thần cũng có chút luống cuống, chẳng lẽ mình thật sự làm sai.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng là vì tốt cho cô thôi. Cô xem cô chơi đến bẩn như vậy, cũng không có cơm ăn nha…nhanh lên, mẹ Chu đi tắm với cô.”
“Tôi không…được rồi.” Hân Nhi vốn định tiếp tục phản kháng, nhưng nhìn đến ánh mắt Âu Dương Thần, vẫn là ngoan ngoãn đáp.
“Tôi đưa cô ấy đi, bà đi trước đi.” Âu Dương Thần lên tiếng.
“Không cần, mẹ Chu,…tôi không muốn, bà giúp tôi, mẹ Chu? A…” Hân Nhi tiếp tục vùng vẫy, nhưng mà bây giờ Âu Dương Thần có ác độc hơn chút, không cho cô cơ hội chạy trốn. Cuối cùng Hân nhi bị Âu Dương Thần ném vào bồn tắm lớn, tiến hành đại thanh tẩy. Trong khoảng thời gian này dù bận đi chăng nữa thì Âu Dương Thần cũng luôn giúp Hân nhi tắm rửa, tuy bây giờ Hân nhi đã học xong, nhưng loại chuyện này Âu Dương Thần vẫn vui vẻ tự nguyện đi giúp đỡ Hân Nhi.
“Không có mẹ Chu, ngoan, anh giúp em tắm.” Âu Dương Thần dịu dàng nói.
“Không cần, tự tôi làm được, tôi không cần anh giúp, người xấu.” Nói xong, Hân Nhi giống như muốn chứng minh điều gì, thật sự bắt đầu cởi ra quần áo bẩn trên người, làn da trắng nõn cứ như vậy bại lộ trong không khí, mê loạn ánh mắt Âu Dương Thần, thúc giục tất cả máu trong người Âu Dương Thần dồn đến một nơi duy nhất, Hân Nhi ngốc nghếch làm sao biết động tác của mình chọc người như thế nào, hấp dẫn như thế nào, Hân Nhi đi rồi, Âu Dương Thần cấm dục trọng năm năm, chuyện này đối với một người đàn ông là đáng sợ cỡ nào, mà Hân Nhi trở lại đã một tháng, lúc đầu là do lo lắng vết thương của Hân Nhi, sau này lại lo lắng sẽ khiến Hân nhi sợ hãi, bây giờ Hân Nhi giống như một đứa trẻ vừa mới bắt đầu làm quen với mọi thứ, dĩ nhiên có nhiều khi Âu Dương Thần không thể đối với Hân Nhi như vậy, Hân Nhi rất không dễ dàng mới trở lại, đương nhiên anh muốn quý trọng bội phần, cho nên Âu Dương Thần cưng chiều, chịu đựng, nhưng dù sao Âu Dương Thần cũng là một người đàn ông bình thường, lại còn là một người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, luôn luôn có nhu cầu, nhìn Hân Nhi mê người như vậy anh thật muốn hoà tan cô vào trong xương máu chính mình,… “Bà xã…”
Giọng nói của Âu Dương Thần rõ ràng trầm xuống cùng mất tiếng, dường như là một sự nhẫn nại rất lớn.
“Thế nào? Có phải tôi rất lợi hại không?” Hân Nhi cũng không phát hiện sự khác thường của Âu Dương Thần, chỉ là lo lắng tranh công với Âu Dương Thần, nói với anh cô thông minh cỡ nào.
“Ừ, rất lợi hại, bà xã, anh đưa em đi chơi một trò chơi được không?...” Âu Dương Thần một phen ôm lấy Hân Nhi, thân hình hoàn mỹ của Hân Nhi càng thêm quyến rũ Âu Dương Thần. Có một loại hấp dẫn trí mạng, giống như cây anh túc, là độc dược nhưng Âu Dương Thần vẫn cam tâm tình nguyện.
“Trò chơi sao? Được được, trò chơi gì? Hân nhi muốn chơi đùa, Hân Nhi muốn chơi đùa…” Nghe thấy trò chơi Hân Nhi thiếu chút nữa đã khoa chân múa tay vui sướng, cực kỳ vui vẻ, một chút cũng không ý thức được loại trò chơi này khiến người ta mệt mỏi bao nhiêu.
“Thần, đừng nóng vội, tôi tin sẽ rất nhanh thôi.” Trong lòng Dạ thật ra cũng có chút sốt ruột, đây là loại thuốc mới nhất mà anh vừa mới nghiên cứu tạo ra, ai cũng không biết nó có tác dụng như thế nào, tuy đã thí nghiệm ở động vật nhưng ở người thì đây vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa, anh cũng không biết có thể áp chế khối máu đông của cô bao lâu. Đối với thuốc của bản thân, Dạ có chút chờ mong cùng với bất an thật sâu, cứ mâu thuẫn như vậy.
Âu Dương Thần nắm lấy tay Hân Nhi đặt trên bờ môi nhợt nhạt mà hôn, bà xã, anh chờ em.
…
“Tổng giám đốc, phu nhân…cô ấy…”
“Sao vậy, cô ấy không thoải mái sao?”
“Không…không phải,…phu nhân vừa học được cách gấp máy bay giấy nên đã lấy toàn bộ tài liệu của ngài vò nát rồi…” Tiểu Vân ôm loại thái độ liều chết đi tới nói với Âu Dương Thần chuyện này, sự sợ hãi trong lòng chỉ có mình Tiểu Vân biết, Tổng giám đốc bình thường lạnh lùng như vậy, bản thân nhất định chết chắc rồi.
“Ừm.” Âu Dương Thần thản nhiên đáp một tiếng.
Ách. Được rồi, bất cứ giá nào, còn hơn để tự mình Tổng giám đốc tìm hiểu rõ: “Tổng giám đốc, cái đó, cái đó là văn kiện hợp tác với Anderson, hình như, hình như chỉ có một phần đó.” Tiểu Vân nói xong lời này, rất thông minh dời di động ra xa nửa thước(cỡ 15cm), chờ đợi âm thanh nổi giận kế tiếp, nhưng mà…
Một giây
Hai giây
Ba giây đi qua
Không có gì cả, Tiểu Vân đưa di động tới gần một chút, lại vẫn không có gì cả, đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Âu Dương Thần truyền đến: “Đã nghe rõ chưa?”
Ách, cái gì?
“Cái đó, Tổng giám đốc, vừa rồi tôi…ngài có thể lặp lại lần nữa không?” Tiểu Vân lấy can đảm hỏi lại lần nữa, trong lòng thầm oán, đây là bình yên trước cơn bão sao?
“Đến ba giờ chiều cho người đi Mật Tuyết Nga Nhi mua bánh tiramisu, nhất định phải đúng giờ, cô ấy sẽ đói bụng.”
Chỉ như vậy…tuy Tiểu Vân nghĩ vậy nhưng lời nói đến bên miệng vẫn biến thành: “Vâng, tôi đã hiểu.” Nhưng mà, trong lòng Tiểu Vân thầm nghĩ, bên ngoài luôn đồn đại Âu Dương Thần lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng, thậm chí còn có lòng dạ độc ác, không gần nữ sắc. nhưng mà ai có thể biết được Âu Dương Thần vẫn luôn kim ốc tàng kiều*, nhìn toà nhà trước mặt, nghe bọn họ nói mỗi cảnh mỗi vật đều do Âu Dương Thần tự mình bố trí, là đặc biệt bố trí vì phu nhân. Nhìn dung mạo tuyệt sắc của phu nhân cùng với con ngươi trong suốt kia, Tiểu Vân có thể tưởng tượng được phong vận ngày trước của phu nhân. Đáng tiếc bây giờ phu nhân đã hoàn toàn không có tâm trí, nhưng mà, phu nhân thực sự rất thông mình, thứ gì cũng có thể học được rất nhanh, chuyện gì làm một lần là cô ấy có thể làm theo, nhưng đây cũng là một chuyện bi ai, chẳng hạn như máy bay giấy vừa rồi…Tới nơi này chăm sóc Hân Nhi đã một tuần, Tiểu Vân vẫn không hiểu vì sao bản thân lại được lựa chọn để chăm sóc Hân Nhi, bởi vì Tiểu Vân cũng chỉ mới đến tập đoàn Âu thị làm việc ngắn ngủn nửa năm, nhưng mà…Vận mệnh chính là như vậy, có lẽ do bản thân có kiên nhẫn, nhưng mà, Tiểu Vân vẫn cực kỳ cảm tạ khi bản thân có cơ hội tới nơi này, có thể quen biết với Hân Nhi khờ dại đáng yêu, còn có thể có nhận thức mới về Âu Dương Thần.
Khi Âu Dương Thần về đến nhà thì Tiểu Vân đã tan ca, Tiểu Vân đi làm giống như cách thức ở châu Âu vậy, bởi vì tan ca thì Âu Dương Thần có thể về nhà, rất nhiều lúc ở công ty không có chuyện quan trọng gì thì Âu Dương Thần vẫn luôn ở nhà với Hân Nhi, chỉ là cũng không thể mỗi ngày đều như vậy, tập đoàn Âu thị lớn như vậy nhất định phải có người quản lí, năm truyện của lê*quýddoon#năm này, Âu Dương Thần vì để khiến mình mất đi cảm giác, rất nhiều lúc đều tự mình làm những chuyện này, bây giờ những chuyện đó đương nhiên vẫn cần anh tự mình làm. Bây giờ chỉ còn một mình Hân Nhi chơi đùa ở trong hoa viên, nhìn thấy Hân Nhi đang chăm chú chơi đùa, sắc mặt Âu Dương Thần không khỏi dần dần nhu hoà, có một loại cảm giác gọi là thoả mãn, giống như nắng ấm mùa đông. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Âu Dương Thần xuất hiện loại nhu hoà này, cảm giác cực kỳ…quái dị.
Nhưng khi Âu Dương Thần bước thêm một bước tới gần, nhìn thấy Hân Nhi đang chơi cái gì, sắc mặt nhất thời đen lại.
“Em đang làm gì?” Âu Dương Thần lập tức kéo Hân Nhi đang chơi bùn lên. Nhìn thấy mặt và người cô tất cả đều bị bùn vấy bẩn, lần đầu tiên Âu Dương Thần có loại cảm giác im lặng hỏi ông trời.
“Anh làm gì đấy? Người xấu, tôi muốn nặn búp bê đất, anh xem tôi nặn đẹp không.” Đột nhiên bị ngăn lại, Hân Nhi cục kỳ mất hứng, đôi lông mày trên dung nhan tuyệt mỹ nhăn lại, môi nhỏ phấn nộn cong lên, rõ ràng không vui, hét lên với Âu Dương Thần. Còn có chút giống như hiến vật quý đưa cho Âu Dương Thần xem búp bê đất trong tay, giống như đứa bé chờ được khen ngợi, khiến cho Âu Dương Thần không thể không nhịn lại.
“Được, đã vỡ, anh chơi với em được không? Nhưng em không thể lại nói anh là người xấu, biết không?” Âu Dương Thần dùng giọng nói ôn hoà hết sức, đối với Hân Nhi, anh không nổi giận nổi, cũng không dám nổi giận. Hân Nhi vừa mới tỉnh lại mấy ngày này, thật sự chuyện gì cũng không biết, những chuyện khiến người ta không nói được lời nào đều đã làm qua, tuy lúc đầu Âu Dương Thần có chút khó chấp nhận, cũng đã từng quát Hân Nhi, nhưng mà sau lần Hân Nhi khóc đến kinh thiên động địa đó, Âu Dương Thần cũng không dám nữa, hơn nữa lại càng không buông tha, Âu Dương Thần vẫn từ từ dạy bảo cô từng bước, Hân Nhi cũng cực kì thông minh, rất nhiều thứ có thể học được rất nhanh, sau này, Hân Nhi thích xem tivi, từ những hình ảnh trong tivi cũng học được rất nhiều thứ. Âu Dương Thần thấy như vậy cũng tốt nên không ngăn cản, lại vẫn thường xuyên chọ một số phim tốt cho cô xem, xem ra chuyện nặn búp bê đất này cũng là học được từ trên tivi, chỉ là không phải cực kỳ thành công thôi.
“Được.” Hân Nhi vui vẻ đáp.
“Vậy anh có phải người xấu nữa không?” Âu Dương Thần quả nhiên sẽ hướng dẫn từng bước.
“Ừm, Tiểu Vân chơi với Hân Nhi là người tốt, mẹ Chu là người tốt, vậy anh cũng là người tốt.” Hân Nhi cẩn thận suy nghĩ và suy đoán, đưa ra kết luận. Sắc mặt Âu Dương Thần càng thêm đen, tình cảm với anh còn không bằng một nhân viên và một bảo mẫu anh mời tới, nghĩ đến điều này, quả nhiên Âu Dương Thần vẫn bộc phát, không nhẫn nại nữa.
“Không chơi nữa, đi lên tắm.” Âu Dương Thần kéo Hân Nhi đi vào trong nhà.
“Không muốn, không muốn, tôi không đi, không đi.” Giống như muốn liều mạng phản kháng, búp bê đất chưa hoàn thành trong tay Hân Nhi ném lên áo sơ mi đắt giá trên người Âu Dương Thần, nhất thời áo sơ mi trắng tinh phải chịu khổ rồi, Âu Dương Thần cũng không thèm để ý cái áo sơ mi kia, một phen ôm lấy Hân Nhi đi về phía phòng nghỉ, Hân Nhi giống như con cá chạch không chịu thua giãy dụa trong lòng Âu Dương Thần.
“Không muốn, không muốn, không muốn tắm, aaaaaa…” Hân Nhi liều mạng chống cự, Âu Dương Thần lại sợ khiến Hân Nhi bị thương nên cũng không dám dùng sức, cuối cũng vẫn khiến Hân Nhi thoát được, dù sao Hân Nhi cũng đã học qua Taekwondo, hung hăng đá Âu Dương Thần một cái, Âu Dương Thần bị đá trúng, mặt càng thêm đen…
“Ai nha, thiếu phu nhân, sao cô lại đánh thiếu gia?” Mẹ Chu vừa lúc nhìn thấy Hân Nhi đá trúng Âu Dương Thần, ra ngoài khuyên can.
“Anh ta là người xấu, anh ta không cho tôi chơi nặn búp bê bùn.” Hân Nhi giải thích cho bản thân, nhưng mà nhìn đến gương mặt đen sì của Âu Dương Thần cũng có chút luống cuống, chẳng lẽ mình thật sự làm sai.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng là vì tốt cho cô thôi. Cô xem cô chơi đến bẩn như vậy, cũng không có cơm ăn nha…nhanh lên, mẹ Chu đi tắm với cô.”
“Tôi không…được rồi.” Hân Nhi vốn định tiếp tục phản kháng, nhưng nhìn đến ánh mắt Âu Dương Thần, vẫn là ngoan ngoãn đáp.
“Tôi đưa cô ấy đi, bà đi trước đi.” Âu Dương Thần lên tiếng.
“Không cần, mẹ Chu,…tôi không muốn, bà giúp tôi, mẹ Chu? A…” Hân Nhi tiếp tục vùng vẫy, nhưng mà bây giờ Âu Dương Thần có ác độc hơn chút, không cho cô cơ hội chạy trốn. Cuối cùng Hân nhi bị Âu Dương Thần ném vào bồn tắm lớn, tiến hành đại thanh tẩy. Trong khoảng thời gian này dù bận đi chăng nữa thì Âu Dương Thần cũng luôn giúp Hân nhi tắm rửa, tuy bây giờ Hân nhi đã học xong, nhưng loại chuyện này Âu Dương Thần vẫn vui vẻ tự nguyện đi giúp đỡ Hân Nhi.
“Không có mẹ Chu, ngoan, anh giúp em tắm.” Âu Dương Thần dịu dàng nói.
“Không cần, tự tôi làm được, tôi không cần anh giúp, người xấu.” Nói xong, Hân Nhi giống như muốn chứng minh điều gì, thật sự bắt đầu cởi ra quần áo bẩn trên người, làn da trắng nõn cứ như vậy bại lộ trong không khí, mê loạn ánh mắt Âu Dương Thần, thúc giục tất cả máu trong người Âu Dương Thần dồn đến một nơi duy nhất, Hân Nhi ngốc nghếch làm sao biết động tác của mình chọc người như thế nào, hấp dẫn như thế nào, Hân Nhi đi rồi, Âu Dương Thần cấm dục trọng năm năm, chuyện này đối với một người đàn ông là đáng sợ cỡ nào, mà Hân Nhi trở lại đã một tháng, lúc đầu là do lo lắng vết thương của Hân Nhi, sau này lại lo lắng sẽ khiến Hân nhi sợ hãi, bây giờ Hân Nhi giống như một đứa trẻ vừa mới bắt đầu làm quen với mọi thứ, dĩ nhiên có nhiều khi Âu Dương Thần không thể đối với Hân Nhi như vậy, Hân Nhi rất không dễ dàng mới trở lại, đương nhiên anh muốn quý trọng bội phần, cho nên Âu Dương Thần cưng chiều, chịu đựng, nhưng dù sao Âu Dương Thần cũng là một người đàn ông bình thường, lại còn là một người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, luôn luôn có nhu cầu, nhìn Hân Nhi mê người như vậy anh thật muốn hoà tan cô vào trong xương máu chính mình,… “Bà xã…”
Giọng nói của Âu Dương Thần rõ ràng trầm xuống cùng mất tiếng, dường như là một sự nhẫn nại rất lớn.
“Thế nào? Có phải tôi rất lợi hại không?” Hân Nhi cũng không phát hiện sự khác thường của Âu Dương Thần, chỉ là lo lắng tranh công với Âu Dương Thần, nói với anh cô thông minh cỡ nào.
“Ừ, rất lợi hại, bà xã, anh đưa em đi chơi một trò chơi được không?...” Âu Dương Thần một phen ôm lấy Hân Nhi, thân hình hoàn mỹ của Hân Nhi càng thêm quyến rũ Âu Dương Thần. Có một loại hấp dẫn trí mạng, giống như cây anh túc, là độc dược nhưng Âu Dương Thần vẫn cam tâm tình nguyện.
“Trò chơi sao? Được được, trò chơi gì? Hân nhi muốn chơi đùa, Hân Nhi muốn chơi đùa…” Nghe thấy trò chơi Hân Nhi thiếu chút nữa đã khoa chân múa tay vui sướng, cực kỳ vui vẻ, một chút cũng không ý thức được loại trò chơi này khiến người ta mệt mỏi bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.