Chương 321: Âm mưu quỷ kế
Liên Tâm
18/05/2021
Sau khi Hoa Hiền Phương tới đại sảnh, cô lẳng lặng bước ra ngoài, Khải Liên cũng đi theo bên cạnh cô.
Lục Kiến Nghi ra lệnh cho cô ấy đích thân bảo vệ Hoa Hiền Phương, chỉ cần anh đi vắng, cô ấy sẽ đi theo Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương định ra vườn tìm bọn trẻ, Túi Sữa Nhỏ và Lục Sênh Hạ đang chơi với nhau.
Bà Lục thấy cô im lặng giống như chẳng nghe thấy chuyện này liền lập tức nổi giận.
Hiển nhiên Hoa Hiền Phương không muốn cho con gái bà ta vào trong nhà.
“Hoa Hiền Phương.” Bà ta gọi giật cô lại, “Con bé Kiều Sam đến rồi, cô cho vệ sĩ ra mở cửa cho con bé đi.”
Hoa Hiền Phương biết bà ta đang cố tình làm khó mình, nếu cô thật sự ra mở cửa vậy chẳng khác nào công nhiên vi phạm gia quy, nếu cô không mở sẽ bị nói là vẫn ghi thù, không nể tình nghĩa chị dâu em chồng.
“Mẹ, mẹ hẳn là biết quan hệ giữa con và Kiều Sam như thế nào, cho nên việc của cô ấy con sẽ không can thiệp vào cũng như quan tâm.” Cô lập tức biểu thị lập trường của mình.
Khuôn mặt bà Lục hơi co quắp, vấn đề khó nhằn này lại nhanh rơi vào tay của bà ta.
“Cô thật lòng không hy vọng Kiều San được quay về nhà đúng không? Tôi nói cho cô biết, cho dù Kiều Sam đã kết hôn thì con bé cũng là con gái của nhà họ Lục và là chị gái của Kiến Nghi, cô không ngăn cản được đâu.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi ạ. Đây là nhà mẹ đẻ của cô ấy, cô ấy đương nhiên có thể về chỉ cần cô ấy làm theo đúng quy định hẹn trước, nhận được sự cho phép. Dù là con cháu hay con dâu nhà họ Lục đều phải tuân thủ gia quy, không ai được phép vi phạm”
Khuôn mặt bà Lục tái xanh lại.
Những lời cô nói đều rất có lý, không thể nào phản bác nổi, cũng chẳng có lý do để bà ta chỉ trách cô.
Nhưng bà ta cũng không thể bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy được, “Bây giờ Kiều Sam đang đợi ở cửa, theo cô nên làm thế nào?”
“Mẹ muốn làm thế nào thì làm ạ, con không có tư cách xen vào.” Hoa Hiền Phương thản nhiên buông lời, rồi đi thằng ra ngoài.
Bà Lục tức đến bốc hỏa, bà ta cố kiềm chế, lấy điện thoại ra.
Bà ta chỉ đành bảo con gái hẹn lịch với quản gia, chờ bà cụ đồng ý mới có thể vào nhà.
Lục Kiều Sam đứng bên ngoài, nghe thấy tin này cô ta dường như muốn nổi điên.
Nhất định là do Hoa Hiền Phương giở trò quỷ, cô ta muốn cô mất đi chỗ dựa là nhà họ Lục này.
Cô ta nhất định sẽ không để Hoa Hiền Phương thành công.
Trong đầu thoáng lên một ý tưởng, cô ta ôm bụng: “Ôi, bụng em đau quá, có lẽ là động thai rồi. Anh mau gọi mẹ tôi ra đi!”.
“Tôi vẫn là gọi bác sĩ đến trước thì hơn.” Bảo vệ nhấc máy định gọi 115. Cô ta bực bội hét lên: “Anh đừng lề mề nữa, mau gọi cho mẹ tôi đi nếu không tôi không để anh yên đâu.”
Bảo vệ không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho bà Lục.
Nghe tin con gái đau bụng, ba Lục căng thẳng, lo lắng chạy ra ngoài.
“Kiều Sam, con động thai à? Mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện!”
“Mẹ ơi, con mua nhiều đồ về thăm bà và mẹ mà không vào được. Con buồn quá, vừa cảm thấy buồn bụng lại đau, mẹ đỡ con vào trong nằm một lúc đi, nằm một lúc con sẽ đỡ hơn.”
Lục Kiều Sam chớp mắt, nước mắt tuôn rơi như mưa, bà Lục xót con muốn chết sao còn thời gian suy nghĩ chuyện khác, bà ta vội vàng đỡ con gái đi vào trong.
Một nụ cười đắc thắng nở ra trên khóe miệng Lục Kiều Sam, làm sao một cánh cổng sắt có thể ngăn cản được cô?
Cô ta đã sống ở đây 30 năm rồi, cô ta muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Hoa Hiền Phương đừng hòng nghĩ có thể chiếm nhà của cô ta.
Nhưng hai người mới vừa bước đến cửa sân của tòa nhà chính đã bị quản gia chặn lại, “Thưa bà, bà cố tình muốn vi phạm gia quy sao?”
Bà Lục nhìn anh với cái nhìn tràn ngập sự tức giận, “Kiều Sam đau bụng, sợ là động thai rồi. Tôi đưa nó vào nằm nghỉ một chút chẳng lẽ không được hay sao?”
Quản gia làm động tác mời, “Vậy xin bà Lưu đến phòng nghỉ dành cho khách ở tòa nhà phụ.”
Tòa nhà phụ nhà họ Lục là một tòa nhà biệt lập, nó hoàn toàn tách biệt với tòa nhà chính. Tòa nhà phụ bên phải dành cho con gái và con rể ở, tòa nhà phụ bên trái dành cho khách và họ hàng xa.
Lục Kiều Sam nghe anh nói vậy, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt lại, ““ôi muốn vào phòng của tôi, chỉ khi nằm trên giường mình tôi mới cảm thấy thoải mái.”
“Bà Lưu, ngôi nhà này đã không còn phòng dành cho cô nữa rồi.”, Quản gia không chút khách sáo nói.
Lục Kiều Sam hét lên, “Mẹ, có phải Hoa Hiền Phương dọn đến đây nên con bị đuổi đi đúng không? Rốt cuộc ai mới là con cháu nhà họ Lục? Bà nội hồ đồ đến mức không nhận ra ai là máu mủ nhà mình hay sao?”
Bà Lục khẽ mím môi, “Bà cụ đang đang mong chắt trai. Con ả kia lại đang mang thai, nên được bà cụ yêu thương, con cố nhẫn nhịn chút đi!”
“Con nhịn không được, trong từ điển của con không có hai từ nhẫn nhịn này.” Lục Kiều Sam tức giận nói.
Đúng lúc này, Túi Sữa Nhỏ chạy ra từ một con đường nhỏ, theo sau là Lục Sênh Hạ và Hoa Hiền Phương.
“Tiểu Quân, con chạy chậm thôi, cẩn thận không ngã đấy!”
Lục Sênh Hạ vừa dứt lời, Tiểu Quân đã không cẩn thận giẫm lên một hòn đá.
Cậu loạng choạng ngã nhào về phía trước, may mà bàn tay nhỏ bé của cậu kịp thời túm được vào cái cây bên cạnh nên, nhưng viên bi thủy tinh màu trong túi áo đều rơi hết ra ngoài.
Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cậu bé, “Tiểu Quân, con không sao chứ?”
“Con không sao ạ.” Túi Sữa Nhỏ lắc đầu, “Con chạy hơi vội nên không để ý hòn đá dưới chân ạ.”
“Sau này con không thể nghịch ngợm như thế đâu nhé!” Hoa Hiền Phương tiến lên xoa đầu cậu.
Hoa Hiền Phương vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai mẹ con Kiều Sam.
Quả nhiên Lục Kiều Sam không chịu bỏ cuộc, cô ta còn nghĩ cả cách để bước vào đây.
Lục Kiều Sam chứng kiến cả quá trình, cô ta đưa mắt nhìn những viên bi thủy tinh nhiều màu sắc trên mặt đất, trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta thoáng hiện lên sự gian xảo.
“Vậy thì thôi, mẹ chúng ta qua nhà phụ đi! Con khó chịu quá bây giờ chỉ cần một chỗ để nằm thôi là được.”
Bà Lục nghe vậy cũng không tiếp tục tranh cãi với quản gia, quay người đỡ lấy Lục Kiều Sam, nhưng không ngờ cô ta đã tự mình đi về phía trước.
Cô ta cố tình bước đến chỗ Túi Sữa Nhỏ làm rơi bi.
Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ đang tìm những viên bi rơi trên cỏ, và Khải Liên cũng giúp đỡ hai người.
Còn Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh họ.
Lục Kiều Sam cố tình đi đến chỗ gần cô nhất, sau đó giẫm lên bi.
Viên bi rơi trên cỏ chẳng thể làm cô ta trượt chân ngã, nhưng là cô ta cố ý cọ mạnh vào lòng bàn chân, giả vờ ngã, rồi lao mạnh về hướng Hoa Hiền Phương.
Cô ta muốn đẩy ngã Hoa Hiền Phương, tốt nhất có thể khiến Hoa Hiền Phương cũng xảy thay, thậm chí là sau này không thể mang thai được nữa.
Như vậy cô ta sẽ không còn sức gây sóng gió ở cái nhà họ Lục này nữa, còn bị ép ly hôn.
Nhưng không ngờ Hoa Hiền Phương lại phản ứng cực kỳ nhanh, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới của mình, nghiêng sang bên cạnh.
Khải Liên thấy vậy vội vàng lao lên, nhanh tay giữ chặt lấy cô sợ cô không vững chân ngã xuống đất.
Lục Kiều Sam không thể đẩy ngã Hoa Hiền Phương nhưng lại bởi vì quá dùng sức nên thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước.
Khải Liên không để ý đến cô ta, công việc của cô chỉ là bảo vệ Hoa Hiền Phương.
Bà Lục hét lên, vươn tay ra định giữ lấy con gái nhưng không giữ kịp. Lục Kiều Sam cứ vậy mà ngã úp mặt xuống đất.
Lục Kiến Nghi ra lệnh cho cô ấy đích thân bảo vệ Hoa Hiền Phương, chỉ cần anh đi vắng, cô ấy sẽ đi theo Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương định ra vườn tìm bọn trẻ, Túi Sữa Nhỏ và Lục Sênh Hạ đang chơi với nhau.
Bà Lục thấy cô im lặng giống như chẳng nghe thấy chuyện này liền lập tức nổi giận.
Hiển nhiên Hoa Hiền Phương không muốn cho con gái bà ta vào trong nhà.
“Hoa Hiền Phương.” Bà ta gọi giật cô lại, “Con bé Kiều Sam đến rồi, cô cho vệ sĩ ra mở cửa cho con bé đi.”
Hoa Hiền Phương biết bà ta đang cố tình làm khó mình, nếu cô thật sự ra mở cửa vậy chẳng khác nào công nhiên vi phạm gia quy, nếu cô không mở sẽ bị nói là vẫn ghi thù, không nể tình nghĩa chị dâu em chồng.
“Mẹ, mẹ hẳn là biết quan hệ giữa con và Kiều Sam như thế nào, cho nên việc của cô ấy con sẽ không can thiệp vào cũng như quan tâm.” Cô lập tức biểu thị lập trường của mình.
Khuôn mặt bà Lục hơi co quắp, vấn đề khó nhằn này lại nhanh rơi vào tay của bà ta.
“Cô thật lòng không hy vọng Kiều San được quay về nhà đúng không? Tôi nói cho cô biết, cho dù Kiều Sam đã kết hôn thì con bé cũng là con gái của nhà họ Lục và là chị gái của Kiến Nghi, cô không ngăn cản được đâu.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi ạ. Đây là nhà mẹ đẻ của cô ấy, cô ấy đương nhiên có thể về chỉ cần cô ấy làm theo đúng quy định hẹn trước, nhận được sự cho phép. Dù là con cháu hay con dâu nhà họ Lục đều phải tuân thủ gia quy, không ai được phép vi phạm”
Khuôn mặt bà Lục tái xanh lại.
Những lời cô nói đều rất có lý, không thể nào phản bác nổi, cũng chẳng có lý do để bà ta chỉ trách cô.
Nhưng bà ta cũng không thể bỏ qua cho cô một cách dễ dàng như vậy được, “Bây giờ Kiều Sam đang đợi ở cửa, theo cô nên làm thế nào?”
“Mẹ muốn làm thế nào thì làm ạ, con không có tư cách xen vào.” Hoa Hiền Phương thản nhiên buông lời, rồi đi thằng ra ngoài.
Bà Lục tức đến bốc hỏa, bà ta cố kiềm chế, lấy điện thoại ra.
Bà ta chỉ đành bảo con gái hẹn lịch với quản gia, chờ bà cụ đồng ý mới có thể vào nhà.
Lục Kiều Sam đứng bên ngoài, nghe thấy tin này cô ta dường như muốn nổi điên.
Nhất định là do Hoa Hiền Phương giở trò quỷ, cô ta muốn cô mất đi chỗ dựa là nhà họ Lục này.
Cô ta nhất định sẽ không để Hoa Hiền Phương thành công.
Trong đầu thoáng lên một ý tưởng, cô ta ôm bụng: “Ôi, bụng em đau quá, có lẽ là động thai rồi. Anh mau gọi mẹ tôi ra đi!”.
“Tôi vẫn là gọi bác sĩ đến trước thì hơn.” Bảo vệ nhấc máy định gọi 115. Cô ta bực bội hét lên: “Anh đừng lề mề nữa, mau gọi cho mẹ tôi đi nếu không tôi không để anh yên đâu.”
Bảo vệ không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho bà Lục.
Nghe tin con gái đau bụng, ba Lục căng thẳng, lo lắng chạy ra ngoài.
“Kiều Sam, con động thai à? Mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện!”
“Mẹ ơi, con mua nhiều đồ về thăm bà và mẹ mà không vào được. Con buồn quá, vừa cảm thấy buồn bụng lại đau, mẹ đỡ con vào trong nằm một lúc đi, nằm một lúc con sẽ đỡ hơn.”
Lục Kiều Sam chớp mắt, nước mắt tuôn rơi như mưa, bà Lục xót con muốn chết sao còn thời gian suy nghĩ chuyện khác, bà ta vội vàng đỡ con gái đi vào trong.
Một nụ cười đắc thắng nở ra trên khóe miệng Lục Kiều Sam, làm sao một cánh cổng sắt có thể ngăn cản được cô?
Cô ta đã sống ở đây 30 năm rồi, cô ta muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Hoa Hiền Phương đừng hòng nghĩ có thể chiếm nhà của cô ta.
Nhưng hai người mới vừa bước đến cửa sân của tòa nhà chính đã bị quản gia chặn lại, “Thưa bà, bà cố tình muốn vi phạm gia quy sao?”
Bà Lục nhìn anh với cái nhìn tràn ngập sự tức giận, “Kiều Sam đau bụng, sợ là động thai rồi. Tôi đưa nó vào nằm nghỉ một chút chẳng lẽ không được hay sao?”
Quản gia làm động tác mời, “Vậy xin bà Lưu đến phòng nghỉ dành cho khách ở tòa nhà phụ.”
Tòa nhà phụ nhà họ Lục là một tòa nhà biệt lập, nó hoàn toàn tách biệt với tòa nhà chính. Tòa nhà phụ bên phải dành cho con gái và con rể ở, tòa nhà phụ bên trái dành cho khách và họ hàng xa.
Lục Kiều Sam nghe anh nói vậy, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt lại, ““ôi muốn vào phòng của tôi, chỉ khi nằm trên giường mình tôi mới cảm thấy thoải mái.”
“Bà Lưu, ngôi nhà này đã không còn phòng dành cho cô nữa rồi.”, Quản gia không chút khách sáo nói.
Lục Kiều Sam hét lên, “Mẹ, có phải Hoa Hiền Phương dọn đến đây nên con bị đuổi đi đúng không? Rốt cuộc ai mới là con cháu nhà họ Lục? Bà nội hồ đồ đến mức không nhận ra ai là máu mủ nhà mình hay sao?”
Bà Lục khẽ mím môi, “Bà cụ đang đang mong chắt trai. Con ả kia lại đang mang thai, nên được bà cụ yêu thương, con cố nhẫn nhịn chút đi!”
“Con nhịn không được, trong từ điển của con không có hai từ nhẫn nhịn này.” Lục Kiều Sam tức giận nói.
Đúng lúc này, Túi Sữa Nhỏ chạy ra từ một con đường nhỏ, theo sau là Lục Sênh Hạ và Hoa Hiền Phương.
“Tiểu Quân, con chạy chậm thôi, cẩn thận không ngã đấy!”
Lục Sênh Hạ vừa dứt lời, Tiểu Quân đã không cẩn thận giẫm lên một hòn đá.
Cậu loạng choạng ngã nhào về phía trước, may mà bàn tay nhỏ bé của cậu kịp thời túm được vào cái cây bên cạnh nên, nhưng viên bi thủy tinh màu trong túi áo đều rơi hết ra ngoài.
Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cậu bé, “Tiểu Quân, con không sao chứ?”
“Con không sao ạ.” Túi Sữa Nhỏ lắc đầu, “Con chạy hơi vội nên không để ý hòn đá dưới chân ạ.”
“Sau này con không thể nghịch ngợm như thế đâu nhé!” Hoa Hiền Phương tiến lên xoa đầu cậu.
Hoa Hiền Phương vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai mẹ con Kiều Sam.
Quả nhiên Lục Kiều Sam không chịu bỏ cuộc, cô ta còn nghĩ cả cách để bước vào đây.
Lục Kiều Sam chứng kiến cả quá trình, cô ta đưa mắt nhìn những viên bi thủy tinh nhiều màu sắc trên mặt đất, trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta thoáng hiện lên sự gian xảo.
“Vậy thì thôi, mẹ chúng ta qua nhà phụ đi! Con khó chịu quá bây giờ chỉ cần một chỗ để nằm thôi là được.”
Bà Lục nghe vậy cũng không tiếp tục tranh cãi với quản gia, quay người đỡ lấy Lục Kiều Sam, nhưng không ngờ cô ta đã tự mình đi về phía trước.
Cô ta cố tình bước đến chỗ Túi Sữa Nhỏ làm rơi bi.
Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ đang tìm những viên bi rơi trên cỏ, và Khải Liên cũng giúp đỡ hai người.
Còn Hoa Hiền Phương đứng bên cạnh họ.
Lục Kiều Sam cố tình đi đến chỗ gần cô nhất, sau đó giẫm lên bi.
Viên bi rơi trên cỏ chẳng thể làm cô ta trượt chân ngã, nhưng là cô ta cố ý cọ mạnh vào lòng bàn chân, giả vờ ngã, rồi lao mạnh về hướng Hoa Hiền Phương.
Cô ta muốn đẩy ngã Hoa Hiền Phương, tốt nhất có thể khiến Hoa Hiền Phương cũng xảy thay, thậm chí là sau này không thể mang thai được nữa.
Như vậy cô ta sẽ không còn sức gây sóng gió ở cái nhà họ Lục này nữa, còn bị ép ly hôn.
Nhưng không ngờ Hoa Hiền Phương lại phản ứng cực kỳ nhanh, cô theo bản năng bảo vệ bụng dưới của mình, nghiêng sang bên cạnh.
Khải Liên thấy vậy vội vàng lao lên, nhanh tay giữ chặt lấy cô sợ cô không vững chân ngã xuống đất.
Lục Kiều Sam không thể đẩy ngã Hoa Hiền Phương nhưng lại bởi vì quá dùng sức nên thân thể mất thăng bằng ngã về phía trước.
Khải Liên không để ý đến cô ta, công việc của cô chỉ là bảo vệ Hoa Hiền Phương.
Bà Lục hét lên, vươn tay ra định giữ lấy con gái nhưng không giữ kịp. Lục Kiều Sam cứ vậy mà ngã úp mặt xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.