Chương 646: Chiếm hết lợi ích.
Liên Tâm
28/05/2021
Hoa Hiền Phương biết bà ta đang tính toán, nhưng cũng không thèm so đo với bà ta làm gì.
“Cháu sẽ trả tiền trang trí, không tính vào tiền nhà.”
Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt của bà bác gái: “Được, quyết định như vậy đi. Khi nào trở về Giang Thành, bác sẽ đưa vợ chồng nó đi xem nhà.”
Nếu cô đã bỏ tiền thì bà ta sẽ dứt khoát mua một căn nhà cao cấp. Đó phải là một căn song lập lớn, có vườn trên cao, có thể nhìn ra sông để ngắm cảnh và trang trí một cách xa hoa lộng lẫy nhất. Bà ta và chồng cũng có thể dọn tới đó ở, cả gia đình có thể sống thoải mái rồi.
Hoa Mộng Lan bị bảo vệ giữ ở bên cạnh, cô ta chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho xong: “Mẹ, bây giờ con đang nói chuyện của con, tại sao mẹ lại xen vào chuyện mua nhà của anh trai chứ. Con nói cho mẹ biết, tất cả tiền bạc trong nhà này đều phải dùng vào việc phẫu thuật thẩm mỹ cho con. Mẹ không được đem cho anh trai con mua nhà.”
Bà ta trừng mắt liếc cô ta, Hoa Hiền Phương chỉ thích mềm chứ không thích cứng. Ngay cả mấy tỷ tiền phẫu thuật thẩm mỹ mà cô còn trả hết, vậy cô sẽ quan tâm đến chuyện tiền nong cho một căn nhà đâu.
Chỉ cần bà ta xin lỗi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ rồi than thở khóc lóc kể lể chuyện tình thân thì nhất định cô sẽ trả tiền mua nhà.
Thế mà mọi chuyện lại bị cô ta làm ầm ĩ lên, mọi kế hoạch đều hư bột hư đường hết cả.
Tại sao bà ta lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như vậy chứ, cô ta hoàn toàn không nắm rõ tình thế chút nào cả.
“Mẹ đã làm quá nhiều việc cho con rồi. Bây giờ Hiền Phương không chịu trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con nữa. Số tiền tiết kiệm ít ỏi mà mẹ và bố con có không đủ để chi trả cho chi phí phẫu thuật của con. Sau này con chỉ có thể như vậy thôi.”
Hoa Mộng Lan nghe vậy thì òa lên khóc nức nở: “Mẹ bảo con làm sao dám gặp người khác trong bộ dạng như ma quỷ như vậy chứ. Nếu vậy thì chi bằng con chết quách đi cho xong.”
Bác gái thở dài: “Con ở nước ngoài đã ghép da và phẫu thuật thẩm mỹ, giờ khuôn mặt và ngũ quan đều bình thường rồi. Ra ngoài chẳng ai nhận ra sự khác thường cả, chỉ là chưa đủ đẹp mà thôi. Nếu con muốn tiếp tục chỉnh sửa thì tự nghĩ cách để kiếm tiền đi. Mẹ xem như không thể trông cậy vào con nữa rồi, sau này chỉ có thể dựa vào anh trai của con mà thôi. Cho nên mẹ phải nghĩ cho nó nhiều hơn mới được.”
Trước đây bà ta chỉ mong cô ta lấy được một gia đình tử tế để giúp đỡ cả nhà nhưng bây giờ với bộ mặt như vậy thì ngay cả lấy chồng còn khó, bởi vậy bà ta phải suy nghĩ cho những tháng ngày sau này của bà ta thôi.
Lúc này, Hoa Mộng Lan sợ hãi mà khóc lớn: “Mẹ, mẹ không thể không lo cho con được.”
“Là do con tự phá hỏng đường đời của mình, mẹ còn có thể làm gì được đây?” Người bác gái buông tay ra: “Mẹ già rồi, đừng có gây sức ép cho mẹ nữa. Hãy để mẹ sống thêm vài năm nữa đi.”
Nói xong, bà ta liền bước ra ngoài và nhanh chóng quay về đi xem nhà, kẻo Hoa Hiền Phương lại đổi ý.
Bảo vệ kéo Hoa Mộng Lan đi theo, dọc đường cô ta không ngừng la hét cuồng loạn như muốn phát điên.
Hoa Hiền Phương nhìn theo bóng dáng của cô ta, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Có đến tám chín phần là Hoa Mộng Lan đã không nói cho cô biết chân tướng của sự việc. Cô ta vẫn thường nói dối như cơm bữa và mỗi lần nói dối thì không hề chớp mắt.
Nhưng vẫn phải kiểm tra Giang Hà này để đề phòng.
Chuyện ở khách sạn Hilton giống như có một đám mây nghi ngờ bao trùm trái tim cô và trái tim cô sẽ không thể thanh thản trừ khi mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
Sau khi Hoa Phi về, nghe được chuyện Hoa Mộng Lan thì tức giận nói: “Chị à, em chỉ biết rằng không nên giúp loại người này. Sở dĩ cô ta có ngày hôm nay là do tự chuốc lấy thôi.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Thôi bỏ đi, chị đã làm tất cả những gì nên làm. Những tháng ngày sau này cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi.”
Hoa Phi bĩu môi: “Một người phụ nữ như Hoa Mộng Lan, em cũng thấy thật xấu hổ khi nói cô ta là chị họ của em. Giết chết đứa con rồi lại kết hôn với người bố. Cô ta đúng thật là không có tam quan, đúng không?”
“Cô ta chỉ muốn kiếm tiền mà thôi. Cô ta thấy ông Kỷ đã già mà không có con trai, đến lúc đó cô ta sẽ sinh một đứa con. Vậy là tất cả tài sản của ông ta sẽ thuộc về cô ta thôi.” Bà Hoa xen ngang vào câu chuyện của hai người.
Hoa Phi nói bằng giọng đầy giễu cợt: “Cô ta bị tạt a xít là đáng đời lắm. Tự mình tìm đường chết mà.”
Bà Hoa lộ ra vẻ ưu tư: “Cô ta không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, sợ là cô ta lại đến làm phiền hoài cho xem.”
“Cô ta còn dám đến thì chúng ta gọi cảnh sát. Những loại người u mê không chịu tỉnh ngộ như thế này nên đi cải tạo lao động là vừa.” Hoa Hiền Phương nói.
Hoa Phi khẽ hừ một tiếng: “Nhà bác gái không có ai là người tốt cả. Trên không đàng hoàng thì ở dưới sẽ loạn thôi mà.”
Hoa Hiền Phương xua tay: “Được rồi, kệ bọn họ đi. Không phải hôm nay em với Đại Dao đến nhà họ Lục gửi thiệp mời sao? Vừa hay chị cũng đi về đây, có đi cùng không?”
“Được, để em gọi điện thoại cho Đại Dao bảo cô ấy đến nhà họ Lục.” Hoa Phi gật đầu.
Lúc họ quay về nhà họ Lục thì bọn trẻ đã đi học về.
“Cậu, mợ.” Hứa Kiến Quân vui vẻ chạy tới.
Hoa Phi ôm cậu bé lên, hôn lên gò má nhỏ nhắn ửng hồng của cậu bé rồi hỏi: “Đi học có vui không?”
“Vui lắm ạ, hôm nay mọi người đã bình chọn lớp trưởng và cháu đã đạt được số phiếu cao nhất.” Hứa Kiến Quân lắc đầu đầy vẻ đắc ý.
“Kiến Quân giỏi quá đi.” Hoa Phi giơ ngón tay cái lên.
“Nhân vật quan trọng thế hệ mới của Ivy League chính là cháu đây.” Anh chàng nhỏ bé tỏ vẻ phấn khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ như tự yêu bản thân quá mức. Trông giống y như Lục Kiến Nghi.
Lục Sênh Hạ nắm lấy cánh tay của Lâm Đại Dao: “Chị họ, chị tới đây gửi thiệp cưới sao?”
“Ừ.” Lâm Đại Dao gật đầu.
Tư Mã Ngọc Thanh vỗ vỗ tay: “Chị ơi, em cũng muốn làm người rải hoa.”
Lâm Đại Dao cười dịu dàng: “Được rồi, em và Kiến Quân sẽ cùng nhau làm người rải hoa.”
Lục Vinh Hàn thấy Lâm Đại Dao đến thì nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ cho Ngọc Như ra gặp Đại Dao đi.”
Ông ấy còn chưa nói xong thì Lâm Đại Dao đã nói: “Không cần đâu dượng à, mẹ cháu không muốn mời nhà họ Tư Mã đến tham dự hôn lễ.”
Lục Vinh Hàn hơi bất ngờ: “Quả thực bố của cháu có lỗi với mẹ con cháu nhưng bác của cháu vẫn rất yêu thương cháu mà.”
“Chẳng lẽ dượng không biết sao, bà ta chính là người đã mai mối cho Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai. Lúc trước chính bà ta đã mai mối bắc cầu, cật lực tác hợp cho họ đấy. Vì vậy mà Tư Mã Minh Thịnh mới ly hôn với mẹ cháu và kết hôn với Mã Trúc Mai. Vì muốn ép mẹ cháu ly hôn mà bà ta đã mua chuộc thầy thuốc, bỏ thuốc sẩy thai vào trong thuốc dưỡng thai của mẹ khiến mẹ cháu bị sảy thai. Chuyện đó, cả đời này mẹ cháu sẽ mãi mãi không quên.” Lâm Đại Dao tỏ rõ vẻ mặt đầy tức giận, không hề giấu giếm gì cả.
Bà cụ Lục cười lạnh lùng: “Khó trách tại sao sau khi Mã Thị bị sụp đổ thì Tư Mã Ngọc Như lại trở nên lo lắng như vậy. Thì ra là đã bị lộ nguyên hình, nước cờ mà cô ta trăm phương nghìn kế nghĩ ra đã bị người khác ăn luôn rồi.”
Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn Lâm Đại Dao, ông ấy không tin Tư Mã Ngọc Như lại làm ra những chuyện như vậy. Chắc chắn là bà Lâm ghi hận Tư Mã Minh Thịnh nên mới liên lụy đến Tư Mã Ngọc Như.
“Đại Dao à, dượng nghĩ chắc là có hiểu lầm gì ở đây thôi. Bố của cháu quậy phá ở bên ngoài, bác của cháu cũng không thể quản thúc được.”
Lâm Đại Dao nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái: “Có phải dượng quá bận rộn với công việc và ít khi ở bên bác cho nên hoàn toàn không hiểu rõ bà ta có phải không?”
Lục Vinh Hàn bị hỏi như vậy thì sửng sốt, có thể nói ông ấy và Tư Mã Ngọc Như sớm chiều bên nhau, lúc trước đi công tác còn dẫn cô ta theo. Chung sống với nhau lâu như vậy mà còn gọi là ít sao?
Bà Lục cười cười, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Mắt của dượng cháu luôn khác với những người thường. Có một số thứ ông ấy không thể nhìn thấy, đây được gọi là chứng mù có chọn lọc.”
Lục Vinh Hàn khó chịu, người phụ nữ này ngày nào cũng khóa cửa không cho ông ấy vào thì thôi đi. Đã vậy còn suốt ngày ca bài ca chống đối với ông ấy, không cho ông ấy một chút mặt mũi nào.
Nhất định là trong lòng bà ta rất hận ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.
“Cháu sẽ trả tiền trang trí, không tính vào tiền nhà.”
Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên khuôn mặt của bà bác gái: “Được, quyết định như vậy đi. Khi nào trở về Giang Thành, bác sẽ đưa vợ chồng nó đi xem nhà.”
Nếu cô đã bỏ tiền thì bà ta sẽ dứt khoát mua một căn nhà cao cấp. Đó phải là một căn song lập lớn, có vườn trên cao, có thể nhìn ra sông để ngắm cảnh và trang trí một cách xa hoa lộng lẫy nhất. Bà ta và chồng cũng có thể dọn tới đó ở, cả gia đình có thể sống thoải mái rồi.
Hoa Mộng Lan bị bảo vệ giữ ở bên cạnh, cô ta chỉ muốn đâm đầu vào tường chết cho xong: “Mẹ, bây giờ con đang nói chuyện của con, tại sao mẹ lại xen vào chuyện mua nhà của anh trai chứ. Con nói cho mẹ biết, tất cả tiền bạc trong nhà này đều phải dùng vào việc phẫu thuật thẩm mỹ cho con. Mẹ không được đem cho anh trai con mua nhà.”
Bà ta trừng mắt liếc cô ta, Hoa Hiền Phương chỉ thích mềm chứ không thích cứng. Ngay cả mấy tỷ tiền phẫu thuật thẩm mỹ mà cô còn trả hết, vậy cô sẽ quan tâm đến chuyện tiền nong cho một căn nhà đâu.
Chỉ cần bà ta xin lỗi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ rồi than thở khóc lóc kể lể chuyện tình thân thì nhất định cô sẽ trả tiền mua nhà.
Thế mà mọi chuyện lại bị cô ta làm ầm ĩ lên, mọi kế hoạch đều hư bột hư đường hết cả.
Tại sao bà ta lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như vậy chứ, cô ta hoàn toàn không nắm rõ tình thế chút nào cả.
“Mẹ đã làm quá nhiều việc cho con rồi. Bây giờ Hiền Phương không chịu trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho con nữa. Số tiền tiết kiệm ít ỏi mà mẹ và bố con có không đủ để chi trả cho chi phí phẫu thuật của con. Sau này con chỉ có thể như vậy thôi.”
Hoa Mộng Lan nghe vậy thì òa lên khóc nức nở: “Mẹ bảo con làm sao dám gặp người khác trong bộ dạng như ma quỷ như vậy chứ. Nếu vậy thì chi bằng con chết quách đi cho xong.”
Bác gái thở dài: “Con ở nước ngoài đã ghép da và phẫu thuật thẩm mỹ, giờ khuôn mặt và ngũ quan đều bình thường rồi. Ra ngoài chẳng ai nhận ra sự khác thường cả, chỉ là chưa đủ đẹp mà thôi. Nếu con muốn tiếp tục chỉnh sửa thì tự nghĩ cách để kiếm tiền đi. Mẹ xem như không thể trông cậy vào con nữa rồi, sau này chỉ có thể dựa vào anh trai của con mà thôi. Cho nên mẹ phải nghĩ cho nó nhiều hơn mới được.”
Trước đây bà ta chỉ mong cô ta lấy được một gia đình tử tế để giúp đỡ cả nhà nhưng bây giờ với bộ mặt như vậy thì ngay cả lấy chồng còn khó, bởi vậy bà ta phải suy nghĩ cho những tháng ngày sau này của bà ta thôi.
Lúc này, Hoa Mộng Lan sợ hãi mà khóc lớn: “Mẹ, mẹ không thể không lo cho con được.”
“Là do con tự phá hỏng đường đời của mình, mẹ còn có thể làm gì được đây?” Người bác gái buông tay ra: “Mẹ già rồi, đừng có gây sức ép cho mẹ nữa. Hãy để mẹ sống thêm vài năm nữa đi.”
Nói xong, bà ta liền bước ra ngoài và nhanh chóng quay về đi xem nhà, kẻo Hoa Hiền Phương lại đổi ý.
Bảo vệ kéo Hoa Mộng Lan đi theo, dọc đường cô ta không ngừng la hét cuồng loạn như muốn phát điên.
Hoa Hiền Phương nhìn theo bóng dáng của cô ta, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Có đến tám chín phần là Hoa Mộng Lan đã không nói cho cô biết chân tướng của sự việc. Cô ta vẫn thường nói dối như cơm bữa và mỗi lần nói dối thì không hề chớp mắt.
Nhưng vẫn phải kiểm tra Giang Hà này để đề phòng.
Chuyện ở khách sạn Hilton giống như có một đám mây nghi ngờ bao trùm trái tim cô và trái tim cô sẽ không thể thanh thản trừ khi mọi chuyện trở nên sáng tỏ.
Sau khi Hoa Phi về, nghe được chuyện Hoa Mộng Lan thì tức giận nói: “Chị à, em chỉ biết rằng không nên giúp loại người này. Sở dĩ cô ta có ngày hôm nay là do tự chuốc lấy thôi.”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Thôi bỏ đi, chị đã làm tất cả những gì nên làm. Những tháng ngày sau này cứ để cô ta tự sinh tự diệt đi.”
Hoa Phi bĩu môi: “Một người phụ nữ như Hoa Mộng Lan, em cũng thấy thật xấu hổ khi nói cô ta là chị họ của em. Giết chết đứa con rồi lại kết hôn với người bố. Cô ta đúng thật là không có tam quan, đúng không?”
“Cô ta chỉ muốn kiếm tiền mà thôi. Cô ta thấy ông Kỷ đã già mà không có con trai, đến lúc đó cô ta sẽ sinh một đứa con. Vậy là tất cả tài sản của ông ta sẽ thuộc về cô ta thôi.” Bà Hoa xen ngang vào câu chuyện của hai người.
Hoa Phi nói bằng giọng đầy giễu cợt: “Cô ta bị tạt a xít là đáng đời lắm. Tự mình tìm đường chết mà.”
Bà Hoa lộ ra vẻ ưu tư: “Cô ta không có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, sợ là cô ta lại đến làm phiền hoài cho xem.”
“Cô ta còn dám đến thì chúng ta gọi cảnh sát. Những loại người u mê không chịu tỉnh ngộ như thế này nên đi cải tạo lao động là vừa.” Hoa Hiền Phương nói.
Hoa Phi khẽ hừ một tiếng: “Nhà bác gái không có ai là người tốt cả. Trên không đàng hoàng thì ở dưới sẽ loạn thôi mà.”
Hoa Hiền Phương xua tay: “Được rồi, kệ bọn họ đi. Không phải hôm nay em với Đại Dao đến nhà họ Lục gửi thiệp mời sao? Vừa hay chị cũng đi về đây, có đi cùng không?”
“Được, để em gọi điện thoại cho Đại Dao bảo cô ấy đến nhà họ Lục.” Hoa Phi gật đầu.
Lúc họ quay về nhà họ Lục thì bọn trẻ đã đi học về.
“Cậu, mợ.” Hứa Kiến Quân vui vẻ chạy tới.
Hoa Phi ôm cậu bé lên, hôn lên gò má nhỏ nhắn ửng hồng của cậu bé rồi hỏi: “Đi học có vui không?”
“Vui lắm ạ, hôm nay mọi người đã bình chọn lớp trưởng và cháu đã đạt được số phiếu cao nhất.” Hứa Kiến Quân lắc đầu đầy vẻ đắc ý.
“Kiến Quân giỏi quá đi.” Hoa Phi giơ ngón tay cái lên.
“Nhân vật quan trọng thế hệ mới của Ivy League chính là cháu đây.” Anh chàng nhỏ bé tỏ vẻ phấn khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ như tự yêu bản thân quá mức. Trông giống y như Lục Kiến Nghi.
Lục Sênh Hạ nắm lấy cánh tay của Lâm Đại Dao: “Chị họ, chị tới đây gửi thiệp cưới sao?”
“Ừ.” Lâm Đại Dao gật đầu.
Tư Mã Ngọc Thanh vỗ vỗ tay: “Chị ơi, em cũng muốn làm người rải hoa.”
Lâm Đại Dao cười dịu dàng: “Được rồi, em và Kiến Quân sẽ cùng nhau làm người rải hoa.”
Lục Vinh Hàn thấy Lâm Đại Dao đến thì nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ cho Ngọc Như ra gặp Đại Dao đi.”
Ông ấy còn chưa nói xong thì Lâm Đại Dao đã nói: “Không cần đâu dượng à, mẹ cháu không muốn mời nhà họ Tư Mã đến tham dự hôn lễ.”
Lục Vinh Hàn hơi bất ngờ: “Quả thực bố của cháu có lỗi với mẹ con cháu nhưng bác của cháu vẫn rất yêu thương cháu mà.”
“Chẳng lẽ dượng không biết sao, bà ta chính là người đã mai mối cho Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai. Lúc trước chính bà ta đã mai mối bắc cầu, cật lực tác hợp cho họ đấy. Vì vậy mà Tư Mã Minh Thịnh mới ly hôn với mẹ cháu và kết hôn với Mã Trúc Mai. Vì muốn ép mẹ cháu ly hôn mà bà ta đã mua chuộc thầy thuốc, bỏ thuốc sẩy thai vào trong thuốc dưỡng thai của mẹ khiến mẹ cháu bị sảy thai. Chuyện đó, cả đời này mẹ cháu sẽ mãi mãi không quên.” Lâm Đại Dao tỏ rõ vẻ mặt đầy tức giận, không hề giấu giếm gì cả.
Bà cụ Lục cười lạnh lùng: “Khó trách tại sao sau khi Mã Thị bị sụp đổ thì Tư Mã Ngọc Như lại trở nên lo lắng như vậy. Thì ra là đã bị lộ nguyên hình, nước cờ mà cô ta trăm phương nghìn kế nghĩ ra đã bị người khác ăn luôn rồi.”
Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn Lâm Đại Dao, ông ấy không tin Tư Mã Ngọc Như lại làm ra những chuyện như vậy. Chắc chắn là bà Lâm ghi hận Tư Mã Minh Thịnh nên mới liên lụy đến Tư Mã Ngọc Như.
“Đại Dao à, dượng nghĩ chắc là có hiểu lầm gì ở đây thôi. Bố của cháu quậy phá ở bên ngoài, bác của cháu cũng không thể quản thúc được.”
Lâm Đại Dao nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái: “Có phải dượng quá bận rộn với công việc và ít khi ở bên bác cho nên hoàn toàn không hiểu rõ bà ta có phải không?”
Lục Vinh Hàn bị hỏi như vậy thì sửng sốt, có thể nói ông ấy và Tư Mã Ngọc Như sớm chiều bên nhau, lúc trước đi công tác còn dẫn cô ta theo. Chung sống với nhau lâu như vậy mà còn gọi là ít sao?
Bà Lục cười cười, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Mắt của dượng cháu luôn khác với những người thường. Có một số thứ ông ấy không thể nhìn thấy, đây được gọi là chứng mù có chọn lọc.”
Lục Vinh Hàn khó chịu, người phụ nữ này ngày nào cũng khóa cửa không cho ông ấy vào thì thôi đi. Đã vậy còn suốt ngày ca bài ca chống đối với ông ấy, không cho ông ấy một chút mặt mũi nào.
Nhất định là trong lòng bà ta rất hận ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.