Chương 662: Nếu bị đe dọa, cậu hãy giả ốm
Liên Tâm
28/05/2021
Cô không muốn trở thành nữ hoàng nhàn rỗi không làm gì cả, mà muốn làm Võ Tắc Thiên, chỉ cần Lục Vinh Hàn vẫn nắm chắc trong tay số cổ phần, cô ta nhất định vẫn còn cơ hội.
Lúc này, Lục Vinh Hàn đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi ăn vịt quay giòn trong nhà hàng.
Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn miếng vịt vừa liếm miệng.
“Đúng là chỉ có vịt quay giòn do chị xinh đẹp làm vừa ngon, vừa thơm, vừa mềm lại vừa giòn. Dượng ơi, sao dượng lại dọn ra không ở với cô kia nữa vậy? Có phải lại cãi nhau với chị gái xinh đẹp nên dượng chuyển ra ngoài với cô kìa à?”
Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Về sau con sẽ ở với dượng, được không?”
“Không được, con không muốn sống với cô kia, cô kia là ác ma, khi mẹ về, con sẽ về nhà.” Tư Mã Ngọc Thanh không chút do dự nói.
Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm trà chanh, nhẹ nhàng nói: “Trước đây cô ấy đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Con ở nhà muốn làm gì thì làm, được không?”
“Cuối tuần, con muốn đến nhà họ Lục chơi với chị gái xinh đẹp và Tiểu Quân, còn cả chị họ nữa, được không ạ?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt chờ đợi nói.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật.
“Dượng và cô mới chuyển ra ngoài nên tạm thời không về được.”
Tư Mã Ngọc Thanh rất thất vọng: “Cô kia nhất định đã làm chuyện gì xấu, cho nên mới không dám trở về.”
Lục Vinh Hàn không nói, và cũng không biết phải nói gì.
Đã quen với sự náo nhiệt của nhà họ Lục, sau khi dọn ra ngoài, cảm thấy cả thế giới đều thật yên tĩnh, giống như chỉ còn lại mỗi một mình ông ấy.
Giờ này những ngày trước đây, ông ấy thường cùng đẩy xe cháu trai đi dạo vườn cùng với Hạo Phong.
Vốn dĩ đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày.
Ở tuổi này, lẽ ra ông ấy phải được hưởng hạnh phúc gia đình, nhưng ông ấy thì lại khác, vợ thì bỏ đi, con cái thì tan đàn xẻ nghé, người ngoài phản bội, người thân rời bỏ, đây có phải là một cảnh tượng thê lương không?
Thỏa thuận ly hôn này vẫn còn trong hòm của ông ấy, mỗi lần lấy nó ra để ký, liền cảm thấy chiếc bút như nặng hàng nghìn cân không thể nào nhấc lên được.
Sau bữa tối.
Bà cụ Lục bảo Hoa Hiền Phương cùng đi bà cụ dạo trong vườn.
“Hiền Phương, cháu có tin, bố của cháu không thể ở lâu với người phụ nữ đó đâu, ông ta sẽ sớm hối hận thôi.”
“Bố là người coi trọng tình cảm, ông ấy sẽ không nỡ bỏ mẹ nhỏ và cũng rất lưu luyến người nhà ở đây.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.
“Nếu ông ta muốn quay lại, cháu vẫn chấp nhận ông ta chứ?” Bà cụ ngập ngừng hỏi.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai bà cụ: “Bà nội, bố đối xử với cháu vẫn luôn rất tốt, giữa chúng cháu chưa từng có mâu thuẫn gì. Đây là nhà của ông ấy, chỉ cần ông ấy muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, cháu sẽ luôn luôn hiếu thảo với ông ấy.”
Cô nói tiếp, lại thay đổi giọng điệu: “Cháu chỉ hơi lo lắng cho Kiến Nghi và mẹ. Bề ngoài Kiến Nghi không quan tâm, nhưng thực tế, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đã luôn để tâm đến mối quan hệ giữa bố và mẹ. Về phía mẹ, bà ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, dù cho bố có quay đầu ăn năn hối cải, cũng không thể bù đắp được món nợ mà ông ấy đã nợ bà ấy.”
Bà cụ thở dài nói: “Gia đình không hạnh phúc thì thế nào mà chẳng ảnh hưởng đến con cái? Về phía Kiến Nghi, nó sẽ nghe lời cháu. Về phần Hạo Phong, chỉ có thể dựa theo ý trời thôi, nếu cô ấy không chịu tha thứ cho Vinh Hàn, thì bà cũng không thể làm gì được.”
Hoa Hiền Phương vén tóc bên tai, nếu là đổi thành cô, thì đến chết cô cũng không tha thứ cho đối phương.
Nhưng mẹ dù sao cũng không phải là cô, bà ấy đã chịu đựng nhiều năm như vậy, có lẽ bà ấy vẫn sẽ đồng ý tha thứ cho bố.
Trong phòng em bé, Lục Kiến Nghi và mẹ đang chơi đùa với hai túi sữa nhỏ, Hứa Kiến Quân và Lục Sênh Hạ sau khi làm xong bài tập cũng chạy đến.
Nhìn thấy Hứa Kiến Quân, Kiến Diệp vui vẻ bò tới: “Anh ơi, chơi người máy.”
“Được rồi, đợi chút, anh sẽ mang người máy tới.” Hứa Kiến Quân chạy vào phòng mình, mang theo người máy, cùng em chơi đùa.
Kiến Dao không thích người máy, mà thích búp bê Barbie, kêu cô út chơi đồ hàng với cô bé.
Y Hạo Phong mỉm cười yêu thương: “Kiến Nghi, con có nhận thấy rằng mặc dù Kiến Dao và Kiến Diệp là hai chị em sinh đôi, nhưng hai đứa có tính cách hoàn toàn khác nhau và những thứ hai đứa thích cũng khác nhau.”
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Một đứa là con trai và một đứa là con gái. Tất nhiên là khác nhau. Lúc nhỏ Sênh Hạ cũng thích búp bê Barbie, thích chơi đồ hàng, và cũng thường xuyên bắt con chơi với nó.”
Lục Sênh Hạ cười tinh quái, đi tới gần trước mặt anh, chắp tay, chống cằm, làm nũng: “Anh, chơi đồ hàng với em đi mà, đi mà, chỉ một lần thôi, lần cuối cùng.”
Lục Kiến Nghi chết lặng, búng nhẹ trán Lục Sênh hạ: “Lần nào của em chẳng là lần cuối cùng.”
Khi anh đang nói chuyện, đồng hồ thông minh của Hứa Kiến Quân đổ chuông, đó là cuộc gọi video của Tư Mã Ngọc Thanh.
“Chú Ngọc Thanh, chú về chưa?”
“Chưa, chú đang ở với dượng và cô ác ma kia ở một biệt thự ngoài ngoại ô. Không có ai chơi với chú, thật nhàm chán.” Tư Mã Ngọc Thanh thở dài.
“Chú Ngọc Thanh, nếu chú muốn nhàm chán thì cứ gọi video với bọn cháu, bọn cháu sẽ nói chuyện với chú, chú sẽ không nhàm chán nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêm nghị nói.
Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mặt: “Có phải cô kia đã cãi nhau với chị gái xinh đẹp, sau đó mới cùng với dượng bỏ nhà đi, dọn ra ngoài ở đúng không?”
Hứa Kiến Quân thở dài như người lớn: “Không phải là cãi nhau, ông nội và bà hai đã đoạn tuyệt với chúng cháu rồi, hai người bọn họ sẽ không còn là ông bà nội của cháu nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh sửng sốt, lè lưỡi: “Thật đáng sợ, chẳng trách cuối tuần không đồng ý cho chú đến đó chơi.”
“Bà hai đã làm rất nhiều chuyện xấu, sau này chú ở cạnh bà ấy phải cẩn thận, nếu bà ấy biến thành ác ma, chú phải tránh xa bà ấy, nếu không sẽ lại bị hành hạ mà sinh bệnh.” Hứa Kiến Quân lo lắng nhắc nhở, trong lòng rất lo lắng cho Tư Mã Ngọc Thanh
Tư Mã Ngọc Thanh ôm cánh tay đang run rẩy, chạy tới cửa phòng khóa cửa lại.
“Chú rất muốn về nhà, nhưng mẹ chú còn chưa về, cháu nói xem chú có thể bị cô kia giết chết không?”
Hứa Kiến Quân chớp mắt, chạy ra ngoài phòng, lén nói với Tư Mã Ngọc Thanh: “Chú Ngọc Thanh, sau này nếu bà hai biến thành ác ma, mau giả ốm để bà ta không dám bắt nạt chú nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh cười cười: “Tiểu Quân, cháu thật thông minh.”
“Nếu sau này chú gặp nguy hiểm, hãy gọi cho cháu càng sớm càng tốt. Cháu nhất định sẽ bảo mẹ và bố ma cứu chú.” Hứa Kiến Quân nói.
“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh mạnh mẽ gật đầu.
Sau khi Hứa Kiến Quân bước vào, Lục Sênh Hạ hỏi: “Ngọc Thanh sống với họ à?”
“Ừm, cháu thực sự lo lắng cho chú Ngọc Thanh. Bà hai nhất định sẽ không cho phép chú ấy học nấu ăn trong bếp, và sẽ ép chú ấy học Olympic Toán học mà chú ấy không thích. Điều quan trọng nhất là chú ấy sẽ không bao giờ đến chơi với chúng ta nữa.”
Hứa Kiến Quân cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn bã.
Lúc này, Lục Vinh Hàn đưa Tư Mã Ngọc Thanh đi ăn vịt quay giòn trong nhà hàng.
Tư Mã Ngọc Thanh vừa ăn miếng vịt vừa liếm miệng.
“Đúng là chỉ có vịt quay giòn do chị xinh đẹp làm vừa ngon, vừa thơm, vừa mềm lại vừa giòn. Dượng ơi, sao dượng lại dọn ra không ở với cô kia nữa vậy? Có phải lại cãi nhau với chị gái xinh đẹp nên dượng chuyển ra ngoài với cô kìa à?”
Lục Vinh Hàn xoa đầu cậu bé: “Về sau con sẽ ở với dượng, được không?”
“Không được, con không muốn sống với cô kia, cô kia là ác ma, khi mẹ về, con sẽ về nhà.” Tư Mã Ngọc Thanh không chút do dự nói.
Lục Vinh Hàn nhấp một ngụm trà chanh, nhẹ nhàng nói: “Trước đây cô ấy đối với con có chút nghiêm khắc, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Con ở nhà muốn làm gì thì làm, được không?”
“Cuối tuần, con muốn đến nhà họ Lục chơi với chị gái xinh đẹp và Tiểu Quân, còn cả chị họ nữa, được không ạ?” Tư Mã Ngọc Thanh chớp chớp mắt chờ đợi nói.
Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật.
“Dượng và cô mới chuyển ra ngoài nên tạm thời không về được.”
Tư Mã Ngọc Thanh rất thất vọng: “Cô kia nhất định đã làm chuyện gì xấu, cho nên mới không dám trở về.”
Lục Vinh Hàn không nói, và cũng không biết phải nói gì.
Đã quen với sự náo nhiệt của nhà họ Lục, sau khi dọn ra ngoài, cảm thấy cả thế giới đều thật yên tĩnh, giống như chỉ còn lại mỗi một mình ông ấy.
Giờ này những ngày trước đây, ông ấy thường cùng đẩy xe cháu trai đi dạo vườn cùng với Hạo Phong.
Vốn dĩ đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bây giờ khi nghĩ lại, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày.
Ở tuổi này, lẽ ra ông ấy phải được hưởng hạnh phúc gia đình, nhưng ông ấy thì lại khác, vợ thì bỏ đi, con cái thì tan đàn xẻ nghé, người ngoài phản bội, người thân rời bỏ, đây có phải là một cảnh tượng thê lương không?
Thỏa thuận ly hôn này vẫn còn trong hòm của ông ấy, mỗi lần lấy nó ra để ký, liền cảm thấy chiếc bút như nặng hàng nghìn cân không thể nào nhấc lên được.
Sau bữa tối.
Bà cụ Lục bảo Hoa Hiền Phương cùng đi bà cụ dạo trong vườn.
“Hiền Phương, cháu có tin, bố của cháu không thể ở lâu với người phụ nữ đó đâu, ông ta sẽ sớm hối hận thôi.”
“Bố là người coi trọng tình cảm, ông ấy sẽ không nỡ bỏ mẹ nhỏ và cũng rất lưu luyến người nhà ở đây.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.
“Nếu ông ta muốn quay lại, cháu vẫn chấp nhận ông ta chứ?” Bà cụ ngập ngừng hỏi.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai bà cụ: “Bà nội, bố đối xử với cháu vẫn luôn rất tốt, giữa chúng cháu chưa từng có mâu thuẫn gì. Đây là nhà của ông ấy, chỉ cần ông ấy muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, cháu sẽ luôn luôn hiếu thảo với ông ấy.”
Cô nói tiếp, lại thay đổi giọng điệu: “Cháu chỉ hơi lo lắng cho Kiến Nghi và mẹ. Bề ngoài Kiến Nghi không quan tâm, nhưng thực tế, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đã luôn để tâm đến mối quan hệ giữa bố và mẹ. Về phía mẹ, bà ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, dù cho bố có quay đầu ăn năn hối cải, cũng không thể bù đắp được món nợ mà ông ấy đã nợ bà ấy.”
Bà cụ thở dài nói: “Gia đình không hạnh phúc thì thế nào mà chẳng ảnh hưởng đến con cái? Về phía Kiến Nghi, nó sẽ nghe lời cháu. Về phần Hạo Phong, chỉ có thể dựa theo ý trời thôi, nếu cô ấy không chịu tha thứ cho Vinh Hàn, thì bà cũng không thể làm gì được.”
Hoa Hiền Phương vén tóc bên tai, nếu là đổi thành cô, thì đến chết cô cũng không tha thứ cho đối phương.
Nhưng mẹ dù sao cũng không phải là cô, bà ấy đã chịu đựng nhiều năm như vậy, có lẽ bà ấy vẫn sẽ đồng ý tha thứ cho bố.
Trong phòng em bé, Lục Kiến Nghi và mẹ đang chơi đùa với hai túi sữa nhỏ, Hứa Kiến Quân và Lục Sênh Hạ sau khi làm xong bài tập cũng chạy đến.
Nhìn thấy Hứa Kiến Quân, Kiến Diệp vui vẻ bò tới: “Anh ơi, chơi người máy.”
“Được rồi, đợi chút, anh sẽ mang người máy tới.” Hứa Kiến Quân chạy vào phòng mình, mang theo người máy, cùng em chơi đùa.
Kiến Dao không thích người máy, mà thích búp bê Barbie, kêu cô út chơi đồ hàng với cô bé.
Y Hạo Phong mỉm cười yêu thương: “Kiến Nghi, con có nhận thấy rằng mặc dù Kiến Dao và Kiến Diệp là hai chị em sinh đôi, nhưng hai đứa có tính cách hoàn toàn khác nhau và những thứ hai đứa thích cũng khác nhau.”
Lục Kiến Nghi mỉm cười: “Một đứa là con trai và một đứa là con gái. Tất nhiên là khác nhau. Lúc nhỏ Sênh Hạ cũng thích búp bê Barbie, thích chơi đồ hàng, và cũng thường xuyên bắt con chơi với nó.”
Lục Sênh Hạ cười tinh quái, đi tới gần trước mặt anh, chắp tay, chống cằm, làm nũng: “Anh, chơi đồ hàng với em đi mà, đi mà, chỉ một lần thôi, lần cuối cùng.”
Lục Kiến Nghi chết lặng, búng nhẹ trán Lục Sênh hạ: “Lần nào của em chẳng là lần cuối cùng.”
Khi anh đang nói chuyện, đồng hồ thông minh của Hứa Kiến Quân đổ chuông, đó là cuộc gọi video của Tư Mã Ngọc Thanh.
“Chú Ngọc Thanh, chú về chưa?”
“Chưa, chú đang ở với dượng và cô ác ma kia ở một biệt thự ngoài ngoại ô. Không có ai chơi với chú, thật nhàm chán.” Tư Mã Ngọc Thanh thở dài.
“Chú Ngọc Thanh, nếu chú muốn nhàm chán thì cứ gọi video với bọn cháu, bọn cháu sẽ nói chuyện với chú, chú sẽ không nhàm chán nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêm nghị nói.
Tư Mã Ngọc Thanh nhăn mặt: “Có phải cô kia đã cãi nhau với chị gái xinh đẹp, sau đó mới cùng với dượng bỏ nhà đi, dọn ra ngoài ở đúng không?”
Hứa Kiến Quân thở dài như người lớn: “Không phải là cãi nhau, ông nội và bà hai đã đoạn tuyệt với chúng cháu rồi, hai người bọn họ sẽ không còn là ông bà nội của cháu nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh sửng sốt, lè lưỡi: “Thật đáng sợ, chẳng trách cuối tuần không đồng ý cho chú đến đó chơi.”
“Bà hai đã làm rất nhiều chuyện xấu, sau này chú ở cạnh bà ấy phải cẩn thận, nếu bà ấy biến thành ác ma, chú phải tránh xa bà ấy, nếu không sẽ lại bị hành hạ mà sinh bệnh.” Hứa Kiến Quân lo lắng nhắc nhở, trong lòng rất lo lắng cho Tư Mã Ngọc Thanh
Tư Mã Ngọc Thanh ôm cánh tay đang run rẩy, chạy tới cửa phòng khóa cửa lại.
“Chú rất muốn về nhà, nhưng mẹ chú còn chưa về, cháu nói xem chú có thể bị cô kia giết chết không?”
Hứa Kiến Quân chớp mắt, chạy ra ngoài phòng, lén nói với Tư Mã Ngọc Thanh: “Chú Ngọc Thanh, sau này nếu bà hai biến thành ác ma, mau giả ốm để bà ta không dám bắt nạt chú nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh cười cười: “Tiểu Quân, cháu thật thông minh.”
“Nếu sau này chú gặp nguy hiểm, hãy gọi cho cháu càng sớm càng tốt. Cháu nhất định sẽ bảo mẹ và bố ma cứu chú.” Hứa Kiến Quân nói.
“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh mạnh mẽ gật đầu.
Sau khi Hứa Kiến Quân bước vào, Lục Sênh Hạ hỏi: “Ngọc Thanh sống với họ à?”
“Ừm, cháu thực sự lo lắng cho chú Ngọc Thanh. Bà hai nhất định sẽ không cho phép chú ấy học nấu ăn trong bếp, và sẽ ép chú ấy học Olympic Toán học mà chú ấy không thích. Điều quan trọng nhất là chú ấy sẽ không bao giờ đến chơi với chúng ta nữa.”
Hứa Kiến Quân cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.