Chương 80: Thích người khác nịnh nọt mình đến vậy cơ đấy
Liên Tâm
10/05/2021
Kinh nghiệm sống, giá trị quan, nhân sinh quan của bọn họ, tất cả mọi thứ đều rất khác biệt, thậm chí còn không hợp với cô.
Mặc dù cùng sống dưới một mảnh bầu trời, cùng giẫm lên một vùng đất đai, cùng hô hấp một bầu không khí, thế nhưng bọn họ và cô lại giống như người đến từ hai thế giới khác nhau.
Cô không phải là người vợ phù hợp nhất với anh, Hoa Mộng Lan mới là người xứng đáng với thân phận này.
Hiểu biết sâu rộng, hầu như cái gì cũng biết. Bác trai cùng bác gái đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng Hoa Mộng Lan, gần như bỏ tất cả tiền của vào cô con gái nhà mình.
Làm sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn công sức bỏ ra trong nhiều năm tháng và một đống tiền bạc của mình trở thành vô ích được, chắc chắn bọn họ sẽ sử dụng hết sức lực để giúp Hoa Mộng Lan đoạt lại vị trí vợ của Lục Kiến Nghi.
Lục Kiều Sam nắm tay Hoa Mộng Lan, nở một nụ cười chân thành: “Mộng Lan, nếu em là em dâu của chị thì tốt biết bao. Chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi làm SPA, cùng nhau đi đánh golf… Không giống như một số người, vừa tẻ nhạt vừa ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“Chị cả, em gái của em khá thích yên tĩnh. Em ấy thích ở nhà xem phim truyền hình trực tuyến, thỉnh thoảng chơi một vài trò chơi miễn phí trên mạng, hoặc là ngồi lướt Tiktok. Thật ra em ấy như thế này cũng tốt, không cần dùng đến tiền.” Cô ta mỉm cười, nói ra những lời giống như đang giải thích thay cho Hoa Hiền Phương. Thế nhưng trên thực tế, cô ta lại đang ám chỉ cho bọn họ biết rằng Hoa Hiền Phương là một người tầm thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, sở hữu hết thảy đặc điểm của một kẻ nghèo kiết hủ lậu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi trở nên khó coi, lia ánh mắt hung ác và nham hiểm về phía Lục Kiều Sam, nói: “Chị có thấy những phụ nữ thường chơi chung hội xấu xa với chị đều không có ai để ý không, giống y như chị vậy. Không biết chị đã phát hiện ra điều này chưa?”
Lời này không khác gì đang chế giễu Hoa Mộng Lan.
Nụ cười trên mặt Hoa Mộng Lan trở nên đông cứng trong nháy mắt. Cô ta cảm thấy mặt mình đau rát như thể vừa phải hứng chịu một cú tát vậy, bả vai cô ta kịch liệt run rẩy, quay đầu nhìn Lục Kiều Sam.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh, khẽ quát: “Lục Kiến Nghi, chị đã đính hôn, sắp kết hôn rồi đó.”
“Tôi thấy chưa chắc đã thành công đâu.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên thành một vòng cung trào phúng.
Lời này đâm trúng nỗi đau của Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam đã khiêu khích anh rất nhiều lần. Nếu như bà chị này vẫn tiếp tục, vậy anh sẽ không khách khí nữa.
Lục Kiều Sam tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, khẽ quát: “Lục Kiến Nghi, em được lắm!”
“Nếu sợ thì thành thật một chút cho tôi.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng.
Lục Kiều Sam cảm thấy cơn giận sắp khiến đầu cô ta bùng cháy tới nơi rồi.
Hoa Mộng Lan tốt như vậy, vậy mà anh cứ khăng khăng muốn giữ lại con ả khốn nạn rắp tâm hại người khác đồng thời âm mưu quyến rũ chồng người ta. Thật sự không biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào nữa.
Cô ta nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhìn thế nào cũng không thấy bất kỳ điểm tốt nào của Hoa Hiền Phương. Hoa Hiền Phương chẳng có khía cạnh nào tốt cả, vì sao anh lại muốn cô làm thú cưng của mình, chẳng lẽ không sợ ô nhiễm không khí sao?
“Rốt cuộc đám đàn ông các em cảm thấy cô ta có chỗ nào tốt hơn chị hả?”
“Người ngoài không có đủ tư cách để bình luận về vợ của tôi.” Lục Kiến Nghi nói một cách dứt khoát.
Hoa Mộng Lan vỗ vỗ tay của Lục Kiều Sam, nói: “Chị cả, làm sao Hiền Phương có thể so sánh được với chị. Chị là cành vàng lá ngọc, là người sống trong nhà giàu sang quyền quý, ngoài ra còn là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở thành phố Long Minh. Lần đầu tiên nhìn thấy chị, em sửng sốt đến mức ngây người luôn ấy. Lúc đó em đã nghĩ là không ngờ rằng trên thế giới này lại một người xinh đẹp đến nhường này, hoàn hảo đến nhường này.
Trông chị tựa như Hằng Nga ở trên cung trăng giáng trần vậy. Da của chị mịn màng biết bao, căng bóng như da em bé, lại còn giữ được sắc màu trắng hồng nữa. Hai mắt của chị to tròn, tựa như những vì sao sáng nhất trên bầu trời về đêm ấy. Mũi của chị không cong, là kiểu mũi Hi Lạp đẹp nhất. Cả đôi môi màu đỏ quyến rũ của chị nữa, xinh đẹp không khác gì cánh hoa hồng.
Em chưa từng thấy người nào xinh đẹp giống như chị đâu, làm sao Hiền Phương có thể so sánh được với chị. Chắc chắn em ấy không có gan làm vậy, so sánh với chị chỉ có đường chuốc nhục vào thân thôi. Em ấy là một người bình thường có chút vẻ đẹp tươi mới và khỏe khoắn, vẻ đẹp này không giống loại có đường nét khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là bởi vì không trang điểm nên khiến người khác cảm giác tự nhiên hơn thôi.”
Những lời nói này có thể vuốt mông ngựa cho Lục Kiều Sam, đồng thời còn giáng một đòn mạnh vào Hoa Hiền Phương. Chúng tạo thành một sự tương phản rõ nét giữa hai người, một người vừa trắng trẻo vừa giàu có vừa xinh đẹp, một người đã xấu xí lại còn nghèo kiết hủ lậu.
Lục Kiều Sam cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, vui sướng đến mức cười không khép khóe miệng lại được.
Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô ta một cái: “Chị thích người khác nịnh nọt mình đến vậy cơ à.”
Lục Kiều Sam tức giận thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chị làm vậy là vì muốn tốt cho em, loại phụ nữ như Hoa Hiền Phương nhất định sẽ cắm sừng cho em.”
Một tia sáng xảo quyệt xẹt qua đáy mắt Hoa Mộng Lan, cô ta giả vờ khuyên: “Chị cả, em gái của em không phải loại phụ nữ như vậy, em ấy rất trung thành. Trước đây em ấy cực kỳ yêu người bạn trai cũ của mình, hai người bọn họ gắn bó như keo sơn, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.”
Cô ta cố ý tạm ngừng, lặng lẽ nhìn sang phía Lục Kiến Nghi.
Mặc dù Lục Kiến Nghi vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra hàm răng của anh đang lặng lẽ cắn chặt.
Dính chặt lấy nhau!
Cái cụm từ này tựa như một viên đạn, bắn thẳng vào chỗ yếu hại của anh.
Quả thật cô đã từng “dính chặt” lấy người đàn ông kia, buông thả bản thân rồi phóng túng cùng với người đàn ông kia. Vậy mà khi “dính chặt” với anh lại khác một trời một vực, từ đầu đến cuối giống y hệt một con cá chết, đến lúc ngất đi cũng không thốt lên một tiếng nào.
Thần kinh của Hoa Hiền Phương trở nên căng thẳng, vừa rồi cô yên lặng xem Lục Kiến Nghi và Lục Kiều Sam đấu võ mồm, không hề chen vào nói giữa bọn họ bởi vì cô biết bản thân không có tư cách nói chen vào đó, chỉ dám vụng trộm quan sát vẻ mặt của Lục Kiến Nghi thôi.
Khuôn mặt của anh giống y như khối băng, rất ít khi để lộ biểu cảm ra ngoài, muốn phán đoán cảm xúc của anh thì phải cẩn thận quan sát qua ánh mắt.
Đây là kinh nghiệm sống được đúc kết sau vô số lần quan sát của cô.
Tuy nhiên khi anh bị chọc giận, cô sẽ không dễ dàng phán đoán ra cảm xúc của anh như thế được.
Vậy mà hầu như loại tình huống này toàn xảy ra khi đối mặt với cô.
Dường như khi ở bên cạnh cô, anh sẽ cực kỳ dễ nổi nóng, cứ như thể bất cứ lúc nào anh cũng mang theo thùng thuốc nổ vậy, chạm vào là nổ ngay.
Có phải bởi vì khuôn mặt của cô rất gợi đòn không? Hay là bởi vì anh rất ghét cô?
Lời nói của Hoa Mộng Lan tựa như vừa đốt lên một cây kíp nổ.
Anh cực kỳ kiêng kỵ chuyện trong quá khứ của cô, Hoa Mộng Lan còn chưa nói xong, ánh mắt của anh đã trở nên u ám.
Cô phải dập lửa càng sớm càng tốt, nếu không khi trở về cô nhất định sẽ chết mất.
“Chị, đó là chuyện đã qua, chị đừng nhắc lại nữa.”
Hoa Mộng Lan nở nụ cười âm hiểm ở trong lòng, cô ta còn lâu mới buông tha cho cô, càng ngăn càng phải nói.
Không có bất kỳ người đàn ông nào cho phép vợ của mình có người đàn ông khác trong lòng, nhất là loại người kiêu ngạo giống như Lục Kiến Nghi.
“Hiền Phương, chuyện này liên quan đến danh dự của một người phụ nữ, sao em có thể mặc kệ để chị cả hiểu lầm em được. Rõ ràng em là một người rất chung thủy mà. Em yêu Thời Thạch nhiều đến vậy, lúc Thời Thạch chết, em còn thể ở trước mộ của Thời Thạch rằng cả một đời này sẽ chỉ yêu duy nhất một người là Thời Thạch, sẽ không yêu bất kỳ ai khác. Lúc ấy em còn muốn kết minh hôn* với Thời Thạch nữa mà, nếu không có chú hia và thím hai ngăn cản thì em đã trở thành vợ của Thời Thạch rồi.”
(*Minh hôn: kết hôn cùng người chết, đám cưới cách biệt âm dương.)
Trong lồng ngực của Lục Kiến Nghi bùng lên một cơn lửa giận, nó nhanh chóng lan tràn đến khắp toàn thân anh, đốt cháy từng dây thần kinh của anh, khiến mỗi một tế bào của anh phải gào lên đau đớn.
Rốt cuộc cô yêu người đàn ông chết tiệt đến nhường nào, yêu nhiều đến mức muốn kết minh hôn với thằng cha đó sao?
Không ngờ cô lại nguyện ý gả cho một cái xác chết trống rỗng!
Rốt cuộc cô coi anh là gì?
Một trạm tái chế chất thải sao?
Lục Kiều Sam cười ha ha, nhân cơ hội nói: “Hóa ra thú cưng rẻ tiền của em đã gả cho một cái xác chết vào lúc đó rồi à? Tái giá luôn cơ đấy.”
Hoa Hiền Phương âm thầm kêu khổ ở trong lòng. Bọn họ đẩy cô xuống vực sâu không đáy thế này, có khi cô sẽ hồn phi phách tán thật mất.
Tôn nghiêm đàn ông của ác quỷ Tu La không ai bì nổi này là thứ tuyệt đối không được phép xúc phạm, đêm hôm đó cô đã nhận thức rõ điều này.
Cô không thể để bản thân gặp phải tình huống “Kinh khủng” đó lần nữa.
Mặc dù cùng sống dưới một mảnh bầu trời, cùng giẫm lên một vùng đất đai, cùng hô hấp một bầu không khí, thế nhưng bọn họ và cô lại giống như người đến từ hai thế giới khác nhau.
Cô không phải là người vợ phù hợp nhất với anh, Hoa Mộng Lan mới là người xứng đáng với thân phận này.
Hiểu biết sâu rộng, hầu như cái gì cũng biết. Bác trai cùng bác gái đã tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng Hoa Mộng Lan, gần như bỏ tất cả tiền của vào cô con gái nhà mình.
Làm sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn công sức bỏ ra trong nhiều năm tháng và một đống tiền bạc của mình trở thành vô ích được, chắc chắn bọn họ sẽ sử dụng hết sức lực để giúp Hoa Mộng Lan đoạt lại vị trí vợ của Lục Kiến Nghi.
Lục Kiều Sam nắm tay Hoa Mộng Lan, nở một nụ cười chân thành: “Mộng Lan, nếu em là em dâu của chị thì tốt biết bao. Chúng ta có thể cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau đi làm SPA, cùng nhau đi đánh golf… Không giống như một số người, vừa tẻ nhạt vừa ngu ngốc, cái gì cũng không biết.”
“Chị cả, em gái của em khá thích yên tĩnh. Em ấy thích ở nhà xem phim truyền hình trực tuyến, thỉnh thoảng chơi một vài trò chơi miễn phí trên mạng, hoặc là ngồi lướt Tiktok. Thật ra em ấy như thế này cũng tốt, không cần dùng đến tiền.” Cô ta mỉm cười, nói ra những lời giống như đang giải thích thay cho Hoa Hiền Phương. Thế nhưng trên thực tế, cô ta lại đang ám chỉ cho bọn họ biết rằng Hoa Hiền Phương là một người tầm thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, sở hữu hết thảy đặc điểm của một kẻ nghèo kiết hủ lậu.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi trở nên khó coi, lia ánh mắt hung ác và nham hiểm về phía Lục Kiều Sam, nói: “Chị có thấy những phụ nữ thường chơi chung hội xấu xa với chị đều không có ai để ý không, giống y như chị vậy. Không biết chị đã phát hiện ra điều này chưa?”
Lời này không khác gì đang chế giễu Hoa Mộng Lan.
Nụ cười trên mặt Hoa Mộng Lan trở nên đông cứng trong nháy mắt. Cô ta cảm thấy mặt mình đau rát như thể vừa phải hứng chịu một cú tát vậy, bả vai cô ta kịch liệt run rẩy, quay đầu nhìn Lục Kiều Sam.
Trên mặt Lục Kiều Sam lúc trắng lúc xanh, khẽ quát: “Lục Kiến Nghi, chị đã đính hôn, sắp kết hôn rồi đó.”
“Tôi thấy chưa chắc đã thành công đâu.” Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên thành một vòng cung trào phúng.
Lời này đâm trúng nỗi đau của Lục Kiều Sam.
Lục Kiều Sam đã khiêu khích anh rất nhiều lần. Nếu như bà chị này vẫn tiếp tục, vậy anh sẽ không khách khí nữa.
Lục Kiều Sam tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, khẽ quát: “Lục Kiến Nghi, em được lắm!”
“Nếu sợ thì thành thật một chút cho tôi.” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng.
Lục Kiều Sam cảm thấy cơn giận sắp khiến đầu cô ta bùng cháy tới nơi rồi.
Hoa Mộng Lan tốt như vậy, vậy mà anh cứ khăng khăng muốn giữ lại con ả khốn nạn rắp tâm hại người khác đồng thời âm mưu quyến rũ chồng người ta. Thật sự không biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào nữa.
Cô ta nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhìn thế nào cũng không thấy bất kỳ điểm tốt nào của Hoa Hiền Phương. Hoa Hiền Phương chẳng có khía cạnh nào tốt cả, vì sao anh lại muốn cô làm thú cưng của mình, chẳng lẽ không sợ ô nhiễm không khí sao?
“Rốt cuộc đám đàn ông các em cảm thấy cô ta có chỗ nào tốt hơn chị hả?”
“Người ngoài không có đủ tư cách để bình luận về vợ của tôi.” Lục Kiến Nghi nói một cách dứt khoát.
Hoa Mộng Lan vỗ vỗ tay của Lục Kiều Sam, nói: “Chị cả, làm sao Hiền Phương có thể so sánh được với chị. Chị là cành vàng lá ngọc, là người sống trong nhà giàu sang quyền quý, ngoài ra còn là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở thành phố Long Minh. Lần đầu tiên nhìn thấy chị, em sửng sốt đến mức ngây người luôn ấy. Lúc đó em đã nghĩ là không ngờ rằng trên thế giới này lại một người xinh đẹp đến nhường này, hoàn hảo đến nhường này.
Trông chị tựa như Hằng Nga ở trên cung trăng giáng trần vậy. Da của chị mịn màng biết bao, căng bóng như da em bé, lại còn giữ được sắc màu trắng hồng nữa. Hai mắt của chị to tròn, tựa như những vì sao sáng nhất trên bầu trời về đêm ấy. Mũi của chị không cong, là kiểu mũi Hi Lạp đẹp nhất. Cả đôi môi màu đỏ quyến rũ của chị nữa, xinh đẹp không khác gì cánh hoa hồng.
Em chưa từng thấy người nào xinh đẹp giống như chị đâu, làm sao Hiền Phương có thể so sánh được với chị. Chắc chắn em ấy không có gan làm vậy, so sánh với chị chỉ có đường chuốc nhục vào thân thôi. Em ấy là một người bình thường có chút vẻ đẹp tươi mới và khỏe khoắn, vẻ đẹp này không giống loại có đường nét khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là bởi vì không trang điểm nên khiến người khác cảm giác tự nhiên hơn thôi.”
Những lời nói này có thể vuốt mông ngựa cho Lục Kiều Sam, đồng thời còn giáng một đòn mạnh vào Hoa Hiền Phương. Chúng tạo thành một sự tương phản rõ nét giữa hai người, một người vừa trắng trẻo vừa giàu có vừa xinh đẹp, một người đã xấu xí lại còn nghèo kiết hủ lậu.
Lục Kiều Sam cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái, vui sướng đến mức cười không khép khóe miệng lại được.
Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô ta một cái: “Chị thích người khác nịnh nọt mình đến vậy cơ à.”
Lục Kiều Sam tức giận thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chị làm vậy là vì muốn tốt cho em, loại phụ nữ như Hoa Hiền Phương nhất định sẽ cắm sừng cho em.”
Một tia sáng xảo quyệt xẹt qua đáy mắt Hoa Mộng Lan, cô ta giả vờ khuyên: “Chị cả, em gái của em không phải loại phụ nữ như vậy, em ấy rất trung thành. Trước đây em ấy cực kỳ yêu người bạn trai cũ của mình, hai người bọn họ gắn bó như keo sơn, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau.”
Cô ta cố ý tạm ngừng, lặng lẽ nhìn sang phía Lục Kiến Nghi.
Mặc dù Lục Kiến Nghi vẫn không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra hàm răng của anh đang lặng lẽ cắn chặt.
Dính chặt lấy nhau!
Cái cụm từ này tựa như một viên đạn, bắn thẳng vào chỗ yếu hại của anh.
Quả thật cô đã từng “dính chặt” lấy người đàn ông kia, buông thả bản thân rồi phóng túng cùng với người đàn ông kia. Vậy mà khi “dính chặt” với anh lại khác một trời một vực, từ đầu đến cuối giống y hệt một con cá chết, đến lúc ngất đi cũng không thốt lên một tiếng nào.
Thần kinh của Hoa Hiền Phương trở nên căng thẳng, vừa rồi cô yên lặng xem Lục Kiến Nghi và Lục Kiều Sam đấu võ mồm, không hề chen vào nói giữa bọn họ bởi vì cô biết bản thân không có tư cách nói chen vào đó, chỉ dám vụng trộm quan sát vẻ mặt của Lục Kiến Nghi thôi.
Khuôn mặt của anh giống y như khối băng, rất ít khi để lộ biểu cảm ra ngoài, muốn phán đoán cảm xúc của anh thì phải cẩn thận quan sát qua ánh mắt.
Đây là kinh nghiệm sống được đúc kết sau vô số lần quan sát của cô.
Tuy nhiên khi anh bị chọc giận, cô sẽ không dễ dàng phán đoán ra cảm xúc của anh như thế được.
Vậy mà hầu như loại tình huống này toàn xảy ra khi đối mặt với cô.
Dường như khi ở bên cạnh cô, anh sẽ cực kỳ dễ nổi nóng, cứ như thể bất cứ lúc nào anh cũng mang theo thùng thuốc nổ vậy, chạm vào là nổ ngay.
Có phải bởi vì khuôn mặt của cô rất gợi đòn không? Hay là bởi vì anh rất ghét cô?
Lời nói của Hoa Mộng Lan tựa như vừa đốt lên một cây kíp nổ.
Anh cực kỳ kiêng kỵ chuyện trong quá khứ của cô, Hoa Mộng Lan còn chưa nói xong, ánh mắt của anh đã trở nên u ám.
Cô phải dập lửa càng sớm càng tốt, nếu không khi trở về cô nhất định sẽ chết mất.
“Chị, đó là chuyện đã qua, chị đừng nhắc lại nữa.”
Hoa Mộng Lan nở nụ cười âm hiểm ở trong lòng, cô ta còn lâu mới buông tha cho cô, càng ngăn càng phải nói.
Không có bất kỳ người đàn ông nào cho phép vợ của mình có người đàn ông khác trong lòng, nhất là loại người kiêu ngạo giống như Lục Kiến Nghi.
“Hiền Phương, chuyện này liên quan đến danh dự của một người phụ nữ, sao em có thể mặc kệ để chị cả hiểu lầm em được. Rõ ràng em là một người rất chung thủy mà. Em yêu Thời Thạch nhiều đến vậy, lúc Thời Thạch chết, em còn thể ở trước mộ của Thời Thạch rằng cả một đời này sẽ chỉ yêu duy nhất một người là Thời Thạch, sẽ không yêu bất kỳ ai khác. Lúc ấy em còn muốn kết minh hôn* với Thời Thạch nữa mà, nếu không có chú hia và thím hai ngăn cản thì em đã trở thành vợ của Thời Thạch rồi.”
(*Minh hôn: kết hôn cùng người chết, đám cưới cách biệt âm dương.)
Trong lồng ngực của Lục Kiến Nghi bùng lên một cơn lửa giận, nó nhanh chóng lan tràn đến khắp toàn thân anh, đốt cháy từng dây thần kinh của anh, khiến mỗi một tế bào của anh phải gào lên đau đớn.
Rốt cuộc cô yêu người đàn ông chết tiệt đến nhường nào, yêu nhiều đến mức muốn kết minh hôn với thằng cha đó sao?
Không ngờ cô lại nguyện ý gả cho một cái xác chết trống rỗng!
Rốt cuộc cô coi anh là gì?
Một trạm tái chế chất thải sao?
Lục Kiều Sam cười ha ha, nhân cơ hội nói: “Hóa ra thú cưng rẻ tiền của em đã gả cho một cái xác chết vào lúc đó rồi à? Tái giá luôn cơ đấy.”
Hoa Hiền Phương âm thầm kêu khổ ở trong lòng. Bọn họ đẩy cô xuống vực sâu không đáy thế này, có khi cô sẽ hồn phi phách tán thật mất.
Tôn nghiêm đàn ông của ác quỷ Tu La không ai bì nổi này là thứ tuyệt đối không được phép xúc phạm, đêm hôm đó cô đã nhận thức rõ điều này.
Cô không thể để bản thân gặp phải tình huống “Kinh khủng” đó lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.