Chương 302: Tôi không nhớ gì hết
Liên Tâm
17/05/2021
Tần Nhân Thiên đã nhận được tin tức, Lục Kiến Nghi đã dẫn Hoa Hiền Phương đi, hạnh phúc của anh ta chỉ duy trì được mấy ngày.
Vốn anh ta còn đang chuẩn bị hôn lễ, hi vọng có thể khiến Hoa Hiền Phương trở thành vợ mình, cho dù chỉ có một ngày cũng được.
Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên ở trong loa, mang theo một chút an ủi: “Đừng lo lắng tôi chắc chắn sẽ cướp về cho anh.”
Tần Nhân Thiên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Anh nên bảo vệ bản thân trước rồi nói sau, Lục Kiến Nghi cũng không phải là người dễ chọc.”
“Sao mà tôi lại sợ anh ta chứ? Tôi chỉ là thích khiêu chiến chuyện không thể mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng ngông cuồng.
Tần Nhân Thiên nói tiếp: “Rốt cuộc như thế nào thì Hoa Hiền Phương mới có thể khôi phục ký ức?”
“Khó lắm.” Người đàn ông đeo mặt nạ chép miệng một cái, Hoa Hiền Phương mất trí nhớ không chỉ là do ảnh hưởng của thuốc mà còn có cả thôi miên, nếu như chỉ trị liệu bằng thuốc thì không thể khôi phục được.
Tần Nhân Thiên không biết nên vui hay nên buồn. Từ trong đáy lòng anh ta cũng không hi vọng Hoa Hiền Phương khôi phục ký ức, chỉ khi cô quên mất Lục Vinh Hàn và Hứa Nhã Thanh thì mới có thể về bên cạnh anh ta một lần nữa.
“Đến cùng anh là ai? Mục đích của anh là gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ trả lời không hề có chút do dự.
Tần Nhân Thiên không ngu đến nỗi tin vào lời nói dối như thế này: “Chúng ta không thân không quen, tại sao anh lại phải giúp tôi?”
“Tôi trời sinh đã thích lấy giúp người làm niềm vui.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười một cách rất quỷ quyệt.
Tần Nhân Thiên hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Ngại quá, con người tôi làm gì cũng thích dựa vào chính mình, không cần người khác giúp đỡ.”
“Con người của tôi đúng lúc ngược lại, người khác càng không thích thì tôi càng muốn giúp. Cho nên tôi sẽ quản chuyện này đến cùng, nhất định sẽ giúp anh cướp được người đẹp về.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong thì cúp điện thoại.
Tần Nhân Thiên nhíu mày, anh ta thực sự không nghĩ ra được mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ, đến cùng anh ta làm thế là vì muốn lấy được cái gì chứ?
Biệt thự trên đỉnh núi.
Túi Sữa Nhỏ gục đầu trên đùi của Lục Kiến Nghi, trên mặt cậu bé tràn ngập vẻ lo lắng: “Bố ma vương, khi nào mẹ mới khỏi ạ?”
Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu của cậu bé rồi nói: “Mẹ đang được chữa trị, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Túi Sữa Nhỏ siết chặt nắm tay nhỏ nhắn của mình rồi nói: “Đến cùng là kẻ xấu xa nào hại mẹ thành như thế này! Bố ma vương ơi, bố nhất định phải tìm ra được rồi báo thù cho mẹ nhé, không thể bỏ qua cho người xấu được.”
Lục Kiến Nghi đương nhiên sẽ không tha cho kẻ này, cho dù đào sâu ba thước anh cũng sẽ đào cho ra được. Phải để cho kẻ này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Hoa Hiền Phương đi từ trên lầu xuống.
Lục Kiến Nghi không nói chuyện Hứa Nhã Thanh với cô, cũng không có ý định nói. Nếu như Hoa Hiền Phương có thể quên được Hứa Nhã Thanh thì không còn gì tốt hơn.
Cho nên trong ý thức của Hoa Hiền Phương, Túi Sữa Nhỏ là con của cô và Lục Kiến Nghi.
Lúc cô đi xuống lầu thì Túi Sữa Nhỏ đi tới ôm cô.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn chơi Richman với con và bố không ạ?”
Mặc dù Hoa Hiền Phương không nhớ ra được đứa trẻ này nhưng giọng nói non nớt nũng nịu của cậu bé gợi lên thiên tính người mẹ của cô.
Hoa Hiền Phương cúi người rồi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Gương mặt của Túi Sữa Nhỏ thật sự rất giống cô, nhưng việc đến cùng Lục Kiến Nghi có nói dối hay không, cậu bé này có đúng là con của cô hay không vẫn còn là một ẩn số.
Dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không có máu mủ lại rất giống nhau.
Nhưng Hoa Hiền Phương không thể hiện ý nghĩ này của mình ra ngoài, cô mỉm cười rồi nói: “Con muốn chơi Richman à? Được thôi, mẹ sẽ chơi với con.”
Túi Sữa Nhỏ vui vẻ đi lấy trò chơi, ba người chơi tới tận chín giờ.
Sau khi Hoa Hiền Phương dỗ Túi Sữa Nhỏ ngủ thì mới đi tắm.
Lúc đi ra, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trong sáng động lòng người.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy vậy thì cơ thể của anh không tự chủ mà căng cứng.
Trong khoảng thời gian này, anh chưa chạm vào cô dù chỉ là một lần. Buổi tối, cô cũng ngủ một mình.
Đêm nay, Lục Kiến Nghi không có ý định tiếp tục nhẫn nhịn nữa, cho dù Hoa Hiền Phương có khôi phục ý thức hay không thì cô cũng là vợ của anh, cô phải học được chấp nhận anh.
“Tôi muốn đi ngủ, anh có thể đi ra ngoài được không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai rồi nói: “Không thể anh là chồng của em, chúng ta đương nhiên phải ngủ chung một giường rồi.”
Một làn sóng nhiệt xông từ cổ lên tới đầu của Hoa Hiền Phương, khiến cho cô đỏ mặt như một con tôm luộc.
“Anh không thể đụng vào tôi, tôi muốn ngủ một mình, mời anh đi ra ngoài.”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi bế ngang rồi ném lên giường.
Hoa Hiền Phương ngạc nhiên, dùng sức đánh vào vai của Lục Kiến Nghi: “Thả tôi ra, tôi không muốn.”
“Anh muốn.” Anh bá đạo mà mạnh mẽ, bắt lấy cổ tay của cô rồi ấn lại trên đỉnh đầu.
Ở phương diện này, Lục Kiến Nghi vẫn luôn muốn là làm, Hoa Hiền Phương chỉ có nghĩa vụ tiếp nhận không có quyền cự tuyệt.
Hoa Hiền Phương sợ tới nỗi run lẩy bẩy, cô không dùng tay được thế là dùng chân đá anh: “Tôi không nhớ cái gì hết, anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
“Anh là chồng của em.”
“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút.” Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi tràn ngập an ủi.
Thế nhưng sự sợ hãi của cô không hề dịu đi dù chỉ một chút, cả người cô đều đang run rẩy.
“Tôi xin anh, tha cho tôi đi.” Nước mắt của cô bắt đầu dâng lên.
“Anh không thể đụng vào tôi, tôi còn không chắc rằng anh có phải là chồng của tôi hay không.” Hoa Hiền Phương dãy dụa.
“Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em tới cục dân chính kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn.” Ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi lướt trên mặt Hoa Hiền Phương, khiến cho cô run lên.
Cô có người yêu, người cô yêu là Thời Thạch, người duy nhất cô muốn kết hôn cũng là Thời Thạch. Cô không thể nào kết hôn với người khác, trừ khi có nỗi khổ tâm trong lòng.
Lục Kiến Nghi nhíu mày, những lời mà cô nói đâm vào nỗi đau trong lòng anh.
Sỡ dĩ Hoa Hiền Phương gả cho anh là vì cần tiền chữa bệnh cho em trai.
Trong lòng Hoa Hiền Phương từ trước tới giờ đều không có sự tồn tại của anh. Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều xếp trước anh.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vất vả lắp mới tiến triển thêm được một chút, vậy mà thằng khốn nạn kia lại làm tổn thương đầu của cô khiến cho cô mất ký ức.
Lục Kiến Nghi lại bị đánh về điểm xuất phát.
“Em là vợ của anh, hầu hạ anh là nghĩa vụ của em. Cho dù có mất trí nhớ cũng phải thực hiện nghĩa vụ.
Cuối cùng, Hoa Hiền Phương ngất đi, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế sô pha nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn, tựa như ăn được một món ngon vậy.
Ngón tay của Hoa Hiền Phương siết chặt chăn mền, nhìn chằm chằm Lục Kiến Nghi với vẻ căm hận.
Người đàn ông này thật đáng sợ, như ma vương đến từ địa ngục, cô có thể tưởng tượng ra được hôn nhân của bọn họ bi kịch đến mức nào.
Anh ta quá lạnh lùng, không hề hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.
Anh ta không thương cô, cũng không để ý tới cảm nhận của cô. Anh ta không giống Thời Thạch, anh Thạch từ trước tới giờ đều sẽ không ép cô làm chuyện mình không thích.
Thời Thạch rất tôn trọng cô, chỉ cần cô nói không thì anh ấy sẽ dừng lại. Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng vượt qua khỏi đường ranh.
“Lục Kiến Nghi, anh không phải là kiểu tôi thích.”
Vốn anh ta còn đang chuẩn bị hôn lễ, hi vọng có thể khiến Hoa Hiền Phương trở thành vợ mình, cho dù chỉ có một ngày cũng được.
Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ vang lên ở trong loa, mang theo một chút an ủi: “Đừng lo lắng tôi chắc chắn sẽ cướp về cho anh.”
Tần Nhân Thiên nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Anh nên bảo vệ bản thân trước rồi nói sau, Lục Kiến Nghi cũng không phải là người dễ chọc.”
“Sao mà tôi lại sợ anh ta chứ? Tôi chỉ là thích khiêu chiến chuyện không thể mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng ngông cuồng.
Tần Nhân Thiên nói tiếp: “Rốt cuộc như thế nào thì Hoa Hiền Phương mới có thể khôi phục ký ức?”
“Khó lắm.” Người đàn ông đeo mặt nạ chép miệng một cái, Hoa Hiền Phương mất trí nhớ không chỉ là do ảnh hưởng của thuốc mà còn có cả thôi miên, nếu như chỉ trị liệu bằng thuốc thì không thể khôi phục được.
Tần Nhân Thiên không biết nên vui hay nên buồn. Từ trong đáy lòng anh ta cũng không hi vọng Hoa Hiền Phương khôi phục ký ức, chỉ khi cô quên mất Lục Vinh Hàn và Hứa Nhã Thanh thì mới có thể về bên cạnh anh ta một lần nữa.
“Đến cùng anh là ai? Mục đích của anh là gì?”
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi.” Người đàn ông đeo mặt nạ trả lời không hề có chút do dự.
Tần Nhân Thiên không ngu đến nỗi tin vào lời nói dối như thế này: “Chúng ta không thân không quen, tại sao anh lại phải giúp tôi?”
“Tôi trời sinh đã thích lấy giúp người làm niềm vui.” Người đàn ông đeo mặt nạ cười một cách rất quỷ quyệt.
Tần Nhân Thiên hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Ngại quá, con người tôi làm gì cũng thích dựa vào chính mình, không cần người khác giúp đỡ.”
“Con người của tôi đúng lúc ngược lại, người khác càng không thích thì tôi càng muốn giúp. Cho nên tôi sẽ quản chuyện này đến cùng, nhất định sẽ giúp anh cướp được người đẹp về.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong thì cúp điện thoại.
Tần Nhân Thiên nhíu mày, anh ta thực sự không nghĩ ra được mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ, đến cùng anh ta làm thế là vì muốn lấy được cái gì chứ?
Biệt thự trên đỉnh núi.
Túi Sữa Nhỏ gục đầu trên đùi của Lục Kiến Nghi, trên mặt cậu bé tràn ngập vẻ lo lắng: “Bố ma vương, khi nào mẹ mới khỏi ạ?”
Lục Kiến Nghi vuốt ve đầu của cậu bé rồi nói: “Mẹ đang được chữa trị, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Túi Sữa Nhỏ siết chặt nắm tay nhỏ nhắn của mình rồi nói: “Đến cùng là kẻ xấu xa nào hại mẹ thành như thế này! Bố ma vương ơi, bố nhất định phải tìm ra được rồi báo thù cho mẹ nhé, không thể bỏ qua cho người xấu được.”
Lục Kiến Nghi đương nhiên sẽ không tha cho kẻ này, cho dù đào sâu ba thước anh cũng sẽ đào cho ra được. Phải để cho kẻ này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Hoa Hiền Phương đi từ trên lầu xuống.
Lục Kiến Nghi không nói chuyện Hứa Nhã Thanh với cô, cũng không có ý định nói. Nếu như Hoa Hiền Phương có thể quên được Hứa Nhã Thanh thì không còn gì tốt hơn.
Cho nên trong ý thức của Hoa Hiền Phương, Túi Sữa Nhỏ là con của cô và Lục Kiến Nghi.
Lúc cô đi xuống lầu thì Túi Sữa Nhỏ đi tới ôm cô.
“Mẹ ơi, mẹ có muốn chơi Richman với con và bố không ạ?”
Mặc dù Hoa Hiền Phương không nhớ ra được đứa trẻ này nhưng giọng nói non nớt nũng nịu của cậu bé gợi lên thiên tính người mẹ của cô.
Hoa Hiền Phương cúi người rồi hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Gương mặt của Túi Sữa Nhỏ thật sự rất giống cô, nhưng việc đến cùng Lục Kiến Nghi có nói dối hay không, cậu bé này có đúng là con của cô hay không vẫn còn là một ẩn số.
Dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều người không có máu mủ lại rất giống nhau.
Nhưng Hoa Hiền Phương không thể hiện ý nghĩ này của mình ra ngoài, cô mỉm cười rồi nói: “Con muốn chơi Richman à? Được thôi, mẹ sẽ chơi với con.”
Túi Sữa Nhỏ vui vẻ đi lấy trò chơi, ba người chơi tới tận chín giờ.
Sau khi Hoa Hiền Phương dỗ Túi Sữa Nhỏ ngủ thì mới đi tắm.
Lúc đi ra, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trong sáng động lòng người.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy vậy thì cơ thể của anh không tự chủ mà căng cứng.
Trong khoảng thời gian này, anh chưa chạm vào cô dù chỉ là một lần. Buổi tối, cô cũng ngủ một mình.
Đêm nay, Lục Kiến Nghi không có ý định tiếp tục nhẫn nhịn nữa, cho dù Hoa Hiền Phương có khôi phục ý thức hay không thì cô cũng là vợ của anh, cô phải học được chấp nhận anh.
“Tôi muốn đi ngủ, anh có thể đi ra ngoài được không?”
Lục Kiến Nghi nhún vai rồi nói: “Không thể anh là chồng của em, chúng ta đương nhiên phải ngủ chung một giường rồi.”
Một làn sóng nhiệt xông từ cổ lên tới đầu của Hoa Hiền Phương, khiến cho cô đỏ mặt như một con tôm luộc.
“Anh không thể đụng vào tôi, tôi muốn ngủ một mình, mời anh đi ra ngoài.”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Kiến Nghi bế ngang rồi ném lên giường.
Hoa Hiền Phương ngạc nhiên, dùng sức đánh vào vai của Lục Kiến Nghi: “Thả tôi ra, tôi không muốn.”
“Anh muốn.” Anh bá đạo mà mạnh mẽ, bắt lấy cổ tay của cô rồi ấn lại trên đỉnh đầu.
Ở phương diện này, Lục Kiến Nghi vẫn luôn muốn là làm, Hoa Hiền Phương chỉ có nghĩa vụ tiếp nhận không có quyền cự tuyệt.
Hoa Hiền Phương sợ tới nỗi run lẩy bẩy, cô không dùng tay được thế là dùng chân đá anh: “Tôi không nhớ cái gì hết, anh thả tôi ra, đừng đụng vào tôi.”
“Anh là chồng của em.”
“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ một chút.” Trong giọng nói của Lục Kiến Nghi tràn ngập an ủi.
Thế nhưng sự sợ hãi của cô không hề dịu đi dù chỉ một chút, cả người cô đều đang run rẩy.
“Tôi xin anh, tha cho tôi đi.” Nước mắt của cô bắt đầu dâng lên.
“Anh không thể đụng vào tôi, tôi còn không chắc rằng anh có phải là chồng của tôi hay không.” Hoa Hiền Phương dãy dụa.
“Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn em tới cục dân chính kiểm tra giấy chứng nhận kết hôn.” Ngón tay thon dài của Lục Kiến Nghi lướt trên mặt Hoa Hiền Phương, khiến cho cô run lên.
Cô có người yêu, người cô yêu là Thời Thạch, người duy nhất cô muốn kết hôn cũng là Thời Thạch. Cô không thể nào kết hôn với người khác, trừ khi có nỗi khổ tâm trong lòng.
Lục Kiến Nghi nhíu mày, những lời mà cô nói đâm vào nỗi đau trong lòng anh.
Sỡ dĩ Hoa Hiền Phương gả cho anh là vì cần tiền chữa bệnh cho em trai.
Trong lòng Hoa Hiền Phương từ trước tới giờ đều không có sự tồn tại của anh. Thời Thạch và Hứa Nhã Thanh đều xếp trước anh.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ vất vả lắp mới tiến triển thêm được một chút, vậy mà thằng khốn nạn kia lại làm tổn thương đầu của cô khiến cho cô mất ký ức.
Lục Kiến Nghi lại bị đánh về điểm xuất phát.
“Em là vợ của anh, hầu hạ anh là nghĩa vụ của em. Cho dù có mất trí nhớ cũng phải thực hiện nghĩa vụ.
Cuối cùng, Hoa Hiền Phương ngất đi, lúc cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế sô pha nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn, tựa như ăn được một món ngon vậy.
Ngón tay của Hoa Hiền Phương siết chặt chăn mền, nhìn chằm chằm Lục Kiến Nghi với vẻ căm hận.
Người đàn ông này thật đáng sợ, như ma vương đến từ địa ngục, cô có thể tưởng tượng ra được hôn nhân của bọn họ bi kịch đến mức nào.
Anh ta quá lạnh lùng, không hề hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.
Anh ta không thương cô, cũng không để ý tới cảm nhận của cô. Anh ta không giống Thời Thạch, anh Thạch từ trước tới giờ đều sẽ không ép cô làm chuyện mình không thích.
Thời Thạch rất tôn trọng cô, chỉ cần cô nói không thì anh ấy sẽ dừng lại. Cho tới nay bọn họ cũng chưa từng vượt qua khỏi đường ranh.
“Lục Kiến Nghi, anh không phải là kiểu tôi thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.