Chương 813: Trói đến bàn phẫu thuật
Liên Tâm
07/06/2021
Đáy mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên sự hung ác nham hiểm, cho dù chuyện này không phải do Hoa Hiền Phương làm thì cô ta cũng phải đổ toàn bộ tội danh này lên đầu Hoa Hiền Phương.
Sau khi Kiều An rời đi, Đỗ Di Nhiên gọi một cú điện thoại cho cấp dưới, dặn dò anh ta ra ngoài giúp mình làm một chuyện.
Ngày hôm sau Lục Kiến Nghi dẫn theo người nhà đến hồ chèo thuyền, bọn nhỏ chơi rất vui.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, vô cùng thỏa mãn.
“Ma vương tu la, nếu không có việc của Đỗ Di Nhiên xen vào, chuyến nghỉ phép này rất vui vẻ.”
“Lần sau anh nhất định sẽ bảo mật tin tức cẩn thận.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc trả lời.
Hoa Hiền Phương nhếch miệng cười mỉa.
“Xem ra Tư Mã Ngọc Như này còn chưa đủ điên, cô ta vẫn còn gây sóng gió được.”
“Em sai rồi, cô ta đã hoàn toàn điên, nếu không cô ta cũng đâu phát rồ như thế.” Lục Kiến Nghi nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoa Hiền Phương khuấy cốc nước trái cây, vẻ mặt thâm trầm.
Ở bên cạnh họ, kẻ gây sóng gió cũng không chỉ có một mình Tư Mã Ngọc Như.
Hứa Kiến Quân ngồi ở mũi thuyền gọi điện thoại cho Hứa Nhã Thanh, ngoại trừ cuối tuần, trong khoảng thời gian này cậu bé đều ở bên chỗ Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiến Nghi nghe cậu bé nói chuyện một lúc, quay sang hỏi Hoa Hiền Phương.
“Nếu như thằng bé là con của chúng ta, có phải sẽ không thân thiết với Hứa Nhã Thanh như thế?”
Hoa Hiền Phương sặc nước.
“Anh chưa nghe câu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng à, cho dù thằng bé là con của anh cũng không thể thay đổi địa vị của Hứa Nhã Thanh trong lòng thằng bé.”
Cô rất rõ ràng, con trai sẽ mãi mãi coi Hứa Nhã Thanh là ba, nhưng sau khi Hứa Nhã Thanh biết rõ chân tướng, sẽ còn đối xử với thằng bé như con trai hay không, có cưng chiều thằng bé như trước đây không, điều này cũng không rõ ràng.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi sắc bén.
“Nghe lời này của em, thằng bé vẫn có thể là con anh?”
Hoa Hiền Phương cố gắng duy trì bình tĩnh, dùng giọng điệu đùa cợt nói.
“Nếu như anh có thể cách thái bình dương thụ thai cho em, thì vẫn có khả năng.”
Lục Kiến Nghi vươn tay vén tóc mái của cô lên.
“Nếu như đứa bé kia vẫn còn đó…”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như một cơn gió lướt qua, khiến cho cả người Hoa Hiền Phương co rút.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Em khóc lóc cầu xin anh cho đứa nhỏ một cơ hội, nhưng trái tim của anh giống như một hòn đá cứng rắn, bác sĩ nói là anh sắp xếp, anh kéo em vào phòng phẫu thuật, trói em trên bàn phẫu thuật, em giống như con dê đợi làm thịt, chờ bị người ta lấy đi cục thịt trong người, anh cảm thấy đứa nhỏ đó còn có cơ hội sống sót ư?”
Trong giọng nói của cô mang theo vô tận bi ai và thê lương, đây là cái gai trong lòng cô, cũng vĩnh viễn là nỗi đau trong tim Lục Kiến Nghi.
Anh giống như bị viên đạn bắn trúng, đầu vai đau đớn dữ dội, cả người run rẩy, sau đó anh cúi thấp đầu, một loại đau đớn khó mà hình dung được dần dần hiện lên trên gương mặt anh tuấn của anh.
“Về chuyện kia, anh không cách nào cầu xin sự tha thứ của em, cho dù em muốn trừng phạt anh như thế nào, anh đều chấp nhận.”
Cô xua tay.
“Chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Sau này cũng đừng nhắc đến.”
Anh cho đứa nhỏ một sinh mệnh, nhưng lại cướp đi quyền được sống của thằng bé, là Hứa Nhã Thanh cho đứa nhỏ một sinh mệnh thứ hai, không có anh ta, thằng bé đã sớm bị Lục Kiến Nghi giết chết.
Cô không biết sau khi Hứa Kiến Quân biết rõ chân tướng sẽ có phản ứng như thế nào, có hận Lục Kiến Nghi hay không, có lẽ chờ thằng bé lớn thêm một chút, tâm trí lại thành thục sẽ nói cho thằng bé biết chân tướng, như thế sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Lục Kiến Nghi đã nhìn ra, đối với cô mà nói, chuyện này giống như cục xương luôn mắc trong cổ họng, chưa từng biến mất, vì thế cô mới không muốn nhắc đến, cho dù cô thật sự giấu đi bí mật lớn cũng không muốn cho anh biết.
“Nếu như đứa nhỏ kia còn sống, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương thằng bé, đền bù những gì anh nợ thằng bé.”
Hoa Hiền Phương đưa tay lên chống eo.
“Em hơi mệt, em muốn đi nghỉ ngơi một lúc, anh đừng nên quấy rầy em.” Cô muốn kết thúc đề tài này, không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
Lục Kiến Nghi thở dài một tiếng, mím môi không nói nữa, ánh mắt của anh một lần nữa dừng trên người Hứa Kiến Quân, lẳng lặng nhìn cậu bé.
Tuy giữa bọn họ chung sống rất hòa thuận, không có bất kỳ ngăn cách nào, thế nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết và khăng khít như Hứa Nhã Thanh.
Trước mặt Hứa Nhã Thanh, cậu nhóc chỉ là một đứa nhỏ, sẽ nũng nịu, ngây thơ, mà ở trước mặt anh, cậu bé giống như một ông cụ non.
Cho dù chỉ có năm mươi phần trăm là thật, cậu bé thật sự là con của anh, chỉ sợ cũng không thay đổi được tình trạng này.
Giống như anh và Lục Vinh Hàn vậy, cho đến bây giờ bọn họ chưa từng chung đụng như một cặp bố con bình thường, trong lòng anh, ông ấy chỉ là một người cho anh sinh mệnh, chỉ có thế mà thôi.
Thật ra như Hứa Kiến Quân cũng tốt, anh và Hứa Nhã Thanh sẽ yêu thương cậu bé, che chở cho cậu bé, trong sinh mệnh của cậu bé sẽ không khuyết thiếu tình thương của bố, ngược lại sẽ nhận được gấp đôi tình thương của bố.
Không giống như anh, trong toàn bộ tuổi thơ, cho đến bây giờ cũng không biết tình thương của bố là gì.
Hứa Kiến Quân nói chuyện điện thoại xong bèn đi tới.
“Mẹ ơi, một thời gian nữa là đến sinh nhật của con, ba nói muốn tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật, mẹ có thể đến không?”
“Được chứ.” Hoa Hiền Phương khẽ cười gật đầu.
Lục Kiến Nghi bế Hứa Kiến Quân lên, để cậu bé ngồi lên đùi mình.
“Con và Hứa Nhã Thanh cùng nhau trải qua sinh nhật, hẳn là ngày dương, vậy thì ngày âm, ba con mình cùng nhau trải qua nhé, ba đã chuẩn bị cho con quà sinh nhật rồi.”
“Vâng ạ.” Hứa Kiến Quân nhếch môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Ba Ma Vương, ba chuẩn bị quà sinh nhật gì cho con thế?”
Lục Kiến Nghi xoa đầu nhỏ của cậu bé.
“Hiện tại chưa thể nói cho con biết được, đến lúc đó sẽ cho con một sự ngạc nhiên bất ngờ.”
Hoa Hiền Phương nhìn hai bố con bọn họ, khẽ cười một tiếng.
Cô biết, đối với Lục Kiến Nghi mà nói, việc cô giấu diếm sự thật là một sự bất công với anh, nhưng cô không muốn đảo lộn thế giới của đứa nhỏ. Chân tướng trước kia đối với cậu nhóc mà nói là một sự tàn khốc.
Bọn họ quay về biệt thự, Đỗ Di Nhiên dẫn người đứng trong đại sảnh chờ bọn họ.
“Để đảm bảo cho sự an toàn của mọi người, tôi muốn lục soát từng phòng, nhìn xem là ai giấu hoa hồng.”
Trong đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy.”
Khóe miệng cô ta giật giật.
“Hiện tại em chính là người bị hại, em có quyền lợi này.”
Hoa Hiền Phương nhún vai.
“Lục soát cũng được thôi, nhưng nhất định phải là người của chúng tôi, còn chưa có người ngoài nào dám lục soát phòng của nhà họ Lục chúng tôi, còn có đồ của chồng tôi, ai cũng không được động vào, đây là quy củ.”
Lục Kiến Nghi có bệnh thích sạch sẽ, chưa được anh cho phép, không ai được động đến đồ của anh.
“Được, nhưng tôi phải đứng bên giám thị, tránh cho bọn họ gian lận.” Đỗ Di Nhiên nói.
Trong mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên quỷ quyệt, lần này cô ta muốn đưa ra chứng cứ phạm tội xác thực của Hoa Hiền Phương.
Sau khi Kiều An rời đi, Đỗ Di Nhiên gọi một cú điện thoại cho cấp dưới, dặn dò anh ta ra ngoài giúp mình làm một chuyện.
Ngày hôm sau Lục Kiến Nghi dẫn theo người nhà đến hồ chèo thuyền, bọn nhỏ chơi rất vui.
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, vô cùng thỏa mãn.
“Ma vương tu la, nếu không có việc của Đỗ Di Nhiên xen vào, chuyến nghỉ phép này rất vui vẻ.”
“Lần sau anh nhất định sẽ bảo mật tin tức cẩn thận.” Lục Kiến Nghi nghiêm túc trả lời.
Hoa Hiền Phương nhếch miệng cười mỉa.
“Xem ra Tư Mã Ngọc Như này còn chưa đủ điên, cô ta vẫn còn gây sóng gió được.”
“Em sai rồi, cô ta đã hoàn toàn điên, nếu không cô ta cũng đâu phát rồ như thế.” Lục Kiến Nghi nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoa Hiền Phương khuấy cốc nước trái cây, vẻ mặt thâm trầm.
Ở bên cạnh họ, kẻ gây sóng gió cũng không chỉ có một mình Tư Mã Ngọc Như.
Hứa Kiến Quân ngồi ở mũi thuyền gọi điện thoại cho Hứa Nhã Thanh, ngoại trừ cuối tuần, trong khoảng thời gian này cậu bé đều ở bên chỗ Hứa Nhã Thanh.
Lục Kiến Nghi nghe cậu bé nói chuyện một lúc, quay sang hỏi Hoa Hiền Phương.
“Nếu như thằng bé là con của chúng ta, có phải sẽ không thân thiết với Hứa Nhã Thanh như thế?”
Hoa Hiền Phương sặc nước.
“Anh chưa nghe câu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng à, cho dù thằng bé là con của anh cũng không thể thay đổi địa vị của Hứa Nhã Thanh trong lòng thằng bé.”
Cô rất rõ ràng, con trai sẽ mãi mãi coi Hứa Nhã Thanh là ba, nhưng sau khi Hứa Nhã Thanh biết rõ chân tướng, sẽ còn đối xử với thằng bé như con trai hay không, có cưng chiều thằng bé như trước đây không, điều này cũng không rõ ràng.
Ánh mắt Lục Kiến Nghi sắc bén.
“Nghe lời này của em, thằng bé vẫn có thể là con anh?”
Hoa Hiền Phương cố gắng duy trì bình tĩnh, dùng giọng điệu đùa cợt nói.
“Nếu như anh có thể cách thái bình dương thụ thai cho em, thì vẫn có khả năng.”
Lục Kiến Nghi vươn tay vén tóc mái của cô lên.
“Nếu như đứa bé kia vẫn còn đó…”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như một cơn gió lướt qua, khiến cho cả người Hoa Hiền Phương co rút.
Cô hít một hơi thật sâu.
“Em khóc lóc cầu xin anh cho đứa nhỏ một cơ hội, nhưng trái tim của anh giống như một hòn đá cứng rắn, bác sĩ nói là anh sắp xếp, anh kéo em vào phòng phẫu thuật, trói em trên bàn phẫu thuật, em giống như con dê đợi làm thịt, chờ bị người ta lấy đi cục thịt trong người, anh cảm thấy đứa nhỏ đó còn có cơ hội sống sót ư?”
Trong giọng nói của cô mang theo vô tận bi ai và thê lương, đây là cái gai trong lòng cô, cũng vĩnh viễn là nỗi đau trong tim Lục Kiến Nghi.
Anh giống như bị viên đạn bắn trúng, đầu vai đau đớn dữ dội, cả người run rẩy, sau đó anh cúi thấp đầu, một loại đau đớn khó mà hình dung được dần dần hiện lên trên gương mặt anh tuấn của anh.
“Về chuyện kia, anh không cách nào cầu xin sự tha thứ của em, cho dù em muốn trừng phạt anh như thế nào, anh đều chấp nhận.”
Cô xua tay.
“Chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Sau này cũng đừng nhắc đến.”
Anh cho đứa nhỏ một sinh mệnh, nhưng lại cướp đi quyền được sống của thằng bé, là Hứa Nhã Thanh cho đứa nhỏ một sinh mệnh thứ hai, không có anh ta, thằng bé đã sớm bị Lục Kiến Nghi giết chết.
Cô không biết sau khi Hứa Kiến Quân biết rõ chân tướng sẽ có phản ứng như thế nào, có hận Lục Kiến Nghi hay không, có lẽ chờ thằng bé lớn thêm một chút, tâm trí lại thành thục sẽ nói cho thằng bé biết chân tướng, như thế sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Lục Kiến Nghi đã nhìn ra, đối với cô mà nói, chuyện này giống như cục xương luôn mắc trong cổ họng, chưa từng biến mất, vì thế cô mới không muốn nhắc đến, cho dù cô thật sự giấu đi bí mật lớn cũng không muốn cho anh biết.
“Nếu như đứa nhỏ kia còn sống, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương thằng bé, đền bù những gì anh nợ thằng bé.”
Hoa Hiền Phương đưa tay lên chống eo.
“Em hơi mệt, em muốn đi nghỉ ngơi một lúc, anh đừng nên quấy rầy em.” Cô muốn kết thúc đề tài này, không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
Lục Kiến Nghi thở dài một tiếng, mím môi không nói nữa, ánh mắt của anh một lần nữa dừng trên người Hứa Kiến Quân, lẳng lặng nhìn cậu bé.
Tuy giữa bọn họ chung sống rất hòa thuận, không có bất kỳ ngăn cách nào, thế nhưng rốt cuộc cũng không thân thiết và khăng khít như Hứa Nhã Thanh.
Trước mặt Hứa Nhã Thanh, cậu nhóc chỉ là một đứa nhỏ, sẽ nũng nịu, ngây thơ, mà ở trước mặt anh, cậu bé giống như một ông cụ non.
Cho dù chỉ có năm mươi phần trăm là thật, cậu bé thật sự là con của anh, chỉ sợ cũng không thay đổi được tình trạng này.
Giống như anh và Lục Vinh Hàn vậy, cho đến bây giờ bọn họ chưa từng chung đụng như một cặp bố con bình thường, trong lòng anh, ông ấy chỉ là một người cho anh sinh mệnh, chỉ có thế mà thôi.
Thật ra như Hứa Kiến Quân cũng tốt, anh và Hứa Nhã Thanh sẽ yêu thương cậu bé, che chở cho cậu bé, trong sinh mệnh của cậu bé sẽ không khuyết thiếu tình thương của bố, ngược lại sẽ nhận được gấp đôi tình thương của bố.
Không giống như anh, trong toàn bộ tuổi thơ, cho đến bây giờ cũng không biết tình thương của bố là gì.
Hứa Kiến Quân nói chuyện điện thoại xong bèn đi tới.
“Mẹ ơi, một thời gian nữa là đến sinh nhật của con, ba nói muốn tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật, mẹ có thể đến không?”
“Được chứ.” Hoa Hiền Phương khẽ cười gật đầu.
Lục Kiến Nghi bế Hứa Kiến Quân lên, để cậu bé ngồi lên đùi mình.
“Con và Hứa Nhã Thanh cùng nhau trải qua sinh nhật, hẳn là ngày dương, vậy thì ngày âm, ba con mình cùng nhau trải qua nhé, ba đã chuẩn bị cho con quà sinh nhật rồi.”
“Vâng ạ.” Hứa Kiến Quân nhếch môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
“Ba Ma Vương, ba chuẩn bị quà sinh nhật gì cho con thế?”
Lục Kiến Nghi xoa đầu nhỏ của cậu bé.
“Hiện tại chưa thể nói cho con biết được, đến lúc đó sẽ cho con một sự ngạc nhiên bất ngờ.”
Hoa Hiền Phương nhìn hai bố con bọn họ, khẽ cười một tiếng.
Cô biết, đối với Lục Kiến Nghi mà nói, việc cô giấu diếm sự thật là một sự bất công với anh, nhưng cô không muốn đảo lộn thế giới của đứa nhỏ. Chân tướng trước kia đối với cậu nhóc mà nói là một sự tàn khốc.
Bọn họ quay về biệt thự, Đỗ Di Nhiên dẫn người đứng trong đại sảnh chờ bọn họ.
“Để đảm bảo cho sự an toàn của mọi người, tôi muốn lục soát từng phòng, nhìn xem là ai giấu hoa hồng.”
Trong đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy.”
Khóe miệng cô ta giật giật.
“Hiện tại em chính là người bị hại, em có quyền lợi này.”
Hoa Hiền Phương nhún vai.
“Lục soát cũng được thôi, nhưng nhất định phải là người của chúng tôi, còn chưa có người ngoài nào dám lục soát phòng của nhà họ Lục chúng tôi, còn có đồ của chồng tôi, ai cũng không được động vào, đây là quy củ.”
Lục Kiến Nghi có bệnh thích sạch sẽ, chưa được anh cho phép, không ai được động đến đồ của anh.
“Được, nhưng tôi phải đứng bên giám thị, tránh cho bọn họ gian lận.” Đỗ Di Nhiên nói.
Trong mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên quỷ quyệt, lần này cô ta muốn đưa ra chứng cứ phạm tội xác thực của Hoa Hiền Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.