Vợ Yêu Có Độc: Ông Chú Đen Tối, Sủng Tận Trời
Chương 12: Cái giá chụp lén mỹ nam
Hạ Thang Viên
22/11/2019
Cô nàng Tô chuẩn bị làm cho cái người cao ngạo lãnh
khốc tự đại điện cuồng không ai bì nổi này bị mất mặt xấu hổ, ai biết
vừa mới hô hai câu, thân thể nhỏ bé bỗng rời khỏi mặt đất, trực tiếp
được người ta nhấc bổng trên không.
Bị hù dọa một cái, cô vừa chuẩn bị một khóc hai nháo lại hơi ngừng.
Trong khoảnh khắc giằng co, cô nàng Tô còn tưởng rằng đây là tiết mục ý chí chiến đấu trong bệnh dịch tả làm mê đảo của quân trưởng trong buổi họp, ai biết…
Đổng Đại Bằng vừa rồi mới bị Lãnh Dạ Thần hét lớn một tiếng phải chạy quay vòng, lúc này vừa hay chạy đầy một vòng.
“Đại Bằng”
Đổng Đại Bằng nghe lãnh đạo lên tiếng, hai tay giữ thăng bằng, hữu lực, đứng nghiêm, nghỉ, hành văn liền mạch lưu loát.
“Đến!”
Giọng nói to, tinh khí mười phần.
Cô nàng Tô nhìn Đổng Đại Bằng, còn chưa lấy lại tin thần, Lãnh Dạ Thần đã dùng một tay ném cô cho Đổng Đại Bằng.
“Ném đi!”
Nhưng…?
Đổng Đại Bằng tiếp nhận Tô Thịnh Hạ, dồn khí đan điền: “Vâng!”
Tô Thịnh Hạ đá vào cẳng chân của Đổng Đại Bằng đáng chết: “Buông ra! Buông ra!”
Đổng Đại Bằng thật thà cười cười với Tô Thịnh Hạ, khuôn mặt xanh đen cười cười, hàm răng trắng bóc: “Xin lỗi nhé cô gái nhỏ”
Tô Thịnh Hạ nhanh chóng biểu diễn hai hàng nước mắt, làm bộ đáng thương khóc mà không dám khóc: “Đều nói binh lính là người tốt, không ỷ đông ức hiếp yếu, hu hu…anh chính là phần tử xấu!”
Lãnh Dạ Thần mặt không chút thay đổi, anh đâu chỉ muốn ném cô ra ngoài, anh quả thực còn muốn khóa lại cái miệng nhỏ của cô rồi ném cô ra ngoài!
Đổng Đại Bằng thấy cô khóc thì chân tay luống cuống, không thể làm gì khác hơn là vò đầu: “Cái kia, cô gái nhỏ, nơi này của bọn tôi là bộ đội, bộ đội có quy củ của bộ đội, thật xin lỗi…”
Đổng Đại Bằng xách Tô Thịnh Hạ ra cửa chính đại viện, hàm hậu cười cười: “Tôi đây cũng là phụng mệnh hành sự, cô gái nhỏ, cô đi đi, thừa dịp thủ lĩnh bọn tôi không phát hỏa, nếu lão đại bọn tôi mà phát hỏa, bây giờ cô sẽ không đi được”
Cô nàng Tô cà cà mũi, tức giận quay đầu nhìn thân ảnh to lớn của Lãnh Dạ Thần, vô cùng không phục: “Thủ lĩnh các anh là ai, hai vạn hay tám vạn!”
Đổng Đại Bằng cười hắc hắc, khó nén kiêu ngạo trên mặt: “Thủ lĩnh của bọn tôi là thiếu tướng trẻ tuổi nhất thủ đô, là người đứng đầu quân khu! Quân trưởng đó biết không?”
Cô nàng Tô bĩu môi: “Cứ như vậy?”
Đổng Đại Bằng thẳng lưng: “Không chỉ có thế, đội đặc chiến Phi Ưng có biết không? Lão đại chính là thủ lĩnh của chúng tôi!”
Nói xong, Đổng Đại Bằng giơ ngón tay cái lên, gương mặt hưng phấn, còn đắc ý hơn so với chính mình làm lão đại.
Cô nàng Tô lại không nhịn được nhìn vào bên trong, cho nên, vị vừa rồi chính là Lãnh Dạ Thần? Thần tượng của bạn học Phó Tiểu Minh?
“Như vậy sao? Quan lớn rất giỏi! Bắt nạt người khác!”
Trong lòng phục lăn dưới đất, ngoài miệng vẫn cứng rắn không chịu thua kém, cô nàng Tô sửa lại y phục một chút, vỗ vỗ bả vai Đổng Đại Bằng đẹp trai: “Anh em, anh cũng không tệ, tôi xem trọng anh!”
Đổng Đại Bằng sờ mái đầu như hòa thượng, vò vò mái tóc ngắn, nhìn cô nàng Tô huýt sáo rời đi.
Đi tới bên ngoài sân huấn luyện, cô nàng Tô nhìn xung quanh, sao không thấy bạn học Phó Tiểu Minh?
Tên nhóc thúi này, lại dám chạy trốn trên đường! Cậu cứ chờ xem!
Cô nàng Tô lấy điện thoại di động ra xem hình, miệng nhỏ đắc ý, vóc người tướng mạo này rất có xu thế, ha ha ha, giá trị dung nhan rất cao!
Đợt lát nữa, Phó Tiểu Minh sùng bái mù quáng Lãnh Dạ Thần, dù sao cô cũng nên dùng tấm ảnh của Lãnh Dạ Thần mê hoặc anh ấy!?
Hạ quyết tâm, cô nàng Tô quyết định tùy thời mà hành động, Lãnh Dạ Thần, tôi không tin không đối phó được anh.
Buổi tuyển chọn kết thúc, Lãnh Dạ Thần được một đám sĩ quan vây quanh đi tới từ cửa chính, cô nàng Tô trốn phía sau cái cây, lén lút giơ máy lên.
Điện thoại nắp gập cũ, màn hình nhỏ, độ phân giải kém, khoảng cách xa căn bản nhìn không rõ.
Hơn nữa cái khí thế ông sao vây quanh ông trăng này, muốn chụp được thân ảnh Lãnh Dạ Thần so với nhặt đậu xanh trộn lẫn với hạt vừng còn khó hơn nhiều.
Cô nàng Tô bám theo một đoạn, phía trước chỉ có một màu xanh lá quân đội, Lãn Dạ Thần cầm đầu xuất chúng, cả người khí thế lãnh khốc cao ngạo, cho dù anh không làm gì cả, cũng cao cao tại thượng bao trùm chúng sinh.
Không chụp được cái ảnh để lưu trữ, thật sự đáng tiếc.
Cuối cùng! Cơ hội tới!
Lữ đoàn đi đến bên hồ trong rừng cây nhỏ, tụm ba tụm năm ngồi trên băng đá nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Lãnh Dạ Thần như hạc giữa bầy gà ngồi trước đám người, phương hướng gần mặt hồ.
Gió thổi qua, cành liễu chập chờn, những gợn nước vòng tròn trên mặt hồ, rừng rậm xanh ngát, màu sắc quân trang trên người anh càng đậm.
Nắng gắt xuyên thấu cành lá, để lại cái bóng trên khuôn mặt đẹp trai và thân thể cường tráng của anh, sườn mặt và cái cổ mảnh khảnh của anh tạo thành một vòng cung lạnh lẽo lưu loát, thật sự khiến cho người ta miên man bất định!
Tia sáng, góc độ, thời cơ, mọi thứ đều hoàn mỹ như vậy!
Không được hoàn mỹ chính là, cô nàng Tô đứng nghiêng về phía anh, không thể chụp ngay mặt!
Bàn chân đạp lên từng phiến đá lớn trên hồ đi tới từng chút một, gần, gần hơn nữa…hai phần ba mặt, ba phần tư mặt…
Oa! Tới rồi rới rồi!
“Phù phù…xôn xao!”
Lòng bàn chân cô nàng Tô giẫm trượt, cả người ngã chỏng vó vào trong hồ…
Bị hù dọa một cái, cô vừa chuẩn bị một khóc hai nháo lại hơi ngừng.
Trong khoảnh khắc giằng co, cô nàng Tô còn tưởng rằng đây là tiết mục ý chí chiến đấu trong bệnh dịch tả làm mê đảo của quân trưởng trong buổi họp, ai biết…
Đổng Đại Bằng vừa rồi mới bị Lãnh Dạ Thần hét lớn một tiếng phải chạy quay vòng, lúc này vừa hay chạy đầy một vòng.
“Đại Bằng”
Đổng Đại Bằng nghe lãnh đạo lên tiếng, hai tay giữ thăng bằng, hữu lực, đứng nghiêm, nghỉ, hành văn liền mạch lưu loát.
“Đến!”
Giọng nói to, tinh khí mười phần.
Cô nàng Tô nhìn Đổng Đại Bằng, còn chưa lấy lại tin thần, Lãnh Dạ Thần đã dùng một tay ném cô cho Đổng Đại Bằng.
“Ném đi!”
Nhưng…?
Đổng Đại Bằng tiếp nhận Tô Thịnh Hạ, dồn khí đan điền: “Vâng!”
Tô Thịnh Hạ đá vào cẳng chân của Đổng Đại Bằng đáng chết: “Buông ra! Buông ra!”
Đổng Đại Bằng thật thà cười cười với Tô Thịnh Hạ, khuôn mặt xanh đen cười cười, hàm răng trắng bóc: “Xin lỗi nhé cô gái nhỏ”
Tô Thịnh Hạ nhanh chóng biểu diễn hai hàng nước mắt, làm bộ đáng thương khóc mà không dám khóc: “Đều nói binh lính là người tốt, không ỷ đông ức hiếp yếu, hu hu…anh chính là phần tử xấu!”
Lãnh Dạ Thần mặt không chút thay đổi, anh đâu chỉ muốn ném cô ra ngoài, anh quả thực còn muốn khóa lại cái miệng nhỏ của cô rồi ném cô ra ngoài!
Đổng Đại Bằng thấy cô khóc thì chân tay luống cuống, không thể làm gì khác hơn là vò đầu: “Cái kia, cô gái nhỏ, nơi này của bọn tôi là bộ đội, bộ đội có quy củ của bộ đội, thật xin lỗi…”
Đổng Đại Bằng xách Tô Thịnh Hạ ra cửa chính đại viện, hàm hậu cười cười: “Tôi đây cũng là phụng mệnh hành sự, cô gái nhỏ, cô đi đi, thừa dịp thủ lĩnh bọn tôi không phát hỏa, nếu lão đại bọn tôi mà phát hỏa, bây giờ cô sẽ không đi được”
Cô nàng Tô cà cà mũi, tức giận quay đầu nhìn thân ảnh to lớn của Lãnh Dạ Thần, vô cùng không phục: “Thủ lĩnh các anh là ai, hai vạn hay tám vạn!”
Đổng Đại Bằng cười hắc hắc, khó nén kiêu ngạo trên mặt: “Thủ lĩnh của bọn tôi là thiếu tướng trẻ tuổi nhất thủ đô, là người đứng đầu quân khu! Quân trưởng đó biết không?”
Cô nàng Tô bĩu môi: “Cứ như vậy?”
Đổng Đại Bằng thẳng lưng: “Không chỉ có thế, đội đặc chiến Phi Ưng có biết không? Lão đại chính là thủ lĩnh của chúng tôi!”
Nói xong, Đổng Đại Bằng giơ ngón tay cái lên, gương mặt hưng phấn, còn đắc ý hơn so với chính mình làm lão đại.
Cô nàng Tô lại không nhịn được nhìn vào bên trong, cho nên, vị vừa rồi chính là Lãnh Dạ Thần? Thần tượng của bạn học Phó Tiểu Minh?
“Như vậy sao? Quan lớn rất giỏi! Bắt nạt người khác!”
Trong lòng phục lăn dưới đất, ngoài miệng vẫn cứng rắn không chịu thua kém, cô nàng Tô sửa lại y phục một chút, vỗ vỗ bả vai Đổng Đại Bằng đẹp trai: “Anh em, anh cũng không tệ, tôi xem trọng anh!”
Đổng Đại Bằng sờ mái đầu như hòa thượng, vò vò mái tóc ngắn, nhìn cô nàng Tô huýt sáo rời đi.
Đi tới bên ngoài sân huấn luyện, cô nàng Tô nhìn xung quanh, sao không thấy bạn học Phó Tiểu Minh?
Tên nhóc thúi này, lại dám chạy trốn trên đường! Cậu cứ chờ xem!
Cô nàng Tô lấy điện thoại di động ra xem hình, miệng nhỏ đắc ý, vóc người tướng mạo này rất có xu thế, ha ha ha, giá trị dung nhan rất cao!
Đợt lát nữa, Phó Tiểu Minh sùng bái mù quáng Lãnh Dạ Thần, dù sao cô cũng nên dùng tấm ảnh của Lãnh Dạ Thần mê hoặc anh ấy!?
Hạ quyết tâm, cô nàng Tô quyết định tùy thời mà hành động, Lãnh Dạ Thần, tôi không tin không đối phó được anh.
Buổi tuyển chọn kết thúc, Lãnh Dạ Thần được một đám sĩ quan vây quanh đi tới từ cửa chính, cô nàng Tô trốn phía sau cái cây, lén lút giơ máy lên.
Điện thoại nắp gập cũ, màn hình nhỏ, độ phân giải kém, khoảng cách xa căn bản nhìn không rõ.
Hơn nữa cái khí thế ông sao vây quanh ông trăng này, muốn chụp được thân ảnh Lãnh Dạ Thần so với nhặt đậu xanh trộn lẫn với hạt vừng còn khó hơn nhiều.
Cô nàng Tô bám theo một đoạn, phía trước chỉ có một màu xanh lá quân đội, Lãn Dạ Thần cầm đầu xuất chúng, cả người khí thế lãnh khốc cao ngạo, cho dù anh không làm gì cả, cũng cao cao tại thượng bao trùm chúng sinh.
Không chụp được cái ảnh để lưu trữ, thật sự đáng tiếc.
Cuối cùng! Cơ hội tới!
Lữ đoàn đi đến bên hồ trong rừng cây nhỏ, tụm ba tụm năm ngồi trên băng đá nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, Lãnh Dạ Thần như hạc giữa bầy gà ngồi trước đám người, phương hướng gần mặt hồ.
Gió thổi qua, cành liễu chập chờn, những gợn nước vòng tròn trên mặt hồ, rừng rậm xanh ngát, màu sắc quân trang trên người anh càng đậm.
Nắng gắt xuyên thấu cành lá, để lại cái bóng trên khuôn mặt đẹp trai và thân thể cường tráng của anh, sườn mặt và cái cổ mảnh khảnh của anh tạo thành một vòng cung lạnh lẽo lưu loát, thật sự khiến cho người ta miên man bất định!
Tia sáng, góc độ, thời cơ, mọi thứ đều hoàn mỹ như vậy!
Không được hoàn mỹ chính là, cô nàng Tô đứng nghiêng về phía anh, không thể chụp ngay mặt!
Bàn chân đạp lên từng phiến đá lớn trên hồ đi tới từng chút một, gần, gần hơn nữa…hai phần ba mặt, ba phần tư mặt…
Oa! Tới rồi rới rồi!
“Phù phù…xôn xao!”
Lòng bàn chân cô nàng Tô giẫm trượt, cả người ngã chỏng vó vào trong hồ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.