Vợ Yêu Có Độc: Ông Chú Đen Tối, Sủng Tận Trời
Chương 22: Chương 15.2
Hạ Thang Viên
22/11/2019
Lấy áo khoác khoác lên người cô, Phó Tư Minh bế Tô Thịnh Hạ lên một đường chạy như điên.
Quả nhiên, là bị cảm nắng.
Bác sĩ trường quân đội một bên truyền dịch cho Tô Thịnh hạ, một bên căn dặn Phó Tư Minh liên hệ người nhà bệnh nhân.
Phó Tư Minh nào giám trực tiếp gọi ba của Tô Thịnh Hạ, ấp a ấp úng không nhúc nhích, “Bị cảm nắng nói nhẹ cũng không nhẹ mà nặng cũng không nặng, nhẹ có thể tỉnh lại ngay, nhưng nặng có thể bị tê liệt não, cậu có thể chịu trách nhiệm sao?”
Não bị tê liệt, nghiêm trọng như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Tư Minh cảm thấy cuộc điện thoại này vẫn phải gọi thôi.
Dựa lung vào thường, Phó Tư Minh bấm số điện thoại ba của Tô Thịnh Hạ, hít sâu một hơi, nuốt nước miếng lúc này mới giám bấm gọi.
Vốn tưởng rằng ba Tô đang bận không thể nhận điện thoại nào ngờ chuông vừa vang lên đã có người nghe máy, Phó Tư Minh sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.
“Chú Tô…Cháu là Phó Tư Minh….”
“Cậu tìm Giáo sư Tô sao? Giáo sư Tô đang đi dạy, có chuyện gì sao?”
Nghe điện thoại là một cô gái, chắc là đồng nghiệp hoặc là thư kí gì đó.
“Cái kia, con gái của chú Tô bị cảm nắng, đang ở bệnh viện, cô có thể nói chú ấy đến xem được không?”
“Thịnh hạ bị cảm nắng? Cháu đợi một lát, cô lập tức đi tìm giáo sư Tô! Cháu khoan đã tắt, cô tìm được người ngay đây!”
Phó Tư Minh cũng không giám tắt máy, cứ nắm điện thoại như vậy, bất an lo sợ chờ tin tức, bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vàng, rồi âm thanh gì đó, lại tiếng nói chuyện, nhưng cậu ta nghe không rõ/
“Là thế này đồng chí, Giáo sư Tô đang có khóa học rất quan trọng, tạm thời không thể rời đi, nhưng mà giáo sư Tô sẽ cho người sang xem, cháu đừng lo lắng.”
Phó Tư Minh ngẩn người, “Được ạ.”
Tô Thịnh Hạ từ từ tỉnh lại, choáng váng mở mắt ra, nhìn Phó Tư Minh ngốc đang canh ở trước giường, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em tỉnh rồi! Tô sư muội, em cuối cùng cũng tỉnh, làm anh sợ muốn chết!”
Tô Thịnh Hạ bĩu môi, “Anh sẽ không nghĩ là em chết chứ? Yên tâm đi, em đây sinh lực tràn trề! Chỉ là, em khát, anh đi mua giúp em chai nước đi, em muốn uống nước lạnh, tốt nhất là loại nước đông lạnh này.”
“Được được, em nằm đừng nhúc nhích, anh lập tức đi mua cho em.”
Phó tư MInhh cất bước chạy so với thỏ còn nhanh hơn.
Tô Thịnh Hạ vừa mới nằm yên lại,lại nghe thấy tiếng bước chân, cũng không phản ứng tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Xin chào, người mới bị cảm nắng đưa vào đây nằm ở đâu vậy?”
Nha, sao lại trùng hợp như vậy, đầu năm nay người bị cảm nhiều vậy sao?
Đợi chút!
Giọng nói này….sao lại nghe quen tai đến vậy?
Quả nhiên, là bị cảm nắng.
Bác sĩ trường quân đội một bên truyền dịch cho Tô Thịnh hạ, một bên căn dặn Phó Tư Minh liên hệ người nhà bệnh nhân.
Phó Tư Minh nào giám trực tiếp gọi ba của Tô Thịnh Hạ, ấp a ấp úng không nhúc nhích, “Bị cảm nắng nói nhẹ cũng không nhẹ mà nặng cũng không nặng, nhẹ có thể tỉnh lại ngay, nhưng nặng có thể bị tê liệt não, cậu có thể chịu trách nhiệm sao?”
Não bị tê liệt, nghiêm trọng như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Tư Minh cảm thấy cuộc điện thoại này vẫn phải gọi thôi.
Dựa lung vào thường, Phó Tư Minh bấm số điện thoại ba của Tô Thịnh Hạ, hít sâu một hơi, nuốt nước miếng lúc này mới giám bấm gọi.
Vốn tưởng rằng ba Tô đang bận không thể nhận điện thoại nào ngờ chuông vừa vang lên đã có người nghe máy, Phó Tư Minh sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.
“Chú Tô…Cháu là Phó Tư Minh….”
“Cậu tìm Giáo sư Tô sao? Giáo sư Tô đang đi dạy, có chuyện gì sao?”
Nghe điện thoại là một cô gái, chắc là đồng nghiệp hoặc là thư kí gì đó.
“Cái kia, con gái của chú Tô bị cảm nắng, đang ở bệnh viện, cô có thể nói chú ấy đến xem được không?”
“Thịnh hạ bị cảm nắng? Cháu đợi một lát, cô lập tức đi tìm giáo sư Tô! Cháu khoan đã tắt, cô tìm được người ngay đây!”
Phó Tư Minh cũng không giám tắt máy, cứ nắm điện thoại như vậy, bất an lo sợ chờ tin tức, bên kia truyền đến tiếng bước chân vội vàng, rồi âm thanh gì đó, lại tiếng nói chuyện, nhưng cậu ta nghe không rõ/
“Là thế này đồng chí, Giáo sư Tô đang có khóa học rất quan trọng, tạm thời không thể rời đi, nhưng mà giáo sư Tô sẽ cho người sang xem, cháu đừng lo lắng.”
Phó Tư Minh ngẩn người, “Được ạ.”
Tô Thịnh Hạ từ từ tỉnh lại, choáng váng mở mắt ra, nhìn Phó Tư Minh ngốc đang canh ở trước giường, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em tỉnh rồi! Tô sư muội, em cuối cùng cũng tỉnh, làm anh sợ muốn chết!”
Tô Thịnh Hạ bĩu môi, “Anh sẽ không nghĩ là em chết chứ? Yên tâm đi, em đây sinh lực tràn trề! Chỉ là, em khát, anh đi mua giúp em chai nước đi, em muốn uống nước lạnh, tốt nhất là loại nước đông lạnh này.”
“Được được, em nằm đừng nhúc nhích, anh lập tức đi mua cho em.”
Phó tư MInhh cất bước chạy so với thỏ còn nhanh hơn.
Tô Thịnh Hạ vừa mới nằm yên lại,lại nghe thấy tiếng bước chân, cũng không phản ứng tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
“Xin chào, người mới bị cảm nắng đưa vào đây nằm ở đâu vậy?”
Nha, sao lại trùng hợp như vậy, đầu năm nay người bị cảm nhiều vậy sao?
Đợi chút!
Giọng nói này….sao lại nghe quen tai đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.