Vợ Yêu Có Độc: Ông Chú Đen Tối, Sủng Tận Trời
Chương 28: Chương 18.3
Hạ Thang Viên
22/11/2019
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến âm thanh mặc quần áo
đeo thắt lưng của cha Tô, ông cười vang, lơ đãng nói: “Không đi à? Cha
còn muốn thừa dịp ngày hôm nay để chú ba của con dạy con thêm kiến thức, cha muốn đi họp, cố ý nhờ cậy chú ba của con, con đã không đi, cũng
tốt, không cần làm phiền chú ấy, chú ấy cũng cố gắng…”
Hai chữ “vội vàng” còn chưa ra khỏi miệng.
Cửa phòng đã bị cô nàng Tô ngang ngược đẩy “rầm” ra!
Hai mắt cô nàng Tô đã trừng thành chuông đồng, vụt sáng tỏa hào quang: “Cha nói, cha để cho chú ba tới chở con đi?”
Trong giọng nói, thật vui vẻ, trăm phần trăm đắc ý.
Đối nhân xử thế, hay là muốn hiểu được tùy cơ ứng biến, hắc!
Mẹ Tô nhíu mày lại: “Cái gì chú ba? Chú ba từ đâu tới? Ông nói, không phải là Lãnh gì đó kết bái huynh đệ với ông chứ!?”
Cha Tô vỗ vỗ tay bà xã, vẻ mặt kiêu ngạo đứng thẳng người: “Ha ha, chính là chú ấy, tam thiếu Lãnh gia, dáng dấp được gọi là khí khái anh hùng, ha hả! Mặc dù tuổi không lớn, thế nhưng chiến công hiển hách, tiền đồ vô hạn!”
Cái tư thế này, mười phần phong phạm của đại ca.
Nhưng mà, dáng dấp khí khái anh hùng, chiến công hiển hách, lại tiền đồ vô hạn, rất thích hợp giữ lấy làm con rể! Cha ơi sao cha không nghĩ thế!
Haiz! Thế giới thật là u ám, nhân sinh thật là gian nan.
Mẹ Tô nhìn con gái, có chút tâm thần bất định: “Mặc dù nói là anh em của ông, nhưng chú ấy và Thịnh Hạ không kém vài tuổi, hai người này…”
“AI nha, bà xã, bà suy nghĩ nhiều rồi, chú ba Lãnh là quân nhân, kiên cường ở trong xương rồi! Thịnh Hạ nhà chúng ta, là một nha đầu quê mùa, lo lắng cái gì?”
Cô nàng Tô cười ha ha ha trong lòng, cha mẹ thật sự là quá không hiểu sự tình rồi, bây giờ cô không chỉ là một nha đầu quê mùa, còn là một thiếu nữ bình thường chính thức đi vào hàng ngũ mơ mộng chuyện tình yêu.
Thiếu nữ nào mà chẳng mơ mộng?
“Cha mẹ, hai người yên tâm, động cơ của con đối với chú ba rất thuần khiết!”
Thuần khiết, thầm nghĩ hạ gục anh.
Cha Tô, mẹ Tô: “…”
Cô nàng Tô cố ý thay đổi một bộ quần áo biểu thị khí chất của thiếu nữ, cái váy liền màu vàng nhạt, tuy không thể khoe ra khe rãnh trên ngực, lại có vẻ vòng eo tinh tế hai chân thon dài, hoạt bát lại hiểu biết.
Ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe màu đen phổ thông có rèm che đỗ ở ngoài cửa, biển số xe mặc dù của quân khu, nhưng cái khí thế kia hoàn toàn không có cách nào so với chiếc Knight XV ngày hôm qua!
Đang có chút mất mát, cửa xe phía sau đã bị một cánh ta đẩy ra.
Chiếc quần màu xanh lá quân đội dọc theo đôi chân đặc biệt thẳng, đặc biệt mạnh mẽ, đặc biệt khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái, tiếp theo, Lãnh Dạ Thần đẹp trai lưu loát đi xuống xe, Lãnh gia một thân quân trang thẳng tắp gật đầu với Tô Thanh Nham, động tác đẹp trai nhân thần cộng phẫn!
“Chú ba, Thịnh Hạ giao cho chú, thay tôi quản tốt nó, đừng để nó dương oai khắp nơi”. Lời nói với Lãnh gia, nhưng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép vẫn không rời khỏi Tô THịnh Hạ.
Dĩ nhiên, ánh mắt giữ trong lòng của Tô THịnh Hạ, cũng không có rời khỏi chú ba vũ khí hiên ngang.
Hai tay cô nàng Tô ngoan ngoãn vắt sau lưng, đặc biệt nhu thuận đặc biệt hiểu chuyện ngẩng đầu, nhếch môi đẹp cười cười, kêu giòn giã: “Chào chú ba!”
Hai chữ “vội vàng” còn chưa ra khỏi miệng.
Cửa phòng đã bị cô nàng Tô ngang ngược đẩy “rầm” ra!
Hai mắt cô nàng Tô đã trừng thành chuông đồng, vụt sáng tỏa hào quang: “Cha nói, cha để cho chú ba tới chở con đi?”
Trong giọng nói, thật vui vẻ, trăm phần trăm đắc ý.
Đối nhân xử thế, hay là muốn hiểu được tùy cơ ứng biến, hắc!
Mẹ Tô nhíu mày lại: “Cái gì chú ba? Chú ba từ đâu tới? Ông nói, không phải là Lãnh gì đó kết bái huynh đệ với ông chứ!?”
Cha Tô vỗ vỗ tay bà xã, vẻ mặt kiêu ngạo đứng thẳng người: “Ha ha, chính là chú ấy, tam thiếu Lãnh gia, dáng dấp được gọi là khí khái anh hùng, ha hả! Mặc dù tuổi không lớn, thế nhưng chiến công hiển hách, tiền đồ vô hạn!”
Cái tư thế này, mười phần phong phạm của đại ca.
Nhưng mà, dáng dấp khí khái anh hùng, chiến công hiển hách, lại tiền đồ vô hạn, rất thích hợp giữ lấy làm con rể! Cha ơi sao cha không nghĩ thế!
Haiz! Thế giới thật là u ám, nhân sinh thật là gian nan.
Mẹ Tô nhìn con gái, có chút tâm thần bất định: “Mặc dù nói là anh em của ông, nhưng chú ấy và Thịnh Hạ không kém vài tuổi, hai người này…”
“AI nha, bà xã, bà suy nghĩ nhiều rồi, chú ba Lãnh là quân nhân, kiên cường ở trong xương rồi! Thịnh Hạ nhà chúng ta, là một nha đầu quê mùa, lo lắng cái gì?”
Cô nàng Tô cười ha ha ha trong lòng, cha mẹ thật sự là quá không hiểu sự tình rồi, bây giờ cô không chỉ là một nha đầu quê mùa, còn là một thiếu nữ bình thường chính thức đi vào hàng ngũ mơ mộng chuyện tình yêu.
Thiếu nữ nào mà chẳng mơ mộng?
“Cha mẹ, hai người yên tâm, động cơ của con đối với chú ba rất thuần khiết!”
Thuần khiết, thầm nghĩ hạ gục anh.
Cha Tô, mẹ Tô: “…”
Cô nàng Tô cố ý thay đổi một bộ quần áo biểu thị khí chất của thiếu nữ, cái váy liền màu vàng nhạt, tuy không thể khoe ra khe rãnh trên ngực, lại có vẻ vòng eo tinh tế hai chân thon dài, hoạt bát lại hiểu biết.
Ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe màu đen phổ thông có rèm che đỗ ở ngoài cửa, biển số xe mặc dù của quân khu, nhưng cái khí thế kia hoàn toàn không có cách nào so với chiếc Knight XV ngày hôm qua!
Đang có chút mất mát, cửa xe phía sau đã bị một cánh ta đẩy ra.
Chiếc quần màu xanh lá quân đội dọc theo đôi chân đặc biệt thẳng, đặc biệt mạnh mẽ, đặc biệt khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái, tiếp theo, Lãnh Dạ Thần đẹp trai lưu loát đi xuống xe, Lãnh gia một thân quân trang thẳng tắp gật đầu với Tô Thanh Nham, động tác đẹp trai nhân thần cộng phẫn!
“Chú ba, Thịnh Hạ giao cho chú, thay tôi quản tốt nó, đừng để nó dương oai khắp nơi”. Lời nói với Lãnh gia, nhưng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép vẫn không rời khỏi Tô THịnh Hạ.
Dĩ nhiên, ánh mắt giữ trong lòng của Tô THịnh Hạ, cũng không có rời khỏi chú ba vũ khí hiên ngang.
Hai tay cô nàng Tô ngoan ngoãn vắt sau lưng, đặc biệt nhu thuận đặc biệt hiểu chuyện ngẩng đầu, nhếch môi đẹp cười cười, kêu giòn giã: “Chào chú ba!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.