Vợ Yêu Có Độc: Ông Chú Đen Tối, Sủng Tận Trời
Chương 34: Giữ gìn mối quan hệ, thuận tiện ra tay
Hạ Thang Viên
29/05/2020
“Ai nha chú ba, anh đừng kích động như thế, tôi không chỉ biết nấu cơm, còn có thể làm ấm giường, và còn nhiều thứ nữa”
Lãnh tam gia trừng mắt lạnh lùng, cắn chặt hàm răng trắng: “Có ăn hay không!”
Đường đường là một Lãnh tam gia cùng ăn bữa trưa với một cô thiếu nữ, các tướng sĩ dây thần kinh thô hơn nữa cũng nghe ra mùi vị bát quái, vì vậy mọi người tiếp tục ăn nhưng ánh mắt không ngừng liếc qua bên này.
Lãnh Dạ Thần thủy chung mặt không đổi sắc tiếp tục ăn, cô nàng Tô thì rất có thú vui chào hỏi với các tướng sĩ, nhiệt tình khủng khiếp.
Lãnh Dạ Thần gõ chiếc đũa “bang” một phát vào chén cơm của cô: “Ăn cơm đi”
Cô nàng Tô cười ha hả chơi đùa với chén cơm: “Chú ba, tôi đây là binh mã vị động, trước giờ luôn giữ gìn mối quan hệ với cấp dưới của anh, nói không chừng sau này tôi chính là chị dâu của họ nữa nha. Có quan hệ không tệ với chiến hữu, sau này anh ra ngoài chiến đấu, tôi cũng có thể nắm giữ tư liệu trực tiếp không phải sao?”
Cái gọi là tư liệu trực tiếp, đương nhiên là giám sát không để người đàn ông của cô tầm hoa vấn liễu ở những nơi cô không thấy thôi, vạn dặm trường chinh mặc dù vừa mới bước bước đầu tiên, thế nhưng công việc sau khi chiếm lĩnh lô-cốt cũng phải chuẩn bị kịp thời.
“Không có ngày đó đâu, ăn cơm của cô đi!”
Theo chú ba Lãnh một ngày ở bên ngoài, ban đêm, cô nàng Tô quả nhiên còn nguyên vẹn trở lại cửa đại viện quân khu, trước khi xe của Lãnh gia trở về quân đội.
“Chú ba, đồ nội thất đó ở nhà ngày hôm qua, tôi sẽ trực tiếp đưa nó trở lại, hẹn gặp lại chú ba, chú ba đi thong thả”.
Tô Trung Hạ cười tủm tỉm tiễn Lãnh Dạ Thần, nhún nhảy ngân nga điệu hát dân gian đi đến tòa nhà đơn vị.
Có thể tặng toàn bộ y phục ở chỗ nào? Tặng toàn bộ, cô còn cần lý do gì để thông đồng với chú ba đây? A không phải, là định ngày hẹn chú ba.
“Em gái Tô, cô vừa mới về sao?”
Tâm tình hưng phấn chuẩn bị về nhà, phía trước lại truyền đến tiếng của Phó Tư Minh, dưới đèn đường, phía sau bóng cây đen kịt, vừa lúc đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn hắt lên người anh ta, chỗ ánh sáng bao quanh dường như là một thế giới đơn độc, xung quanh đều là màu đen, chỉ có màu trắng trên người anh ta.
“Đồng chí Phó Tiểu Minh, sao cậu lại ở chỗ này?”. Ngày hôm nay tâm tình của cô nàng Tô rất tốt, nhìn cái gì cũng thành tốt, Phó Tiểu Minh nha, so với trước đây còn đẹp trai hơn.
Phó Tử Minh mặc một chiếc T-shirt rộng thùng thình, áo quần quá rộng rãi, càng lộ ra dáng vẻ cao gầy của anh ta, thiếu niên nhếch môi cười cười, lộ ra tám cái răng trắng tinh: “Ngày hôm qua tại sao cậu lại đột nhiên đi vậy? Tôi mua nước trở về, bác sĩ nói cậu đã đi cùng với một người đàn ông mặc quân trang rồi”
Cô nàng Tô nhón đầu ngón chân lên nắm lấy cổ anh ta, động tác đột nhiên đến gần làm cho Phó Tử Minh bị sốc, suýt chút nữa đứng không vững, hương vị nhàn nhạt trên người cô hòa cùng với bóng đêm, phiêu phiêu đãng đãng lan tỏa trong không khí.
“Ha ha, anh ấy, sẽ là thần tượng của cậu, thủ lĩnh chim ưng của bộ đội đặc chiến, thiếu tướng Lãnh Dạ Thần!”. Nhắc tới thân phận của Lãnh tam gia, Tô Trung Hạ khó nén được đắc ý, dường như tam gia đã là vật trong bàn tay cô vậy, lại muốn khoe khoang, lại sợ bị người khác mơ ước.
Ánh mắt Phó Tư Minh đột nhiên tỏa sáng, sáng trong chớp chớp, vừa ước ao vừa tò mò: “Cậu thật sự đi cùng quân trưởng Lãnh? Thế nhưng…tại sao?”
Tô Trung Hạ suýt chút nữa trực tiếp run rẩy, ngẫm lại với sức chịu đựng của Phó Tử Minh, vẫn là thôi đi: “Cái này hả, chú ba Lãnh là một người bạn thân của cha tôi, trên lý thuyết tôi phải gọi anh ấy một tiếng chú ba, trên thực tế…A, được rồi, ngày mai cậu giúp tôi một việc”
Lông mày rậm của Phó Tư Minh cau lại: “Việc gì?”
Giúp đỡ cô, tám phần mười không có chuyện gì tốt.
Lãnh tam gia trừng mắt lạnh lùng, cắn chặt hàm răng trắng: “Có ăn hay không!”
Đường đường là một Lãnh tam gia cùng ăn bữa trưa với một cô thiếu nữ, các tướng sĩ dây thần kinh thô hơn nữa cũng nghe ra mùi vị bát quái, vì vậy mọi người tiếp tục ăn nhưng ánh mắt không ngừng liếc qua bên này.
Lãnh Dạ Thần thủy chung mặt không đổi sắc tiếp tục ăn, cô nàng Tô thì rất có thú vui chào hỏi với các tướng sĩ, nhiệt tình khủng khiếp.
Lãnh Dạ Thần gõ chiếc đũa “bang” một phát vào chén cơm của cô: “Ăn cơm đi”
Cô nàng Tô cười ha hả chơi đùa với chén cơm: “Chú ba, tôi đây là binh mã vị động, trước giờ luôn giữ gìn mối quan hệ với cấp dưới của anh, nói không chừng sau này tôi chính là chị dâu của họ nữa nha. Có quan hệ không tệ với chiến hữu, sau này anh ra ngoài chiến đấu, tôi cũng có thể nắm giữ tư liệu trực tiếp không phải sao?”
Cái gọi là tư liệu trực tiếp, đương nhiên là giám sát không để người đàn ông của cô tầm hoa vấn liễu ở những nơi cô không thấy thôi, vạn dặm trường chinh mặc dù vừa mới bước bước đầu tiên, thế nhưng công việc sau khi chiếm lĩnh lô-cốt cũng phải chuẩn bị kịp thời.
“Không có ngày đó đâu, ăn cơm của cô đi!”
Theo chú ba Lãnh một ngày ở bên ngoài, ban đêm, cô nàng Tô quả nhiên còn nguyên vẹn trở lại cửa đại viện quân khu, trước khi xe của Lãnh gia trở về quân đội.
“Chú ba, đồ nội thất đó ở nhà ngày hôm qua, tôi sẽ trực tiếp đưa nó trở lại, hẹn gặp lại chú ba, chú ba đi thong thả”.
Tô Trung Hạ cười tủm tỉm tiễn Lãnh Dạ Thần, nhún nhảy ngân nga điệu hát dân gian đi đến tòa nhà đơn vị.
Có thể tặng toàn bộ y phục ở chỗ nào? Tặng toàn bộ, cô còn cần lý do gì để thông đồng với chú ba đây? A không phải, là định ngày hẹn chú ba.
“Em gái Tô, cô vừa mới về sao?”
Tâm tình hưng phấn chuẩn bị về nhà, phía trước lại truyền đến tiếng của Phó Tư Minh, dưới đèn đường, phía sau bóng cây đen kịt, vừa lúc đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn hắt lên người anh ta, chỗ ánh sáng bao quanh dường như là một thế giới đơn độc, xung quanh đều là màu đen, chỉ có màu trắng trên người anh ta.
“Đồng chí Phó Tiểu Minh, sao cậu lại ở chỗ này?”. Ngày hôm nay tâm tình của cô nàng Tô rất tốt, nhìn cái gì cũng thành tốt, Phó Tiểu Minh nha, so với trước đây còn đẹp trai hơn.
Phó Tử Minh mặc một chiếc T-shirt rộng thùng thình, áo quần quá rộng rãi, càng lộ ra dáng vẻ cao gầy của anh ta, thiếu niên nhếch môi cười cười, lộ ra tám cái răng trắng tinh: “Ngày hôm qua tại sao cậu lại đột nhiên đi vậy? Tôi mua nước trở về, bác sĩ nói cậu đã đi cùng với một người đàn ông mặc quân trang rồi”
Cô nàng Tô nhón đầu ngón chân lên nắm lấy cổ anh ta, động tác đột nhiên đến gần làm cho Phó Tử Minh bị sốc, suýt chút nữa đứng không vững, hương vị nhàn nhạt trên người cô hòa cùng với bóng đêm, phiêu phiêu đãng đãng lan tỏa trong không khí.
“Ha ha, anh ấy, sẽ là thần tượng của cậu, thủ lĩnh chim ưng của bộ đội đặc chiến, thiếu tướng Lãnh Dạ Thần!”. Nhắc tới thân phận của Lãnh tam gia, Tô Trung Hạ khó nén được đắc ý, dường như tam gia đã là vật trong bàn tay cô vậy, lại muốn khoe khoang, lại sợ bị người khác mơ ước.
Ánh mắt Phó Tư Minh đột nhiên tỏa sáng, sáng trong chớp chớp, vừa ước ao vừa tò mò: “Cậu thật sự đi cùng quân trưởng Lãnh? Thế nhưng…tại sao?”
Tô Trung Hạ suýt chút nữa trực tiếp run rẩy, ngẫm lại với sức chịu đựng của Phó Tử Minh, vẫn là thôi đi: “Cái này hả, chú ba Lãnh là một người bạn thân của cha tôi, trên lý thuyết tôi phải gọi anh ấy một tiếng chú ba, trên thực tế…A, được rồi, ngày mai cậu giúp tôi một việc”
Lông mày rậm của Phó Tư Minh cau lại: “Việc gì?”
Giúp đỡ cô, tám phần mười không có chuyện gì tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.