Chương 118
Thượng Quan Miễu Miễu
05/04/2019
21118.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, anh lập tức để ly rượu trên tay lên bàn, nhìn bọn trẻ cười nói, “Có phải nên ăn bánh kem rồi không?”
“Dạ, ba ơi, chúng ta cùng cắt bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh cũng có cảm giác ba đang không vui chăng! Bé con nũng nịu đi đến bên anh, ôm lấy tay anh, kéo anh đi về hướng bàn ăn.
Tô Lạc Lạc lén nhìn sắc mặt của Long Dạ Tước, cô muốn xem anh có phải là giận rồi không, nhưng mà mặt anh lại nở nụ cười với con gái, nhìn không ra biểu cảm gì.
Đứng trước bánh kem, Tô Lạc Lạc mở hộp bên ngoài ra, để lộ cái bánh đẹp lung linh bên trong, phía trên phủ đầy trái cây, còn trong không khí toàn mùi thơm của bơ sữa, hai nhóc con không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Lạc Lạc chỉ cắm hai cái đèn cầy phái trên cái bánh, cô hi vọng một lát hai đứa trẻ sẽ thổi tắt dùm cô.
“Mami ơi, hôm nay mami bao nhiêu tuổi?”
“Hôm nay mami bước qua tuổi hai mươi bốn.” Tô Lạc Lạc trả lời con gái.
“Mami à, mami vĩnh viễn cũng sẽ trẻ trung như vậy.” Tô Tiểu Sâm nói lời chúc.
Khóe mắt Tô Lạc Lạc lập tức có một màng nước, cô gật đầu, “Được rồi, mami sẽ luôn trẻ trung!”
Long Dạ Tước cầm hộp quẹt lên, đốt cháy hai cây đèn cầy, Tô Tiểu Sâm vội chạy đi tắt hết đèn, cả cái đại sảnh chỉ còn mỗi ánh sáng của hai cây đèn cầy.
Trong đêm tối, không ngờ lại đặc biệt sáng tỏ, chiếu sáng cả bốn khuôn mặt đang vây quanh bàn ăn.
Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước rơi lên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, dưới ánh sáng đèn cầy, khuôn mặt nhỏ của cô đặc biệt nhu mì, khiến người ta xao xuyến.
“Mami, mami ước nguyện trước đi, sau đó chúng ta cùng thổi đèn cầy nhé?” Tô Tiểu Sâm nói.
Tô Lạc Lạc cười, “Được thôi, mami sẽ ước một điều ước trước.” Nói xong, Tô Lạc Lạc chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu ước thầm trong lòng, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là hai đứa con có thể bình an vui vẻ trưởng thành.
Tô Lạc Lạc ước xong, nhìn sang hai đứa con nói, “Cùng mami thổi tắt đèn cầy nhé!”
Hai nhóc con tức khắc chu cái miệng nhỏ lên, cùng Tô Lạc Lạc thổi đèn cầy.
Sau khi thổi xong, Long Dạ Tước đã bật đèn lên, dưới ánh đèn, hai đứa nhỏ vui mừng vô cùng. Tô Lạc Lạc lấy hai cây đèn cầy ra khỏi bánh, thấy hai đứa nhỏ đã cầm sẵn đĩa đứng chờ, cô không khỏi buồn cười nói, “Chúng ta phải cắt nó ra trước nhé.”
Tô Lạc Lạc cắt bánh kem ra, chia làm bốn phần, bánh kem này lớn quá, hôm nay bọn họ chắc chắn ăn không hết đâu, nhưng mà có thể cất vào tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
“Ba à, phần này là cho ba đó.” Tô Tiểu Hinh vô cùng có lòng, lấy miếng to nhất đưa cho Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng tối nay là con cưng của anh đưa cho anh, anh tất nhiên phải ăn rồi, Tô Lạc Lạc sau khi cắt xong, cả bốn người vẫn đứng vây quanh bàn ăn bánh kem.
Tô Lạc Lạc ăn một miếng kem sữa, vừa vào miệng là tan chảy ngay, đây nhất định là dùng sữa tươi tạo thành, ngon hơn hẳn bánh kem thông thường.
Tô Lạc Lạc cắn môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện nói thật lòng, “Cám ơn bánh kem của anh.”
Long Dạ Tước ngước đầu, đôi mắt sâu nhìn cô rất lâu, “Cô thích là được.” Nói xong, anh nghiêng đầu chăm sóc con gái, nhìn thấy xung quanh miệng bé con toàn là kem sữa, anh vừa cười vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng cho bé con.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không biết tại sao nhưng cô cảm giác đêm nay Long Dạ Tước hình như đột nhiên lạnh nhạt hẳn với cô.
Tuy giữa bọn họ vốn không có mặn mà gì, nhưng Tô Lạc Lạc vẫn cảm thấy thái độ của anh ta lạnh hơn thường ngày mấy bậc.
Chẳng lẽ vì pháo hoa mà Dạ Trạch Hạo đốt cho cô sao? Anh ta đang ghen à?
Đợi chút, tại sao anh ta phải ghen chứ? Chẳng lẽ anh ta… thích cô?
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không tin cái lý luận này, nhưng cô lại không nghĩ ra lý do nào khác.
Bất luận thế nào, hôm nay cô đã trải qua một sinh nhật rất hạnh phúc.
Hai nhóc con ăn xong bánh kem trong đĩa là đã no căng bụng rồi, Tô Lạc Lạc không cho phép chúng ăn nữa, hơn nữa, bây giờ cũng đã là chín giờ rưỡi rồi, bọn trẻ phải lên giường đi ngủ thôi, ngày mai chả phải ngày nghỉ cuối tuần đâu!
“Mami, vậy ngày mai tụi con vẫn được ăn chứ?” Tô Tiểu Hinh vẫn còn lưu luyến mùi vị bánh.
Tô Lạc Lạc cười nhìn bé con, “Dĩ nhiên là con được ăn rồi! Sáng mai trước khi đi học mami sẽ cho con ăn một miếng nhỏ.”
“Dạ!” Hai nhóc con thế là thấy hài lòng.
Tô Lạc Lạc đậy bánh kem lại, sau đó cất vào tủ lạnh.
Bốn người đều đi lên lầu, bọn trẻ lập tức chạy ngay vào phòng, lấy thiệp chúc mừng mà chúng tự tay làm mang ra tặng cho Tô Lạc Lạc.
“Mami ơi, đây là quà mà tụi con chuẩn bị cho mami nè.”
Tô Lạc Lạc cầm lấy, tuy rất đơn giản, nhưng lại là món quà cô thích nhất, cô cười và hôn vào mỗi đứa con, “Mami yêu các con lắm.”
“Tụi con cũng yêu mami và ba nữa.” Hai nhóc cười tươi rói.
Sau đó, cùng lúc nhìn nhau cười, “Ba với mami nói chuyện đi nhé! Con và em gái đi ngủ đây, tụi con sẽ ngoan ngoãn ngủ, hai người không cần vào phòng bọn con đâu nhé.”
Nói xong, hai nhóc con nắm tay nhau đi vào phòng của chúng, còn đóng cửa lại nữa.
Tô Lạc Lạc khó xử, nhưng đồng thời cũng có mắc cỡ, hai nhóc con làm vậy là ý gì chứ?
Chẳng lẽ đang tạo cơ hội cho cô và Long Dạ Tước sao?
Tô Lạc Lạc nghĩ vậy và cười phì, bọn trẻ ranh thì biết gì chứ.
Tô Lạc Lạc nói với Long Dạ Tước ở bên cạnh, “Cám ơn anh hôm nay cùng mừng sinh nhật với tôi, ngủ ngon nhé.” Nói xong, cô bước nhanh về phía phòng mình.
Tô Lạc Lạc bước vào phòng rồi mới phát hiện mình có vẻ như là đang trốn chạy vậy, tại sao? Cô có gì phải trốn chứ?
Cô che lại vị trí nơi ngực, tại sao lại đập nhanh đến thế?
Tô Lạc Lạc hít thở sâu, nhìn thấy món hàng cô để trên ghế sofa ngày hôm nay, đây là thứ mà Dạ Trạch Hạo kêu cô mang về, và ban nãy anh ta có nói trong điện thoại, nói đây là quà tặng cho cô.
Tô Lạc Lạc cắn môi, đưa tay cầm gói quà lên mở ra, cô tò mò Dạ Trạch Hạo sẽ chuẩn bị quà như thế nào cho cô.
Cô hi vọng chỉ là món quà khá bình thường thôi, nếu là quà quý giá quá, cô chắc chắn không thể nhận, hôm nay anh đốt pháo hoa cho cô chắc chắn là rất tốn kém rồi! Ít nhất cũng phải tiêu mất hơn năm trăm ngàn tệ rồi! Nghe nói pháo hoa càng đẹp thì sẽ càng mắc. Xem thêm...
Nhìn thấy bọn họ đi vào, anh lập tức để ly rượu trên tay lên bàn, nhìn bọn trẻ cười nói, “Có phải nên ăn bánh kem rồi không?”
“Dạ, ba ơi, chúng ta cùng cắt bánh kem đi!” Tô Tiểu Hinh cũng có cảm giác ba đang không vui chăng! Bé con nũng nịu đi đến bên anh, ôm lấy tay anh, kéo anh đi về hướng bàn ăn.
Tô Lạc Lạc lén nhìn sắc mặt của Long Dạ Tước, cô muốn xem anh có phải là giận rồi không, nhưng mà mặt anh lại nở nụ cười với con gái, nhìn không ra biểu cảm gì.
Đứng trước bánh kem, Tô Lạc Lạc mở hộp bên ngoài ra, để lộ cái bánh đẹp lung linh bên trong, phía trên phủ đầy trái cây, còn trong không khí toàn mùi thơm của bơ sữa, hai nhóc con không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Lạc Lạc chỉ cắm hai cái đèn cầy phái trên cái bánh, cô hi vọng một lát hai đứa trẻ sẽ thổi tắt dùm cô.
“Mami ơi, hôm nay mami bao nhiêu tuổi?”
“Hôm nay mami bước qua tuổi hai mươi bốn.” Tô Lạc Lạc trả lời con gái.
“Mami à, mami vĩnh viễn cũng sẽ trẻ trung như vậy.” Tô Tiểu Sâm nói lời chúc.
Khóe mắt Tô Lạc Lạc lập tức có một màng nước, cô gật đầu, “Được rồi, mami sẽ luôn trẻ trung!”
Long Dạ Tước cầm hộp quẹt lên, đốt cháy hai cây đèn cầy, Tô Tiểu Sâm vội chạy đi tắt hết đèn, cả cái đại sảnh chỉ còn mỗi ánh sáng của hai cây đèn cầy.
Trong đêm tối, không ngờ lại đặc biệt sáng tỏ, chiếu sáng cả bốn khuôn mặt đang vây quanh bàn ăn.
Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước rơi lên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, dưới ánh sáng đèn cầy, khuôn mặt nhỏ của cô đặc biệt nhu mì, khiến người ta xao xuyến.
“Mami, mami ước nguyện trước đi, sau đó chúng ta cùng thổi đèn cầy nhé?” Tô Tiểu Sâm nói.
Tô Lạc Lạc cười, “Được thôi, mami sẽ ước một điều ước trước.” Nói xong, Tô Lạc Lạc chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, bắt đầu ước thầm trong lòng, nguyện vọng lớn nhất của cô chính là hai đứa con có thể bình an vui vẻ trưởng thành.
Tô Lạc Lạc ước xong, nhìn sang hai đứa con nói, “Cùng mami thổi tắt đèn cầy nhé!”
Hai nhóc con tức khắc chu cái miệng nhỏ lên, cùng Tô Lạc Lạc thổi đèn cầy.
Sau khi thổi xong, Long Dạ Tước đã bật đèn lên, dưới ánh đèn, hai đứa nhỏ vui mừng vô cùng. Tô Lạc Lạc lấy hai cây đèn cầy ra khỏi bánh, thấy hai đứa nhỏ đã cầm sẵn đĩa đứng chờ, cô không khỏi buồn cười nói, “Chúng ta phải cắt nó ra trước nhé.”
Tô Lạc Lạc cắt bánh kem ra, chia làm bốn phần, bánh kem này lớn quá, hôm nay bọn họ chắc chắn ăn không hết đâu, nhưng mà có thể cất vào tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
“Ba à, phần này là cho ba đó.” Tô Tiểu Hinh vô cùng có lòng, lấy miếng to nhất đưa cho Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng tối nay là con cưng của anh đưa cho anh, anh tất nhiên phải ăn rồi, Tô Lạc Lạc sau khi cắt xong, cả bốn người vẫn đứng vây quanh bàn ăn bánh kem.
Tô Lạc Lạc ăn một miếng kem sữa, vừa vào miệng là tan chảy ngay, đây nhất định là dùng sữa tươi tạo thành, ngon hơn hẳn bánh kem thông thường.
Tô Lạc Lạc cắn môi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía đối diện nói thật lòng, “Cám ơn bánh kem của anh.”
Long Dạ Tước ngước đầu, đôi mắt sâu nhìn cô rất lâu, “Cô thích là được.” Nói xong, anh nghiêng đầu chăm sóc con gái, nhìn thấy xung quanh miệng bé con toàn là kem sữa, anh vừa cười vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng cho bé con.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không biết tại sao nhưng cô cảm giác đêm nay Long Dạ Tước hình như đột nhiên lạnh nhạt hẳn với cô.
Tuy giữa bọn họ vốn không có mặn mà gì, nhưng Tô Lạc Lạc vẫn cảm thấy thái độ của anh ta lạnh hơn thường ngày mấy bậc.
Chẳng lẽ vì pháo hoa mà Dạ Trạch Hạo đốt cho cô sao? Anh ta đang ghen à?
Đợi chút, tại sao anh ta phải ghen chứ? Chẳng lẽ anh ta… thích cô?
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không tin cái lý luận này, nhưng cô lại không nghĩ ra lý do nào khác.
Bất luận thế nào, hôm nay cô đã trải qua một sinh nhật rất hạnh phúc.
Hai nhóc con ăn xong bánh kem trong đĩa là đã no căng bụng rồi, Tô Lạc Lạc không cho phép chúng ăn nữa, hơn nữa, bây giờ cũng đã là chín giờ rưỡi rồi, bọn trẻ phải lên giường đi ngủ thôi, ngày mai chả phải ngày nghỉ cuối tuần đâu!
“Mami, vậy ngày mai tụi con vẫn được ăn chứ?” Tô Tiểu Hinh vẫn còn lưu luyến mùi vị bánh.
Tô Lạc Lạc cười nhìn bé con, “Dĩ nhiên là con được ăn rồi! Sáng mai trước khi đi học mami sẽ cho con ăn một miếng nhỏ.”
“Dạ!” Hai nhóc con thế là thấy hài lòng.
Tô Lạc Lạc đậy bánh kem lại, sau đó cất vào tủ lạnh.
Bốn người đều đi lên lầu, bọn trẻ lập tức chạy ngay vào phòng, lấy thiệp chúc mừng mà chúng tự tay làm mang ra tặng cho Tô Lạc Lạc.
“Mami ơi, đây là quà mà tụi con chuẩn bị cho mami nè.”
Tô Lạc Lạc cầm lấy, tuy rất đơn giản, nhưng lại là món quà cô thích nhất, cô cười và hôn vào mỗi đứa con, “Mami yêu các con lắm.”
“Tụi con cũng yêu mami và ba nữa.” Hai nhóc cười tươi rói.
Sau đó, cùng lúc nhìn nhau cười, “Ba với mami nói chuyện đi nhé! Con và em gái đi ngủ đây, tụi con sẽ ngoan ngoãn ngủ, hai người không cần vào phòng bọn con đâu nhé.”
Nói xong, hai nhóc con nắm tay nhau đi vào phòng của chúng, còn đóng cửa lại nữa.
Tô Lạc Lạc khó xử, nhưng đồng thời cũng có mắc cỡ, hai nhóc con làm vậy là ý gì chứ?
Chẳng lẽ đang tạo cơ hội cho cô và Long Dạ Tước sao?
Tô Lạc Lạc nghĩ vậy và cười phì, bọn trẻ ranh thì biết gì chứ.
Tô Lạc Lạc nói với Long Dạ Tước ở bên cạnh, “Cám ơn anh hôm nay cùng mừng sinh nhật với tôi, ngủ ngon nhé.” Nói xong, cô bước nhanh về phía phòng mình.
Tô Lạc Lạc bước vào phòng rồi mới phát hiện mình có vẻ như là đang trốn chạy vậy, tại sao? Cô có gì phải trốn chứ?
Cô che lại vị trí nơi ngực, tại sao lại đập nhanh đến thế?
Tô Lạc Lạc hít thở sâu, nhìn thấy món hàng cô để trên ghế sofa ngày hôm nay, đây là thứ mà Dạ Trạch Hạo kêu cô mang về, và ban nãy anh ta có nói trong điện thoại, nói đây là quà tặng cho cô.
Tô Lạc Lạc cắn môi, đưa tay cầm gói quà lên mở ra, cô tò mò Dạ Trạch Hạo sẽ chuẩn bị quà như thế nào cho cô.
Cô hi vọng chỉ là món quà khá bình thường thôi, nếu là quà quý giá quá, cô chắc chắn không thể nhận, hôm nay anh đốt pháo hoa cho cô chắc chắn là rất tốn kém rồi! Ít nhất cũng phải tiêu mất hơn năm trăm ngàn tệ rồi! Nghe nói pháo hoa càng đẹp thì sẽ càng mắc. Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.