Chương 187
Thượng Quan Miễu Miễu
05/04/2019
21187.Từ nghĩa trang trở về thì đã tối, Long Dạ Tước gọi điện cho ba mẹ, nói muốn đi đón bọn trẻ, ba của anh Long Sở Hùng nói vừa đúng lúc muốn ra ngoài, ông sẽ đưa bọn trẻ về. Với lại đã trên đường về rồi.
Tô Lạc Lạc liền cảm thấy có dấu hiệu chuyện hàng tháng tới rồi, cô để Long Dạ Tước dạo một vòng trung tâm mua sắm kế bên biệt thự, chân cô cũng xem như đã có thể đi lại được rồi, chỉ cần đi chậm một chút thì sẽ không ảnh hưởng lắm.
Lúc cô đứng trước quầy bán hàng chọn từng gói từng gói đồ dùng cho nữ, cô cũng thấy ngại không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông kế bên, ngược lại Long Dạ Tước rất bình tĩnh, chỉ là anh có chút tò mò, cơ thể nhỏ bé của cô chảy máu đến bảy ngày, cô sẽ trở nên yếu ớt không.
Sau khi Tô Lạc Lạc chọn xong rồi mua thêm một số đồ ăn vặt hay ăn cho bọn nhỏ, đồ không nóng, Long Dạ Tước cũng để cô mua, bọn nhỏ cũng cần một số món ăn chơi.
Đi đến chỗ xếp hàng để thanh toán, Tô Lạc Lạc còn tìm thẻ ở trong túi xách, trên đầu cô đã có một cánh tay đưa ra, một tấm thẻ vàng đưa tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lại là một cô gái trẻ, cô ta liền đỏ mặt lên tận mang tai nhận lấy tấm thẻ của anh.
Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, quay lại nói, "Em có mang tiền rồi."
"Của anh là của em, em chia ra rõ ràng nhiều quá làm gì?" Long Dạ Tước đột nhiên nói giọng khiển trách của một người bạn trai.
Những cô gái xung quanh nghe thấy đều rối rít quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Lạc, thật sự đúng kiểu ngưỡng mộ đố kỵ luôn! Thật đúng là một người bạn trai đẹp trai và bá đạo.
Lần này làm cho Tô Lạc Lạc mặt đỏ bừng cả lên, thế nhưng, trong lòng cô lại có trỗi lên hương vị ngọt ngào, cảm giác này làm sao vậy? Không lẽ đây là cảm giác tốt đối với người đàn ông này ư?
Lúc hai người ra khỏi trung tâm mua sắm, chạy hướng về cổng biệt thự, rất nhanh, Long Dạ Tước đã bắt kịp một chiếc xe, đó là chiếc xe của tài xế Long Sở Hùng, chắc chắn hai đứa nhỏ cũng ở trong đó.
Long Dạ Tước huýt sáo, khi hai chiếc xe chạy thẳng hàng, cửa sổ phía sau xe, hai đứa nhỏ đã mừng lắm rồi.
Mấy tiếng gọi ba mẹ thật lớn, Tô Lạc Lạc thấy dáng vẻ mừng rỡ của hai đứa nhỏ, trong lòng cô cũng thấy vui mừng.
Long Sở Hùng cũng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ trên xe của con trai qua màn cửa kính, tướng mạo khá không kém sắc, hơn nữa, nhìn thấy nụ cười của cô nhìn cháu trai cháu gái ông, ông có thể cảm nhận được đây thật sự là tình mẹ con.
Xem ra suy nghĩ của con trai không tệ, bây giờ quan trọng nhất là tương lai của hai đứa nhỏ, nếu có mẹ ruột bên cạnh, sự trưởng thành của bọn chúng cũng sẽ rất hoàn chỉnh, còn người phụ nữ khác, rốt cuộc cũng sẽ đối đãi không tốt với mấy tụi nhỏ.
Xe của Long Dạ Tước chạy trước một bước, khi Long Dạ Tước chạy đến bãi đất bằng ở trước biết thự, con đường xe kế bên, một chiếc xe đua màu xanh dương rất nổi bật đậu ngay đó, Tô Lạc Lạc vừa nhìn đã nhận ra là xe của Dạ Trạch Hạo.
Trái tim Tô Lạc Lạc liền nhói lên, đã mười mấy ngày không thấy anh ta rồi, từ lúc cô mất điện thoại, cô và anh đã không liên hệ được.
"Dừng xe lại một lát được không?" Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông bên cạnh nói.
Long Dạ Tước có chút không vui nói, "Không phải đã nói không để em gặp anh ta sao?"
"Em qua chào một tiếng, dù gì cũng là bạn." Tô Lạc Lạc xin anh.
Xe của Long Dạ Tước cũng không dừng lại, ngược lại chiếc xe đằng sau lại dừng lại, sau đó thì thấy hai hình dạng nhỏ xíu đã chạy về hướng xe đua màu xanh dương đó.
Thì ra hai đứa nhỏ cũng nhận ra xe của Dạ Trạch Hạo, biết anh ta ở trong xe.
Xe của Long Dạ Tước liền thắng xe nghe tiếng két ở cách đó mười mấy mét, xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đều mở cửa xuống xe.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng bước thật nhanh qua đó, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo bước xuống từ buồng lái, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, sáng sủa đẹp trai, giống như vẻ ấm áp của người anh trai hàng xóm vậy.
Anh cũng không nghĩ là hai đứa nhỏ sẽ xuống xe tìm anh, anh cười rồi ngồi chồm hổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với hai đứa nhỏ, Tô Lạc Lạc cũng cười rồi bước tới gần, "Sao anh lại ở đây đợi vậy?"
"Anh gọi điện thoại của em mấy lần nhưng không gọi được, anh lo nên tính ở đây đợi em, xem có thể gặp được em không." Dạ Trạch Hạo ôm Tô Tiểu Hinh dậy, cười cười với cô bé, đồng thời, ánh mắt của anh đưa về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú đang bước tới, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Xin lỗi, điện thoại của em mấy hôm trước bị trộm mất, em đổi điện thoại rồi." Tô Lạc Lạc xin lỗi với vẻ áy náy.
Trong lúc đó, ở hàng ghế phía sau chiếc xe màu đen bên cạnh, cửa sổ xe vẫn đóng kín, vì vậy Dạ Trạch Hạo không biết trong đó còn có người, đến lúc này, cửa xe mới mở ra, bóng dáng uy nghiêm của Long Sở Hùng mới từ trong xe bước xuống.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo vừa đưa lên, thấy ông già uy nghiêm đi về hướng anh ta, vẻ mặt tuấn tú của anh trong phút chốc liền biến sắc, gần như trở nên trắng bệch, Tô Lạc Lạc đang nhìn anh, cô nhìn thấy khoảnh khắc biến sắc rõ mồn một của Dạ Trạch Hạo.
Cô quay đầu lại nhìn Long Sở Hùng một cái, đột nhiên cô mở to mắt ra, cô cũng là lần đầu tiên gặp ba của Long Dạ Tược, điều làm cô cảm thấy kích động chính là ngoại hình như hai cha con của Dạ Trạch Hạo và ông, Long Dạ Tước cũng không giống ba anh đến vậy.
Nếu gặp lần đầu, thật sự có thể tưởng nhầm Dạ Trạch Hạo là con trai của ông nữa, ánh mắt của Tô Lạc Lạc nhìn về khuôn mặt của Dạ Trạch Hạo lần nữa, chỉ thấy đôi mắt cười của anh, lúc này, đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, có chút bối rối, có chút không biết phải làm sao.
Trong lòng Tô Lạc Lạc liền thấy thắt chặt lại, cô không biết tại sao Dạ Trạch Hạo lại có nét mặt như vậy, ba của Long Dạ Tước, tại sao lại khiến anh cảm thấy bối rối chứ?
"Người này là?" Ánh mắt của Long Sở Hùng cũng có chút kích động khi nhìn Dạ Trạch Hạo, có chút không thể tin được, người con trai này lại cho ông một cảm xúc đặc biệt.
"Hàng xóm của con." Giọng của Long Dạ Tước giải thích qua loa một câu.
"Chú là chú Dạ của chúng cháu." Tô Tiểu Hinh cũng vui vẻ trả lời một câu.
Ánh mắt của Long Sở Hùng tiếp tục nhìn Dạ Trạch Hạo, còn lúc này, ông thấy người trai trẻ này nhìn ông vài giây với đôi thoáng chút oán hận lạ lùng, anh ta cúi người đặt Tô Tiểu Hinh xuống, nhìn hai đứa nhỏ nói, "Chú Dạ còn có công chuyện, chú phải đi trước đây, khi nào rảnh tới nhà chú chơi."
Hai đứa nhỏ liền gật đầu, "Dạ! Chúng cháu sẽ đến ạ."
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc, "Đưa số của em cho anh."
Tô Lạc Lạc vội vàng cúi đầu xuống tìm điện thoại trong túi, mở khóa đưa cho anh ta, Dạ Trạch Hạo nhanh chóng gọi qua số của mình, sau đó, anh mở cửa xe ngồi vào trong, anh nhìn qua cửa sổ, thấy Long Sở Hùng, còn ánh mắt Long Sở Hùng cũng nhìn anh suốt.
Chiếc xe đua nhanh chóng lùi về phía sau, chạy nhanh về một con đường khác.
Tô Lạc Lạc thấy rõ ràng Dạ Trạch Hạo phóng xe đi với tốc độ giận dữ, cô không hiểu, tại sao anh lại kích động mãnh liệt như vậy? Lúc này, cô nhìn khuông mặt nghiêng một bên của Long Sở Hùng, tuy đã có tuổi, nhưng nét mặt vẫn rất có góc cạnh, lại có vẻ ngầu giống hệt Dạ Trạch Hạo đến kỳ lạ. "Ba, đây là Lạc Lạc." Long Dạ Tước ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng. Xem thêm...
Tô Lạc Lạc liền cảm thấy có dấu hiệu chuyện hàng tháng tới rồi, cô để Long Dạ Tước dạo một vòng trung tâm mua sắm kế bên biệt thự, chân cô cũng xem như đã có thể đi lại được rồi, chỉ cần đi chậm một chút thì sẽ không ảnh hưởng lắm.
Lúc cô đứng trước quầy bán hàng chọn từng gói từng gói đồ dùng cho nữ, cô cũng thấy ngại không dám nhìn vẻ mặt của người đàn ông kế bên, ngược lại Long Dạ Tước rất bình tĩnh, chỉ là anh có chút tò mò, cơ thể nhỏ bé của cô chảy máu đến bảy ngày, cô sẽ trở nên yếu ớt không.
Sau khi Tô Lạc Lạc chọn xong rồi mua thêm một số đồ ăn vặt hay ăn cho bọn nhỏ, đồ không nóng, Long Dạ Tước cũng để cô mua, bọn nhỏ cũng cần một số món ăn chơi.
Đi đến chỗ xếp hàng để thanh toán, Tô Lạc Lạc còn tìm thẻ ở trong túi xách, trên đầu cô đã có một cánh tay đưa ra, một tấm thẻ vàng đưa tới trước mặt nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ lại là một cô gái trẻ, cô ta liền đỏ mặt lên tận mang tai nhận lấy tấm thẻ của anh.
Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng, quay lại nói, "Em có mang tiền rồi."
"Của anh là của em, em chia ra rõ ràng nhiều quá làm gì?" Long Dạ Tước đột nhiên nói giọng khiển trách của một người bạn trai.
Những cô gái xung quanh nghe thấy đều rối rít quay đầu lại, nhìn Tô Lạc Lạc, thật sự đúng kiểu ngưỡng mộ đố kỵ luôn! Thật đúng là một người bạn trai đẹp trai và bá đạo.
Lần này làm cho Tô Lạc Lạc mặt đỏ bừng cả lên, thế nhưng, trong lòng cô lại có trỗi lên hương vị ngọt ngào, cảm giác này làm sao vậy? Không lẽ đây là cảm giác tốt đối với người đàn ông này ư?
Lúc hai người ra khỏi trung tâm mua sắm, chạy hướng về cổng biệt thự, rất nhanh, Long Dạ Tước đã bắt kịp một chiếc xe, đó là chiếc xe của tài xế Long Sở Hùng, chắc chắn hai đứa nhỏ cũng ở trong đó.
Long Dạ Tước huýt sáo, khi hai chiếc xe chạy thẳng hàng, cửa sổ phía sau xe, hai đứa nhỏ đã mừng lắm rồi.
Mấy tiếng gọi ba mẹ thật lớn, Tô Lạc Lạc thấy dáng vẻ mừng rỡ của hai đứa nhỏ, trong lòng cô cũng thấy vui mừng.
Long Sở Hùng cũng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái phụ trên xe của con trai qua màn cửa kính, tướng mạo khá không kém sắc, hơn nữa, nhìn thấy nụ cười của cô nhìn cháu trai cháu gái ông, ông có thể cảm nhận được đây thật sự là tình mẹ con.
Xem ra suy nghĩ của con trai không tệ, bây giờ quan trọng nhất là tương lai của hai đứa nhỏ, nếu có mẹ ruột bên cạnh, sự trưởng thành của bọn chúng cũng sẽ rất hoàn chỉnh, còn người phụ nữ khác, rốt cuộc cũng sẽ đối đãi không tốt với mấy tụi nhỏ.
Xe của Long Dạ Tước chạy trước một bước, khi Long Dạ Tước chạy đến bãi đất bằng ở trước biết thự, con đường xe kế bên, một chiếc xe đua màu xanh dương rất nổi bật đậu ngay đó, Tô Lạc Lạc vừa nhìn đã nhận ra là xe của Dạ Trạch Hạo.
Trái tim Tô Lạc Lạc liền nhói lên, đã mười mấy ngày không thấy anh ta rồi, từ lúc cô mất điện thoại, cô và anh đã không liên hệ được.
"Dừng xe lại một lát được không?" Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông bên cạnh nói.
Long Dạ Tước có chút không vui nói, "Không phải đã nói không để em gặp anh ta sao?"
"Em qua chào một tiếng, dù gì cũng là bạn." Tô Lạc Lạc xin anh.
Xe của Long Dạ Tước cũng không dừng lại, ngược lại chiếc xe đằng sau lại dừng lại, sau đó thì thấy hai hình dạng nhỏ xíu đã chạy về hướng xe đua màu xanh dương đó.
Thì ra hai đứa nhỏ cũng nhận ra xe của Dạ Trạch Hạo, biết anh ta ở trong xe.
Xe của Long Dạ Tước liền thắng xe nghe tiếng két ở cách đó mười mấy mét, xe vừa dừng lại, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đều mở cửa xuống xe.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng bước thật nhanh qua đó, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo bước xuống từ buồng lái, anh ta mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản, sáng sủa đẹp trai, giống như vẻ ấm áp của người anh trai hàng xóm vậy.
Anh cũng không nghĩ là hai đứa nhỏ sẽ xuống xe tìm anh, anh cười rồi ngồi chồm hổm xuống, nhìn ngang tầm mắt với hai đứa nhỏ, Tô Lạc Lạc cũng cười rồi bước tới gần, "Sao anh lại ở đây đợi vậy?"
"Anh gọi điện thoại của em mấy lần nhưng không gọi được, anh lo nên tính ở đây đợi em, xem có thể gặp được em không." Dạ Trạch Hạo ôm Tô Tiểu Hinh dậy, cười cười với cô bé, đồng thời, ánh mắt của anh đưa về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú đang bước tới, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Xin lỗi, điện thoại của em mấy hôm trước bị trộm mất, em đổi điện thoại rồi." Tô Lạc Lạc xin lỗi với vẻ áy náy.
Trong lúc đó, ở hàng ghế phía sau chiếc xe màu đen bên cạnh, cửa sổ xe vẫn đóng kín, vì vậy Dạ Trạch Hạo không biết trong đó còn có người, đến lúc này, cửa xe mới mở ra, bóng dáng uy nghiêm của Long Sở Hùng mới từ trong xe bước xuống.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo vừa đưa lên, thấy ông già uy nghiêm đi về hướng anh ta, vẻ mặt tuấn tú của anh trong phút chốc liền biến sắc, gần như trở nên trắng bệch, Tô Lạc Lạc đang nhìn anh, cô nhìn thấy khoảnh khắc biến sắc rõ mồn một của Dạ Trạch Hạo.
Cô quay đầu lại nhìn Long Sở Hùng một cái, đột nhiên cô mở to mắt ra, cô cũng là lần đầu tiên gặp ba của Long Dạ Tược, điều làm cô cảm thấy kích động chính là ngoại hình như hai cha con của Dạ Trạch Hạo và ông, Long Dạ Tước cũng không giống ba anh đến vậy.
Nếu gặp lần đầu, thật sự có thể tưởng nhầm Dạ Trạch Hạo là con trai của ông nữa, ánh mắt của Tô Lạc Lạc nhìn về khuôn mặt của Dạ Trạch Hạo lần nữa, chỉ thấy đôi mắt cười của anh, lúc này, đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, có chút bối rối, có chút không biết phải làm sao.
Trong lòng Tô Lạc Lạc liền thấy thắt chặt lại, cô không biết tại sao Dạ Trạch Hạo lại có nét mặt như vậy, ba của Long Dạ Tước, tại sao lại khiến anh cảm thấy bối rối chứ?
"Người này là?" Ánh mắt của Long Sở Hùng cũng có chút kích động khi nhìn Dạ Trạch Hạo, có chút không thể tin được, người con trai này lại cho ông một cảm xúc đặc biệt.
"Hàng xóm của con." Giọng của Long Dạ Tước giải thích qua loa một câu.
"Chú là chú Dạ của chúng cháu." Tô Tiểu Hinh cũng vui vẻ trả lời một câu.
Ánh mắt của Long Sở Hùng tiếp tục nhìn Dạ Trạch Hạo, còn lúc này, ông thấy người trai trẻ này nhìn ông vài giây với đôi thoáng chút oán hận lạ lùng, anh ta cúi người đặt Tô Tiểu Hinh xuống, nhìn hai đứa nhỏ nói, "Chú Dạ còn có công chuyện, chú phải đi trước đây, khi nào rảnh tới nhà chú chơi."
Hai đứa nhỏ liền gật đầu, "Dạ! Chúng cháu sẽ đến ạ."
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc, "Đưa số của em cho anh."
Tô Lạc Lạc vội vàng cúi đầu xuống tìm điện thoại trong túi, mở khóa đưa cho anh ta, Dạ Trạch Hạo nhanh chóng gọi qua số của mình, sau đó, anh mở cửa xe ngồi vào trong, anh nhìn qua cửa sổ, thấy Long Sở Hùng, còn ánh mắt Long Sở Hùng cũng nhìn anh suốt.
Chiếc xe đua nhanh chóng lùi về phía sau, chạy nhanh về một con đường khác.
Tô Lạc Lạc thấy rõ ràng Dạ Trạch Hạo phóng xe đi với tốc độ giận dữ, cô không hiểu, tại sao anh lại kích động mãnh liệt như vậy? Lúc này, cô nhìn khuông mặt nghiêng một bên của Long Sở Hùng, tuy đã có tuổi, nhưng nét mặt vẫn rất có góc cạnh, lại có vẻ ngầu giống hệt Dạ Trạch Hạo đến kỳ lạ. "Ba, đây là Lạc Lạc." Long Dạ Tước ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng. Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.