Chương 189
Thượng Quan Miễu Miễu
05/04/2019
21189.Uông Nguyệt Dung tuy cực kỳ không muốn thấy mặt Tô Lạc Lạc, nhưng chồng bà đang ở trong phòng cấp cứu, lỡ như thật sự cần truyền máu, thêm một người ở đây cũng là thêm một phần cơ hội!
"Được rồi! Con gọi điện cho nó đi!" Uông Nguyệt Dung nhìn cô nói.
Tô Ngữ Phù lập tức gọi vào số điện thoại của Tô Lạc Lạc, gọi được một hồi thì phát hiện thì ra là số rỗng, cô tức đến nghiến răng, "Tô Lạc Lạc lại đổi số điện thoại, cô ta làm vậy để tránh né ai kia chứ!"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là gọi điện đến nhà Long Dạ Tước xem!"
"Được! Để con gọi thử xem." Tô Ngữ Phù nghĩ nghĩ một hồi, số điện thoại trong biệt thự của Long Dạ Tước tuy là cô có số, nhưng không biết là Tô Lạc Lạc có ở đó không.
Ngay lúc này đang giờ ăn tối, thím Lưu cũng còn làm việc, Tô Lạc Lạc cùng con gái đọc sách manga cổ tích, lúc này, điện thoại bàn đặt kế bên vang lên, thời buổi này đa số đều dùng điện thoại di động cả rồi, Tô Lạc Lạc đã rất ít khi nghe được tiếng điện thoại như vậy nữa.
"Con đi bắt máy nha." Tô Tiểu Hinh liền vui vẻ chạy qua, Tô Lạc Lạc vội vàng kêu con gái, "Tiểu Hinh, đừng bắt máy lung tung."
Tô Tiểu Hinh bắt máy lên, giọng trẻ con cất tiếng hỏi, "A lô, tìm ai đó!"
"Dì tìm mami của con, mau đưa điện thoại cho mami con đi." Đầu dây bên kia Tô Ngữ Phù vừa nghe giọng trẻ con, vội vàng lên tiếng.
Tô Lạc Lạc đang phiền não việc con gái bắt máy điện thoại lung tung, chắc chắn là tìm Long Dạ Tước rồi! Nhưng lúc này đây, Tô Tiểu Hinh quay đầu qua nhìn cô, "Mami, tìm mẹ này."
Tô Lạc Lạc liền kinh ngạc trong giây lát, ai gọi điện đến đây vậy? Lại là tìm cô nữa?
Tô Lạc Lạc vội chạy qua đó, đưa tay bắt máy, "A lô!" "A lô! Tô Lạc Lạc, là tôi đây, Tô Ngữ Phù … Tôi xin cô đừng cúp máy, cô nghe tôi nói được không? Ba vừa bị người ta đâm một nhát ở công ty, tính mạng đang rất nguy hiểm, bây giờ ở bệnh viện hết máu rồi, đang cần hiến máu, cô có thể qua đây một chuyến không?" Tô Ngữ Phù lúc này đây cũng bỏ qua ân oán ra sau, cô không thể để ba xảy ra chuyện được.
Tô Lạc Lạc lúc vừa nghe tiếng của Tô Ngữ Phù, thật sự là cô muốn cúp máy ngay, nhưng nghe những lời đằng sau của cô ta, thật sự đã làm cô sững lại, người cha lạnh lùng vô tình của cô bị đâm rồi sao?
Trong lúc đó, đầu dây điện thoại bên kia đổi qua thành giọng của Uông Nguyệt Dung, "Lạc Lạc, tôi biết trước đây tôi đã làm chuyện không đúng, nhưng mà, lần này thật sự là chuyện liên quan đến tính mạng con người! Tôi cầu xin cô bỏ qua thành kiến giữa hai bên, trong bệnh viện chỉ cần một túi máu thì có thể cứu được mạng của ba cô rồi!"
Tô Lạc Lạc vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng cô cứng đơ, có hận đến mấy, nhưng việc này liên qua đến một tính mạng con người, đừng nói người đàn ông này là ba của cô, cho dù là người lạ cần cô hiến máu cứu mạng, cô cũng sẽ không do dự mà đồng ý, bởi bì đây là chuyện liên qua mạng người.
Tô Lạc Lạc không nói gì, đầu dây bên kia, giọng của Uông Nguyệt Dung đã đau khóc đến tắt tiếng, "Cầu xin cô, cầu xin cô đó … Ông ấy là ba của cô mà! Cô không thể thấy chết không cứu được!"
Lúc này Tô Lạc Lạc thật sự rất muốn nói về chuyện cứu mẹ cô năm xưa cho đám người bọn họ biết, lúc đó cô cũng xuống giọng cầu xin bọn họ, nhưng, bọn họ lại không hề động lòng, giờ đây, kêu cô cứu ư?
Giọng Uông Nguyệt Dung trong điện thoại khóc lóc bi thảm, Tô Lạc Lạc đều không hề đồng cảm một chút nào, nhưng, cô nghĩ đến là một mạng người, Tô Vỹ Khiêm thật sự đáng chết, cô nghĩ, đứng dưới góc độ của mẹ cô, cô tuyệt đối không muốn cô lại là một người nhẫn tâm vô tình như vậy.
"Được rồi, bệnh viện nào." Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói rất lãnh đạm.
"Bệnh viện Đệ Nhất trong trung tâm thành phố, cô mau chạy qua, ba cô vẫn còn đang cấp cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể cần máu hết."
Tô Lạc Lạc cúp máy điện thoại, thấy Long Dạ Tước vẫn còn trong thư phòng làm việc, cô kéo con trai con gái qua nói. "Mami phải ra ngoài một lát, tụi con lát nữa ngoan ngoãn ăn cơm được không?"
"Mami, mami tính đi đâu vậy?"
"Mami đi gặp một người, lát nữa ba của tụi con ra, tụi con nói với ba được không?" Tô Lạc Lạc hôn hai đứa nhỏ, cầm túi của cô lên, giờ cô phải chạy ngay đến bệnh viện, nhưng, cô không muốn Long Dạ Tước biết được, bởi vì anh nhất định sẽ cản cô lại.
Tô Lạc Lạc trong lúc cấp bách, cô đã gọi vào điện thoại của Dạ Trạch Hạo ở kế bên, Dạ Trạch Hạo vừa hay có ở nhà, anh lập tức lái xe qua đón cô vào bệnh viện.
Xe đua lao đi trong đêm tối.
Long Dạ Tước lúc này, vừa có cuộc họp video call từ nước ngoài gọi qua, anh nhanh chóng xử lý hết công việc, anh không muốn bỏ lỡ bữa tối, đẩy cửa ra, trong phòng khách không thấy bóng dáng của Tô Lạc Lạc, anh nhìn hai đứa con hỏi, "Mami của tụi con đâu rồi?"
"Mami vừa mới ra ngoài rồi ạ." Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to tròn.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước hơi kinh ngạc, người phụ nữ này ra ngoài mà không nói với anh câu nào ư? Muộn như vậy cô ấy muốn đi đâu chứ?
"Mami có nói mami đi đâu không?" Long Dạ Tước nhìn hai đứa con, đem sự lo lắng giấu vào trong lòng.
Hai đứa nhỏ lắc đầu liền, Tô Tiểu Hinh nói, "Sắc mặt mami hình như rất là vội, mami nói đi gặp một người."
Long Dạ Tước xoa đầu của hai đứa nhỏ, anh lấy điện thoại lên gọi ngay cho Tô Lạc Lạc, bên kia nhấc máy."
"A lô! Em đang ở ngoài, anh ăn tối cùng con trước nha!" Giọng Tô Lạc Lạc truyền qua, trong xe còn nghe rõ tiếng nổ xe đặc trưng của xe đua.
Sắc mặt của Long Dạ Tước liền tối sấm trong giây lát, anh bước ra khỏi phòng khách, nói với giọng trách cứ, "Có phải em ở cùng với Dạ Trạch Hạo không? Hai người đi đâu?"
"Em vừa nhận được điện thoại của Tô Ngữ Phù gọi qua, cô ta nói ba của cô ta bị người ta đâm, đang cấp cứu trong bệnh viện, em qua đó xem có cần hiến máu không." Tô Lạc Lạc nói sự thực, không muốn anh có chút hiểu lầm nào.
Long Dạ Tước vừa nghe xong càng tức giận hơn, "Em đã gầy như cái cành héo khô rồi, còn hiến máu gì chứ? Về đây, anh nghĩ cách đưa máu qua đó."
"Được không? Vậy nhờ anh giúp em lần này! Bệnh viện Đệ Nhất trong trung tâm thành phố, anh cho người liên hệ bác sĩ bên đó, giúp đưa máu qua đó nha!" Tô Lạc Lạc cũng hy vọng có nhiều cách khác cấp cứu hơn, cô lúc này đây, hận thù gì cũng đều gác sang một bên.
"Anh sẽ lập tức gọi điện để đưa máu qua, em không được hiến máu đâu đấy nghe không." Long Dạ Tước nói xong, liền cúp máy xuống, sau đó gọi được cho số điện thoại khác, gọi người bên đầu dây bên kia liên hệ bệnh viện tư nhân của nhà họ Long đưa máu qua.
Xe đua của Dạ Trạch Hạo chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện, lúc xuống xe, Dạ Trạch Hạo đi theo xuống xe, Tô Lạc Lạc liền lo lắng nói, "Anh không được xuống xe, lỡ bị người ta chụp được anh thì phải làm sao?"
Dạ Trạch Hạo lấy một cái khẩu trang ra đeo lên, "Anh phải ở bên cạnh em."
Cô là người phải hiến máu, anh làm sao có thể an tâm cho cô một mình vào trong đó được? Tô Lạc Lạc cảm động nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến suy đoán đó, cô lại cảm thấy có chút đau lòng. Hai người nhanh chóng vào bệnh viện, lúc này, Tô Vỹ Khiêm đã làm xong phẫu thuật, quả nhiên cần truyền máu, Tô Ngữ Phù đã đi truyền máu trước rồi, bác sĩ vội chạy qua, "Cho hỏi là người nhà của nhà họ Tô phải không? Xin mời qua đây xét nghiệm máu." Xem thêm...
"Được rồi! Con gọi điện cho nó đi!" Uông Nguyệt Dung nhìn cô nói.
Tô Ngữ Phù lập tức gọi vào số điện thoại của Tô Lạc Lạc, gọi được một hồi thì phát hiện thì ra là số rỗng, cô tức đến nghiến răng, "Tô Lạc Lạc lại đổi số điện thoại, cô ta làm vậy để tránh né ai kia chứ!"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là gọi điện đến nhà Long Dạ Tước xem!"
"Được! Để con gọi thử xem." Tô Ngữ Phù nghĩ nghĩ một hồi, số điện thoại trong biệt thự của Long Dạ Tước tuy là cô có số, nhưng không biết là Tô Lạc Lạc có ở đó không.
Ngay lúc này đang giờ ăn tối, thím Lưu cũng còn làm việc, Tô Lạc Lạc cùng con gái đọc sách manga cổ tích, lúc này, điện thoại bàn đặt kế bên vang lên, thời buổi này đa số đều dùng điện thoại di động cả rồi, Tô Lạc Lạc đã rất ít khi nghe được tiếng điện thoại như vậy nữa.
"Con đi bắt máy nha." Tô Tiểu Hinh liền vui vẻ chạy qua, Tô Lạc Lạc vội vàng kêu con gái, "Tiểu Hinh, đừng bắt máy lung tung."
Tô Tiểu Hinh bắt máy lên, giọng trẻ con cất tiếng hỏi, "A lô, tìm ai đó!"
"Dì tìm mami của con, mau đưa điện thoại cho mami con đi." Đầu dây bên kia Tô Ngữ Phù vừa nghe giọng trẻ con, vội vàng lên tiếng.
Tô Lạc Lạc đang phiền não việc con gái bắt máy điện thoại lung tung, chắc chắn là tìm Long Dạ Tước rồi! Nhưng lúc này đây, Tô Tiểu Hinh quay đầu qua nhìn cô, "Mami, tìm mẹ này."
Tô Lạc Lạc liền kinh ngạc trong giây lát, ai gọi điện đến đây vậy? Lại là tìm cô nữa?
Tô Lạc Lạc vội chạy qua đó, đưa tay bắt máy, "A lô!" "A lô! Tô Lạc Lạc, là tôi đây, Tô Ngữ Phù … Tôi xin cô đừng cúp máy, cô nghe tôi nói được không? Ba vừa bị người ta đâm một nhát ở công ty, tính mạng đang rất nguy hiểm, bây giờ ở bệnh viện hết máu rồi, đang cần hiến máu, cô có thể qua đây một chuyến không?" Tô Ngữ Phù lúc này đây cũng bỏ qua ân oán ra sau, cô không thể để ba xảy ra chuyện được.
Tô Lạc Lạc lúc vừa nghe tiếng của Tô Ngữ Phù, thật sự là cô muốn cúp máy ngay, nhưng nghe những lời đằng sau của cô ta, thật sự đã làm cô sững lại, người cha lạnh lùng vô tình của cô bị đâm rồi sao?
Trong lúc đó, đầu dây điện thoại bên kia đổi qua thành giọng của Uông Nguyệt Dung, "Lạc Lạc, tôi biết trước đây tôi đã làm chuyện không đúng, nhưng mà, lần này thật sự là chuyện liên quan đến tính mạng con người! Tôi cầu xin cô bỏ qua thành kiến giữa hai bên, trong bệnh viện chỉ cần một túi máu thì có thể cứu được mạng của ba cô rồi!"
Tô Lạc Lạc vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng cô cứng đơ, có hận đến mấy, nhưng việc này liên qua đến một tính mạng con người, đừng nói người đàn ông này là ba của cô, cho dù là người lạ cần cô hiến máu cứu mạng, cô cũng sẽ không do dự mà đồng ý, bởi bì đây là chuyện liên qua mạng người.
Tô Lạc Lạc không nói gì, đầu dây bên kia, giọng của Uông Nguyệt Dung đã đau khóc đến tắt tiếng, "Cầu xin cô, cầu xin cô đó … Ông ấy là ba của cô mà! Cô không thể thấy chết không cứu được!"
Lúc này Tô Lạc Lạc thật sự rất muốn nói về chuyện cứu mẹ cô năm xưa cho đám người bọn họ biết, lúc đó cô cũng xuống giọng cầu xin bọn họ, nhưng, bọn họ lại không hề động lòng, giờ đây, kêu cô cứu ư?
Giọng Uông Nguyệt Dung trong điện thoại khóc lóc bi thảm, Tô Lạc Lạc đều không hề đồng cảm một chút nào, nhưng, cô nghĩ đến là một mạng người, Tô Vỹ Khiêm thật sự đáng chết, cô nghĩ, đứng dưới góc độ của mẹ cô, cô tuyệt đối không muốn cô lại là một người nhẫn tâm vô tình như vậy.
"Được rồi, bệnh viện nào." Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói rất lãnh đạm.
"Bệnh viện Đệ Nhất trong trung tâm thành phố, cô mau chạy qua, ba cô vẫn còn đang cấp cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể cần máu hết."
Tô Lạc Lạc cúp máy điện thoại, thấy Long Dạ Tước vẫn còn trong thư phòng làm việc, cô kéo con trai con gái qua nói. "Mami phải ra ngoài một lát, tụi con lát nữa ngoan ngoãn ăn cơm được không?"
"Mami, mami tính đi đâu vậy?"
"Mami đi gặp một người, lát nữa ba của tụi con ra, tụi con nói với ba được không?" Tô Lạc Lạc hôn hai đứa nhỏ, cầm túi của cô lên, giờ cô phải chạy ngay đến bệnh viện, nhưng, cô không muốn Long Dạ Tước biết được, bởi vì anh nhất định sẽ cản cô lại.
Tô Lạc Lạc trong lúc cấp bách, cô đã gọi vào điện thoại của Dạ Trạch Hạo ở kế bên, Dạ Trạch Hạo vừa hay có ở nhà, anh lập tức lái xe qua đón cô vào bệnh viện.
Xe đua lao đi trong đêm tối.
Long Dạ Tước lúc này, vừa có cuộc họp video call từ nước ngoài gọi qua, anh nhanh chóng xử lý hết công việc, anh không muốn bỏ lỡ bữa tối, đẩy cửa ra, trong phòng khách không thấy bóng dáng của Tô Lạc Lạc, anh nhìn hai đứa con hỏi, "Mami của tụi con đâu rồi?"
"Mami vừa mới ra ngoài rồi ạ." Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to tròn.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước hơi kinh ngạc, người phụ nữ này ra ngoài mà không nói với anh câu nào ư? Muộn như vậy cô ấy muốn đi đâu chứ?
"Mami có nói mami đi đâu không?" Long Dạ Tước nhìn hai đứa con, đem sự lo lắng giấu vào trong lòng.
Hai đứa nhỏ lắc đầu liền, Tô Tiểu Hinh nói, "Sắc mặt mami hình như rất là vội, mami nói đi gặp một người."
Long Dạ Tước xoa đầu của hai đứa nhỏ, anh lấy điện thoại lên gọi ngay cho Tô Lạc Lạc, bên kia nhấc máy."
"A lô! Em đang ở ngoài, anh ăn tối cùng con trước nha!" Giọng Tô Lạc Lạc truyền qua, trong xe còn nghe rõ tiếng nổ xe đặc trưng của xe đua.
Sắc mặt của Long Dạ Tước liền tối sấm trong giây lát, anh bước ra khỏi phòng khách, nói với giọng trách cứ, "Có phải em ở cùng với Dạ Trạch Hạo không? Hai người đi đâu?"
"Em vừa nhận được điện thoại của Tô Ngữ Phù gọi qua, cô ta nói ba của cô ta bị người ta đâm, đang cấp cứu trong bệnh viện, em qua đó xem có cần hiến máu không." Tô Lạc Lạc nói sự thực, không muốn anh có chút hiểu lầm nào.
Long Dạ Tước vừa nghe xong càng tức giận hơn, "Em đã gầy như cái cành héo khô rồi, còn hiến máu gì chứ? Về đây, anh nghĩ cách đưa máu qua đó."
"Được không? Vậy nhờ anh giúp em lần này! Bệnh viện Đệ Nhất trong trung tâm thành phố, anh cho người liên hệ bác sĩ bên đó, giúp đưa máu qua đó nha!" Tô Lạc Lạc cũng hy vọng có nhiều cách khác cấp cứu hơn, cô lúc này đây, hận thù gì cũng đều gác sang một bên.
"Anh sẽ lập tức gọi điện để đưa máu qua, em không được hiến máu đâu đấy nghe không." Long Dạ Tước nói xong, liền cúp máy xuống, sau đó gọi được cho số điện thoại khác, gọi người bên đầu dây bên kia liên hệ bệnh viện tư nhân của nhà họ Long đưa máu qua.
Xe đua của Dạ Trạch Hạo chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện, lúc xuống xe, Dạ Trạch Hạo đi theo xuống xe, Tô Lạc Lạc liền lo lắng nói, "Anh không được xuống xe, lỡ bị người ta chụp được anh thì phải làm sao?"
Dạ Trạch Hạo lấy một cái khẩu trang ra đeo lên, "Anh phải ở bên cạnh em."
Cô là người phải hiến máu, anh làm sao có thể an tâm cho cô một mình vào trong đó được? Tô Lạc Lạc cảm động nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến suy đoán đó, cô lại cảm thấy có chút đau lòng. Hai người nhanh chóng vào bệnh viện, lúc này, Tô Vỹ Khiêm đã làm xong phẫu thuật, quả nhiên cần truyền máu, Tô Ngữ Phù đã đi truyền máu trước rồi, bác sĩ vội chạy qua, "Cho hỏi là người nhà của nhà họ Tô phải không? Xin mời qua đây xét nghiệm máu." Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.