Chương 75
Thượng Quan Miễu Miễu
05/04/2019
2175.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, Tô Ngữ Phù nhấn chuông cửa, người hầu ra mở cửa cho cô vào.
Xe của cô chầm chậm dừng lại tại bãi đậu xe, cô vui vẻ hí hửng xách hai túi quà lớn đi vào đại sảnh.
Sau đó, cô cảm thấy hơi lạ không nghe thấy tiếng trẻ con, bèn hỏi người hầu, “Dạ Tước và bọn trẻ đâu rồi?”
“Long tiên sinh dẫn các con đi đạp xe đạp ở gần đây rồi ạ.”
Ồ! Vậy tôi đợi anh ta ở đây vậy!” Tô Ngữ Phù hôm nay mang đôi giày cao gót, cô cũng không muốn đi bộ.
“Tuy nhiên Tô tiểu thư ở nhà.” Người hầu lại nói thêm một câu.
Tô Ngữ Phù vừa nghe, lập tức mặt biến sắc, “Tô tiểu thư? Tô tiểu thư nào?”
Người hầu cười khan một tiếng, “Là mẹ của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
“Cô ta ở đây?”
“Đang nghỉ trên lầu.”
Sắc mặt Tô Ngữ Phù thoắt cái trở nên rất khó coi, Tô Lạc Lạc sao lại ở đây? Chẳng phải cô ta bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà rồi sao?
“Được rồi, cô đi làm việc của cô đi!” Tô Ngữ Phù nói với người hầu, ngước mắt nhìn lên hướng trên lầu, cô nhếch môi cười nhạt rồi đi lên lầu.
Tô Lạc Lạc đang chập chờn chuẩn bị vào giấc trong phòng, tối qua vì đi trộm ipad, tới ba giờ sáng cô mới đi ngủ, cực cần thiết bù giấc ngủ trưa.
Lúc này cô đang chuẩn bị ngủ say rồi.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ rầm rầm, tiếng gõ cửa này khiến Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bực bội, trong nhà này, cũng chỉ có Long Dạ Tước gõ cửa như vậy.
Tô Lạc Lạc bực bội đi đến cửa, kéo cửa ra, định nói làm gì thế, thì bất ngờ nhìn thấy người đứng ngay trước cửa hóa ra là Tô Ngữ Phù.
Hai ánh mắt không vui vẻ gì lập tức chạm nhau, Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, còn Tô Ngữ Phù thì đã khinh miệt lên tiếng, “Không phải cô bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao? Lại còn mặt dày vác người về đây.”
Tô Lạc Lạc cũng cười nhếch mép, vòng tay lại hừ một tiếng, “Đúng vậy! Ngay ngày hôm ấy Long Dạ Tước lái xe đi tìm tôi, cầu xin tôi quay về, anh ta không nói cô nghe à?”
Đôi mắt Tô Ngữ Phù mở to, “Sao có thể được? Nhất định là cô mặt dày tự quay về, Dạ Tước không thể nào đi cầu xin cô về được.”
“Tin hay không tùy cô.” Tô Lạc Lạc nói xong, đưa tay đóng cửa, cô không muốn gặp Tô Ngữ Phù.
Tiếp đó, Tô Ngữ Phù lập tức cản lại, “Sao thế? Cô xem đây là nhà cô thật đấy à! Cô chẳng qua chỉ là một ký sinh trùng trong căn nhà này, Dạ Tước cho phép cô ở đây, chẳng qua vì bọn trẻ mà thôi, cô đừng có mà tưởng bở.”
Tô Lạc Lạc nghe những câu mắng nhiếc khó nghe như vậy, sắc mặt cô sa sầm xuống, “Tô Ngữ Phù, rốt cuộc cô muốn làm gì?” “Tôi muốn làm gì? Tôi qua đây chẳng qua là muốn đuổi cô đi, Tô Lạc Lạc, hình tượng của cô trong nhà họ Long đã tệ đến cùng cực rồi, cô đừng hi vọng người nhà họ Long vẫn có thể chấp nhận cô.” Tô Ngữ Phù vẫn cứ nghĩ Tô Lạc Lạc bám dính ở đây không muốn đi là vì muốn lợi dụng cơ hội đã sinh ra hai đứa con để có thể gả vào nhà họ Long, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Long, mục đích là đến tranh giành địa vị với cô.
Tô Lạc Lạc cười không hề nao núng, “Danh tiếng của tôi xấu, nhất định nhờ không ít công lao của cô rồi nhỉ!”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có thể đạp cô dưới chân, để người nhà họ Long biết cô là một đứa con tạp chủng… một đứa…”
“Chát!” Một cú bạt tai như trời giáng của Tô Lạc Lạc rơi thẳng vào khuôn mặt bên trái của Tô Ngữ Phù, lần bạt tai trước là giả, nhưng lần này là thiệt.
“Cô…” Tô Ngữ Phù ôm khuôn mặt bị đau nhìn cô kinh ngạc, “Tô Lạc Lạc, cô dám đánh tôi.”
“Cô thử mắng thêm một câu nữa xem.” Tô Lạc Lạc cảnh cáo.
Đáy mắt Tô Ngữ Phù lóe lên sự mưu mô, cô ta lập tức ôm mặt nói, “Được thôi! Cô đánh nữa đi! Cô là một nghiệp chủng không ai cần, ba tôi chỉ mong cô và mẹ cô đều đi chết đi.”
Tô Lạc Lạc biết là cô ta đang đả kích cô, để một lát có thể khóc lóc trước mặt Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc bị mắc lừa cô ta một lần, lần này cô sẽ không rơi vào bẫy nữa. Và lúc này, ở bậc thang phía sau Tô Ngữ Phù có tiếng bước chân trầm và vững, Tô Lạc Lạc bất ngờ cười nhếch môi, cốt để át lại tiếng bước chân, “Tô Ngữ Phù, đừng nghĩ là tôi không dám đánh cô, lần trước cô tự đánh một bạt tai đổ oan cho tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cô đấy.”
Tô Ngữ Phù không nghe thấy tiếng bước chân, bây giờ cô đang tính kế chọc tức Tô Lạc Lạc, kích cho cô ta đánh thêm hai bạt tai nữa, để có thể dùng lại kế hoạch cũ, để Long Dạ Tước lần nữa lại đuổi cô ta đi.
Lời nói của Tô Lạc Lạc khiến Tô Ngữ Phù vô cùng đắc ý, “Đó là do cô ngốc.”
Đúng vậy, tôi ngốc, ngốc đến bị cô bày mưu, cô thật đáng sợ, dám đánh mặt mình mạnh đến thế, tôi đúng thật khá khâm phục cô đó.”
Tô Lạc Lạc giả bộ không nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dựa người ở góc tường, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn trừng trừng về phía này, cô muốn Long Dạ Tước cũng phải vì chuyện trước đây xin lỗi cô.
Tô Ngữ Phù hoàn toàn không biết ngoài sau có một người đàn ông, cô ở trước mặt Tô Lạc Lạc trước giờ luôn có cảm giác vượt trội hơn, “Tô Lạc Lạc, nói đến mưu mô, cô tuyệt đối không thắng tôi, thế nên, hãy tranh thủ trước khi tôi lập mưu đuổi cô đi, hãy biết điều mà ngoan ngoãn rời khỏi, nếu không…” “Nếu không thì sao? Cô lại tự tát vào mặt mình, giả bộ là tôi đánh, sau đó chạy đi khóc trước mặt Long Dạ Tước? Sau đó, để người đàn ông không biết phân biệt thị phi đó đuổi tôi đi? Lại còn chửi tôi một trận tơi bời?” Nói xong, Tô Lạc Lạc cười nhạt nhìn về phía anh ta, mục đích phía sau câu nói này là để cho anh ta nghe.
Tô Ngữ Phù hừ một tiếng, “Cô là cái thá gì? Dạ Tước là vị hôn phu của tôi, cô nghĩ là cô giải thích rồi anh ấy sẽ giúp cô sao? Cô đừng có không biết thân biết phận nữa đi.”
Tô Lạc Lạc thấy Tô Ngữ Phù trúng kế rồi, còn sắc mặt của người đàn ông đối diện cũng đủ u tối rồi, Tô Lạc Lạc lập tức nhìn ai đó nói, “Có phải anh nên có một lời xin lỗi không.”
Tô Ngữ Phù tưởng cô nói với cô ta, cô ta cười nhếch mép, “Cô nằm mơ đi.”
Tô Lạc Lạc liếc cô ta một cái, “Tôi không phải nói cô, mà là vị hôn phu của cô đang ở phía sau kìa.”
Tô Ngữ Phù kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Long Dạ Tước đứng bên cầu thang, thân thể Tô Ngữ Phù bị giật mình đến nỗi run lên, sắc mặt cô trắng bệch vội giải thích, “Dạ Tước, anh đừng nghe cô ta nói, đều là cô ta nói bậy cả, cô ta cố ý khiến em hiểu lầm…”
Tô Lạc Lạc cười nhạt, “Bây giờ cô giải thích không phải là hơi trễ rồi sao? Nhưng mà, cô lo gì, vị hôn phu của cô là người rộng lượng đến kinh người, anh ta nhất định sẽ bao dung hành vi thâm hiểm, độc ác và cả khuôn mặt vô liêm sỉ của cô.”
Tô Lạc Lạc nói xong, cảm thấy ở đây không có việc gì của cô nữa, thế là đóng cửa lại, sau đó, ung dung bước ngang qua mặt người đàn ông nào đó, đi tìm các con của cô.
Tô Ngữ Phù muốn sụp đổ, cũng muốn phát điên, vừa nãy Tô Lạc Lạc nhất định từ sớm đã biết Long Dạ Tước đứng ở phía sau cô, còn cô ta thì cố ý đem chuyện lúc trước ra nói, dụ cô thừa nhận. “Dạ Tước…. anh đừng nghe cô ta nói bậy, cái tát trước kia là do cô ta làm, anh xem bây giờ mặt em cũng đỏ rồi này, cũng là cô ta ban nãy vừa đánh em đó.” Tô Ngữ Phù lộ ra gương mặt tội nghiệp, cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân trước mặt anh ta. Xem thêm...
Hai mươi phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng trước cửa, Tô Ngữ Phù nhấn chuông cửa, người hầu ra mở cửa cho cô vào.
Xe của cô chầm chậm dừng lại tại bãi đậu xe, cô vui vẻ hí hửng xách hai túi quà lớn đi vào đại sảnh.
Sau đó, cô cảm thấy hơi lạ không nghe thấy tiếng trẻ con, bèn hỏi người hầu, “Dạ Tước và bọn trẻ đâu rồi?”
“Long tiên sinh dẫn các con đi đạp xe đạp ở gần đây rồi ạ.”
Ồ! Vậy tôi đợi anh ta ở đây vậy!” Tô Ngữ Phù hôm nay mang đôi giày cao gót, cô cũng không muốn đi bộ.
“Tuy nhiên Tô tiểu thư ở nhà.” Người hầu lại nói thêm một câu.
Tô Ngữ Phù vừa nghe, lập tức mặt biến sắc, “Tô tiểu thư? Tô tiểu thư nào?”
Người hầu cười khan một tiếng, “Là mẹ của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
“Cô ta ở đây?”
“Đang nghỉ trên lầu.”
Sắc mặt Tô Ngữ Phù thoắt cái trở nên rất khó coi, Tô Lạc Lạc sao lại ở đây? Chẳng phải cô ta bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà rồi sao?
“Được rồi, cô đi làm việc của cô đi!” Tô Ngữ Phù nói với người hầu, ngước mắt nhìn lên hướng trên lầu, cô nhếch môi cười nhạt rồi đi lên lầu.
Tô Lạc Lạc đang chập chờn chuẩn bị vào giấc trong phòng, tối qua vì đi trộm ipad, tới ba giờ sáng cô mới đi ngủ, cực cần thiết bù giấc ngủ trưa.
Lúc này cô đang chuẩn bị ngủ say rồi.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ rầm rầm, tiếng gõ cửa này khiến Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bực bội, trong nhà này, cũng chỉ có Long Dạ Tước gõ cửa như vậy.
Tô Lạc Lạc bực bội đi đến cửa, kéo cửa ra, định nói làm gì thế, thì bất ngờ nhìn thấy người đứng ngay trước cửa hóa ra là Tô Ngữ Phù.
Hai ánh mắt không vui vẻ gì lập tức chạm nhau, Tô Lạc Lạc đơ ra vài giây, còn Tô Ngữ Phù thì đã khinh miệt lên tiếng, “Không phải cô bị đuổi ra khỏi cửa rồi sao? Lại còn mặt dày vác người về đây.”
Tô Lạc Lạc cũng cười nhếch mép, vòng tay lại hừ một tiếng, “Đúng vậy! Ngay ngày hôm ấy Long Dạ Tước lái xe đi tìm tôi, cầu xin tôi quay về, anh ta không nói cô nghe à?”
Đôi mắt Tô Ngữ Phù mở to, “Sao có thể được? Nhất định là cô mặt dày tự quay về, Dạ Tước không thể nào đi cầu xin cô về được.”
“Tin hay không tùy cô.” Tô Lạc Lạc nói xong, đưa tay đóng cửa, cô không muốn gặp Tô Ngữ Phù.
Tiếp đó, Tô Ngữ Phù lập tức cản lại, “Sao thế? Cô xem đây là nhà cô thật đấy à! Cô chẳng qua chỉ là một ký sinh trùng trong căn nhà này, Dạ Tước cho phép cô ở đây, chẳng qua vì bọn trẻ mà thôi, cô đừng có mà tưởng bở.”
Tô Lạc Lạc nghe những câu mắng nhiếc khó nghe như vậy, sắc mặt cô sa sầm xuống, “Tô Ngữ Phù, rốt cuộc cô muốn làm gì?” “Tôi muốn làm gì? Tôi qua đây chẳng qua là muốn đuổi cô đi, Tô Lạc Lạc, hình tượng của cô trong nhà họ Long đã tệ đến cùng cực rồi, cô đừng hi vọng người nhà họ Long vẫn có thể chấp nhận cô.” Tô Ngữ Phù vẫn cứ nghĩ Tô Lạc Lạc bám dính ở đây không muốn đi là vì muốn lợi dụng cơ hội đã sinh ra hai đứa con để có thể gả vào nhà họ Long, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Long, mục đích là đến tranh giành địa vị với cô.
Tô Lạc Lạc cười không hề nao núng, “Danh tiếng của tôi xấu, nhất định nhờ không ít công lao của cô rồi nhỉ!”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để có thể đạp cô dưới chân, để người nhà họ Long biết cô là một đứa con tạp chủng… một đứa…”
“Chát!” Một cú bạt tai như trời giáng của Tô Lạc Lạc rơi thẳng vào khuôn mặt bên trái của Tô Ngữ Phù, lần bạt tai trước là giả, nhưng lần này là thiệt.
“Cô…” Tô Ngữ Phù ôm khuôn mặt bị đau nhìn cô kinh ngạc, “Tô Lạc Lạc, cô dám đánh tôi.”
“Cô thử mắng thêm một câu nữa xem.” Tô Lạc Lạc cảnh cáo.
Đáy mắt Tô Ngữ Phù lóe lên sự mưu mô, cô ta lập tức ôm mặt nói, “Được thôi! Cô đánh nữa đi! Cô là một nghiệp chủng không ai cần, ba tôi chỉ mong cô và mẹ cô đều đi chết đi.”
Tô Lạc Lạc biết là cô ta đang đả kích cô, để một lát có thể khóc lóc trước mặt Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc bị mắc lừa cô ta một lần, lần này cô sẽ không rơi vào bẫy nữa. Và lúc này, ở bậc thang phía sau Tô Ngữ Phù có tiếng bước chân trầm và vững, Tô Lạc Lạc bất ngờ cười nhếch môi, cốt để át lại tiếng bước chân, “Tô Ngữ Phù, đừng nghĩ là tôi không dám đánh cô, lần trước cô tự đánh một bạt tai đổ oan cho tôi, tôi vẫn chưa tính sổ với cô đấy.”
Tô Ngữ Phù không nghe thấy tiếng bước chân, bây giờ cô đang tính kế chọc tức Tô Lạc Lạc, kích cho cô ta đánh thêm hai bạt tai nữa, để có thể dùng lại kế hoạch cũ, để Long Dạ Tước lần nữa lại đuổi cô ta đi.
Lời nói của Tô Lạc Lạc khiến Tô Ngữ Phù vô cùng đắc ý, “Đó là do cô ngốc.”
Đúng vậy, tôi ngốc, ngốc đến bị cô bày mưu, cô thật đáng sợ, dám đánh mặt mình mạnh đến thế, tôi đúng thật khá khâm phục cô đó.”
Tô Lạc Lạc giả bộ không nhìn thấy Long Dạ Tước đứng dựa người ở góc tường, đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn trừng trừng về phía này, cô muốn Long Dạ Tước cũng phải vì chuyện trước đây xin lỗi cô.
Tô Ngữ Phù hoàn toàn không biết ngoài sau có một người đàn ông, cô ở trước mặt Tô Lạc Lạc trước giờ luôn có cảm giác vượt trội hơn, “Tô Lạc Lạc, nói đến mưu mô, cô tuyệt đối không thắng tôi, thế nên, hãy tranh thủ trước khi tôi lập mưu đuổi cô đi, hãy biết điều mà ngoan ngoãn rời khỏi, nếu không…” “Nếu không thì sao? Cô lại tự tát vào mặt mình, giả bộ là tôi đánh, sau đó chạy đi khóc trước mặt Long Dạ Tước? Sau đó, để người đàn ông không biết phân biệt thị phi đó đuổi tôi đi? Lại còn chửi tôi một trận tơi bời?” Nói xong, Tô Lạc Lạc cười nhạt nhìn về phía anh ta, mục đích phía sau câu nói này là để cho anh ta nghe.
Tô Ngữ Phù hừ một tiếng, “Cô là cái thá gì? Dạ Tước là vị hôn phu của tôi, cô nghĩ là cô giải thích rồi anh ấy sẽ giúp cô sao? Cô đừng có không biết thân biết phận nữa đi.”
Tô Lạc Lạc thấy Tô Ngữ Phù trúng kế rồi, còn sắc mặt của người đàn ông đối diện cũng đủ u tối rồi, Tô Lạc Lạc lập tức nhìn ai đó nói, “Có phải anh nên có một lời xin lỗi không.”
Tô Ngữ Phù tưởng cô nói với cô ta, cô ta cười nhếch mép, “Cô nằm mơ đi.”
Tô Lạc Lạc liếc cô ta một cái, “Tôi không phải nói cô, mà là vị hôn phu của cô đang ở phía sau kìa.”
Tô Ngữ Phù kinh ngạc quay đầu lại, khi nhìn thấy Long Dạ Tước đứng bên cầu thang, thân thể Tô Ngữ Phù bị giật mình đến nỗi run lên, sắc mặt cô trắng bệch vội giải thích, “Dạ Tước, anh đừng nghe cô ta nói, đều là cô ta nói bậy cả, cô ta cố ý khiến em hiểu lầm…”
Tô Lạc Lạc cười nhạt, “Bây giờ cô giải thích không phải là hơi trễ rồi sao? Nhưng mà, cô lo gì, vị hôn phu của cô là người rộng lượng đến kinh người, anh ta nhất định sẽ bao dung hành vi thâm hiểm, độc ác và cả khuôn mặt vô liêm sỉ của cô.”
Tô Lạc Lạc nói xong, cảm thấy ở đây không có việc gì của cô nữa, thế là đóng cửa lại, sau đó, ung dung bước ngang qua mặt người đàn ông nào đó, đi tìm các con của cô.
Tô Ngữ Phù muốn sụp đổ, cũng muốn phát điên, vừa nãy Tô Lạc Lạc nhất định từ sớm đã biết Long Dạ Tước đứng ở phía sau cô, còn cô ta thì cố ý đem chuyện lúc trước ra nói, dụ cô thừa nhận. “Dạ Tước…. anh đừng nghe cô ta nói bậy, cái tát trước kia là do cô ta làm, anh xem bây giờ mặt em cũng đỏ rồi này, cũng là cô ta ban nãy vừa đánh em đó.” Tô Ngữ Phù lộ ra gương mặt tội nghiệp, cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân trước mặt anh ta. Xem thêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.