Chương 42: Chó ngáp phải ruồi
Mèo Lười Yêu Ngủ
05/11/2015
Văn Nhân Mạc suy nghĩ, xác định mình đã yêu thích Triển Thất, nếu thích thì phải nắm giữ thật chặt.
Khoảng thời gian này Triển Thất luôn nghỉ ngơi không tốt, về đến Mạc thành rồi còn phải vất vả tạo bất ngờ cho Văn Nhân Mạc, giờ được vùi vào ngực Văn Nhân Mạc, cô ngủ vô cùng thoải mái. Được Văn Nhân Mạc ôm vào ngực mặc dù không đủ mềm mại, còn hơi thô ráp, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất yên tâm, đổi tư thế rồi ôm hắn tiếp tục ngủ.
Nhìn Triển Thất cứ nhích tới nhích lui không chút đề phòng trong ngực anh, tâm tình Văn Nhân Mạc lại lơ lửng lần nữa.
"Vật nhỏ, từ giờ em chỉ có thể thuộc về một mình tôi, chờ khi em trưởng thành rồi cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của Văn Nhân Mạc tôi."
Bây giờ Triển Thất mới 16 tuổi, mặc dù thời kì này kết hôn tương đối sớm, nhưng 16 tuổi vẫn còn quá nhỏ, cho nên Văn Nhân Mạc không vội cho cô biết mình thích cô. Anh sẽ giữ cô bên người, đợi cô lớn lên. Đợi đến khi anh giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mình và giải quyết xong chuyện của anh rồi, anh sẽ dẫn cô đi du ngoạn khắp nơi, cho cô một cuộc sống tự do tự tại.
Lúc Triển Thất tỉnh lại thì đang nằm trên giường của mình, lúc về đến Diễm bang, bởi vì cô ngủ quá sâu nên Văn Nhân Mạc đã ôm cô về phòng, nhưng vì trời đã khuya, Văn Nhân Mạc lại cố ý tránh né nên không ai nhìn thấy.
Hiện giờ anh không muốn mang đến phiền toái cho cô, cứ thuận theo tự nhiên thì hơn, hơn nữa anh thấy Triển Thất cũng không chán ghét việc tiếp xúc với anh, có lẽ cô cũng thích anh, anh tin đợi đến khi cô hiểu được thế nào là yêu thì nhất định sẽ yêu anh.
Nhưng có lẽ Văn Nhân Mạc không biết, trong lòng Triển Thất, anh đã bị gắn cái mác là đoạn tụ. Vậy nên cô cũng không ngại đụng tay đụng chân với anh, cô coi anh như anh em. Đáng tiếc, cô thông minh về mọi mặt, nhưng mặt tình cảm lại vô cùng ngốc nghếch, cho nên, mọi tính toán của Văn Nhân Mạc đều bị chìm vào khoảng không.
Hôm sau, sau khi luyện công, đến lúc ăn cơm Triển Thất mới nhớ tới hôm qua mình có cầm 30 vạn đi mua một tiểu thụ, không ngờ chuyện quan trọng đến thế mà cô lại quên mất, lập tức chạy ra ngoài tìm người.
"Nhị bang chủ, Đại Ngưu nói người anh muốn tìm đang ở tại sương phòng, để tôi dẫn anh qua đó."
Sau khi Đại Ngưu đưa về trở về thì đã chạy trốn trong đêm, chỉ sợ Văn Nhân Mạc sẽ lôi hắn ra mà xả giận.
"Anh tên gì?"
"Tôi tên là Nam Cung Ngọc."
Cậu tiểu thụ này cũng đã chuẩn bị sẵn chờ Triển Thất tới, đôi mắt trong suốt sáng rỡ nhìn Triển Thất, dáng vẻ rất biết nghe lời.
"Trong nhà anh còn có ai không? Nhà ở đâu? Sao lại bị đưa vào kỹ viện?"
"Người nhà tôi đã không ai cần tôi nữa, sau khi họ bán tôi cho những người đó thì đi mất. Không phải đến cả chủ tử cũng không cần tôi đó chứ?"
Quả thật Triển Thất rất muốn không cần hắn nữa, nếu Văn Nhân Mạc đã không có hứng thú với hắn, vậy thì không thể lãng phí nhiều tiền như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô tội đang van nài kia, những lời đó không cách nào thoát ra khỏi miệng được.
"Diễm bang không giữ người vô dụng, anh có lý do gì để tôi giữ anh lại?"
"Chủ tử sẽ giữ tôi lại, trước lúc đến đây tôi đã bói một quẻ, sau này trước khi làm việc gì tôi cũng sẽ giúp chủ tử tính toán thời gian hành động tốt nhất."
"Bói quẻ?" Trong lòng Triển Thất thầm nghi ngờ, là một người hiện đại, cô vốn không tin vào những điều này, nhưng kể từ khi xảy ra sự kiện trọng sinh đó, cô đã tin trên thế giới này có rất nhiều chuyện hoa học không thể giải thích được.
"Nếu biết bói toán, sao anh không tự xem cho mình, mà để lưu lạc vào kỹ viện thế kia?"
"Bẩm chủ tử, tôi đã tính ra là mình sẽ gặp được quý nhân trong đời ở tại kỹ viện, cho nên tôi vẫn luôn chờ chủ tử xuất hiện."
Nam Cung Ngọc như biết được Triển Thất muốn hỏi gì, kiên nhẫn trả lời.
"Vậy anh xem coi sau này tôi sẽ thế nào, có thể sống được bao lâu."
Chuyện bói toán mà Nam Cung Ngọc nói, Triển Thất nửa tin nửa ngờ, cố ý đưa ra một vấn đề để làm khó hắn.
"Từ khi ra đời đến năm 16 tuổi chủ tử đã trải qua các loại kiếp nạn, năm nay là năm gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong đời, qua được thì phá kén thành bướm, thất bại thì vạn kiếp bất phục. Dựa theo quẻ bói thì sinh mệnh của chủ nhân đã hết, nhưng nó lại xuất hiện một hiện tượng rất quỷ dị, từ trong tuyệt cảnh sinh ra một đường cơ may."
Nam Cung Ngọc nghe Triển Thất nói xong thì lấy ra ba đồng tiền bắt đầu xem cho cô, nhưng coi được một nửa thì chân mày cau lại, nghi ngờ nói, hắn đã từng xem cho rất nhiều người cũng chưa từng gặp phải hiện trượng quỷ dị này.
Trong lòng Triển Thất thầm nhắc lại mấy chữ "sinh mệnh đã hết", chẳng lẽ hắn thật sự xem được Triển Thất vốn đã chết, cô bây giờ chỉ là một luồng u hồn đến từ hiện đại mà thôi.
Nam Cung Ngọc lắc lại mấy đồng tiền, mày nhíu ngày càng chặt, ước chừng khoảng một nén nhang mới nói với Triển Thất: "Bẩm chủ tử, mạng của chủ tử tôi coi không được, trên đời chỉ có hai loại mệnh số không thể nhìn thấu, một là người có được thiên mệnh, một loại khác chính là người đã mất đi sinh mệnh, mệnh của chủ tử không phải thiên mệnh, cũng không phải người đã mất đi sinh mệnh, nhưng lại có biểu hiện này, trừ phi là..."
"Trừ phi cái gì"
"Trừ phi linh hồn của chủ tử đã bị tráo đổi, sau khi hoán đổi linh hồn sẽ thoát khỏi sự khống chế của số mệnh, cho nên không thể xem được mệnh số của chủ tử."
Nam Cung Ngọc do dự một lát rồi lên tiếng, hắn không nhìn thấu được mạng của Triển Thất, tuy quẻ bói nói thế nhưng hắn không cách nào tin được linh hồn của Triển Thất đã bị hoán đổi.
Hắn không tin, Triển Thất cũng hiểu được, cô tin hắn thật sự có bản lãnh này, rõ là chó ngáp phải ruồi mà. Hắn có được sở trưởng đó, cô lại chỉ tốn 30 vạn đại dương đã có thể có được một nhân tài như vậy, quả là hời to rồi.
"Chủ tử, là tôi tự nguyện nhận ngài là chủ tử, cho nên xuất hiện ở đó cũng vì muốn chờ chủ tử tới, chủ tử có muốn lấy lại 30 vạn đó không?"
Nam Cung Ngọc nhìn bộ dáng của Triển Thất đã đoán được cô đang nghĩ gì, hơn nữa cho cái loại tú bà vô lương đó nhiều tiền như vậy hắn cũng không cam lòng.
"Nếu anh đã tự nguyện, anh nói xem phải làm thế nào chúng ta mới có thể lấy lại tiền đây?"
Triển Thất biết hắn muốn ra tay, cô cũng vui vẻ xem xem hắn có bản lãnh gì, cô không giữ người vô dụng bên mình.
Nam Cung Ngọc nói cho Triển Thất biết, tất cả mọi việc cứ giao cho hắn, chỉ cần buổi tối Triển Thất đi đến kỹ viện với hắn là được.
Đến đêm, Triển Thất dẫn theo Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc quay lại kỹ viện chỗ hôm qua mua Nam Cung Ngọc. Nhưng lần này ba người bọn họ không nghênh ngang tiến vào mà nhảy vào từ đường cửa sổ. Nam Cung Ngọc có giác quan thứ sáu vô cùng mạnh, dễ dàng dẫn Triển Thất và Diêm Xuyên tránh né đám lính canh.
"Chủ tử, tiền của ngài được cất ở đây."
Sau khi Nam Cung Ngọc nói xong Triển Thất liền mở cánh cửa mật thất của tú bà ra, ba người lần lượt bước vào, bên trong là một hầm ngầm, phía trên vách tường có vài ô vuông lồi ra ngoài, Triển Thất vừa nhấn vào đã phát hiện tiền tài bên trong quả thật có rất nhiều, không riêng gì 30 vạn của cô mà còn có mấy rương châu báu nhỏ, hai mươi mấy vạn ngân phiếu.
Triển Thất tuân theo nguyên tắc kẻ trộm không về tay không, chia đám châu báu ra cho Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc cầm. Mặc dù Nam Cung Ngọc có dáng vẻ tiểu thụ, nhưng công phu lại rất tốt, Triển Thất cảm thấy thân thủ của hắn không kém gì cô.
"Chủ tử, tôi ở đây một thời gian, thấy tú bà này cưỡng đoạt những cô gái đàng hoàng, còn lừa bán trẻ em, làm đủ mọi chuyện xấu."
Nam Cung Ngọc vừa nói, Triển Thất đã hiểu, một ma cô vô lương tâm như thế, dĩ nhiên phải ra tay dạy dỗ mới được.
"Diêm Xuyên, đi thu thập một vài chất dễ cháy lại đây, hôm nay gia phải thay trời hành đạo mới được."
Khoảng thời gian này Triển Thất luôn nghỉ ngơi không tốt, về đến Mạc thành rồi còn phải vất vả tạo bất ngờ cho Văn Nhân Mạc, giờ được vùi vào ngực Văn Nhân Mạc, cô ngủ vô cùng thoải mái. Được Văn Nhân Mạc ôm vào ngực mặc dù không đủ mềm mại, còn hơi thô ráp, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất ấm áp, rất yên tâm, đổi tư thế rồi ôm hắn tiếp tục ngủ.
Nhìn Triển Thất cứ nhích tới nhích lui không chút đề phòng trong ngực anh, tâm tình Văn Nhân Mạc lại lơ lửng lần nữa.
"Vật nhỏ, từ giờ em chỉ có thể thuộc về một mình tôi, chờ khi em trưởng thành rồi cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của Văn Nhân Mạc tôi."
Bây giờ Triển Thất mới 16 tuổi, mặc dù thời kì này kết hôn tương đối sớm, nhưng 16 tuổi vẫn còn quá nhỏ, cho nên Văn Nhân Mạc không vội cho cô biết mình thích cô. Anh sẽ giữ cô bên người, đợi cô lớn lên. Đợi đến khi anh giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mình và giải quyết xong chuyện của anh rồi, anh sẽ dẫn cô đi du ngoạn khắp nơi, cho cô một cuộc sống tự do tự tại.
Lúc Triển Thất tỉnh lại thì đang nằm trên giường của mình, lúc về đến Diễm bang, bởi vì cô ngủ quá sâu nên Văn Nhân Mạc đã ôm cô về phòng, nhưng vì trời đã khuya, Văn Nhân Mạc lại cố ý tránh né nên không ai nhìn thấy.
Hiện giờ anh không muốn mang đến phiền toái cho cô, cứ thuận theo tự nhiên thì hơn, hơn nữa anh thấy Triển Thất cũng không chán ghét việc tiếp xúc với anh, có lẽ cô cũng thích anh, anh tin đợi đến khi cô hiểu được thế nào là yêu thì nhất định sẽ yêu anh.
Nhưng có lẽ Văn Nhân Mạc không biết, trong lòng Triển Thất, anh đã bị gắn cái mác là đoạn tụ. Vậy nên cô cũng không ngại đụng tay đụng chân với anh, cô coi anh như anh em. Đáng tiếc, cô thông minh về mọi mặt, nhưng mặt tình cảm lại vô cùng ngốc nghếch, cho nên, mọi tính toán của Văn Nhân Mạc đều bị chìm vào khoảng không.
Hôm sau, sau khi luyện công, đến lúc ăn cơm Triển Thất mới nhớ tới hôm qua mình có cầm 30 vạn đi mua một tiểu thụ, không ngờ chuyện quan trọng đến thế mà cô lại quên mất, lập tức chạy ra ngoài tìm người.
"Nhị bang chủ, Đại Ngưu nói người anh muốn tìm đang ở tại sương phòng, để tôi dẫn anh qua đó."
Sau khi Đại Ngưu đưa về trở về thì đã chạy trốn trong đêm, chỉ sợ Văn Nhân Mạc sẽ lôi hắn ra mà xả giận.
"Anh tên gì?"
"Tôi tên là Nam Cung Ngọc."
Cậu tiểu thụ này cũng đã chuẩn bị sẵn chờ Triển Thất tới, đôi mắt trong suốt sáng rỡ nhìn Triển Thất, dáng vẻ rất biết nghe lời.
"Trong nhà anh còn có ai không? Nhà ở đâu? Sao lại bị đưa vào kỹ viện?"
"Người nhà tôi đã không ai cần tôi nữa, sau khi họ bán tôi cho những người đó thì đi mất. Không phải đến cả chủ tử cũng không cần tôi đó chứ?"
Quả thật Triển Thất rất muốn không cần hắn nữa, nếu Văn Nhân Mạc đã không có hứng thú với hắn, vậy thì không thể lãng phí nhiều tiền như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô tội đang van nài kia, những lời đó không cách nào thoát ra khỏi miệng được.
"Diễm bang không giữ người vô dụng, anh có lý do gì để tôi giữ anh lại?"
"Chủ tử sẽ giữ tôi lại, trước lúc đến đây tôi đã bói một quẻ, sau này trước khi làm việc gì tôi cũng sẽ giúp chủ tử tính toán thời gian hành động tốt nhất."
"Bói quẻ?" Trong lòng Triển Thất thầm nghi ngờ, là một người hiện đại, cô vốn không tin vào những điều này, nhưng kể từ khi xảy ra sự kiện trọng sinh đó, cô đã tin trên thế giới này có rất nhiều chuyện hoa học không thể giải thích được.
"Nếu biết bói toán, sao anh không tự xem cho mình, mà để lưu lạc vào kỹ viện thế kia?"
"Bẩm chủ tử, tôi đã tính ra là mình sẽ gặp được quý nhân trong đời ở tại kỹ viện, cho nên tôi vẫn luôn chờ chủ tử xuất hiện."
Nam Cung Ngọc như biết được Triển Thất muốn hỏi gì, kiên nhẫn trả lời.
"Vậy anh xem coi sau này tôi sẽ thế nào, có thể sống được bao lâu."
Chuyện bói toán mà Nam Cung Ngọc nói, Triển Thất nửa tin nửa ngờ, cố ý đưa ra một vấn đề để làm khó hắn.
"Từ khi ra đời đến năm 16 tuổi chủ tử đã trải qua các loại kiếp nạn, năm nay là năm gặp phải kiếp nạn lớn nhất trong đời, qua được thì phá kén thành bướm, thất bại thì vạn kiếp bất phục. Dựa theo quẻ bói thì sinh mệnh của chủ nhân đã hết, nhưng nó lại xuất hiện một hiện tượng rất quỷ dị, từ trong tuyệt cảnh sinh ra một đường cơ may."
Nam Cung Ngọc nghe Triển Thất nói xong thì lấy ra ba đồng tiền bắt đầu xem cho cô, nhưng coi được một nửa thì chân mày cau lại, nghi ngờ nói, hắn đã từng xem cho rất nhiều người cũng chưa từng gặp phải hiện trượng quỷ dị này.
Trong lòng Triển Thất thầm nhắc lại mấy chữ "sinh mệnh đã hết", chẳng lẽ hắn thật sự xem được Triển Thất vốn đã chết, cô bây giờ chỉ là một luồng u hồn đến từ hiện đại mà thôi.
Nam Cung Ngọc lắc lại mấy đồng tiền, mày nhíu ngày càng chặt, ước chừng khoảng một nén nhang mới nói với Triển Thất: "Bẩm chủ tử, mạng của chủ tử tôi coi không được, trên đời chỉ có hai loại mệnh số không thể nhìn thấu, một là người có được thiên mệnh, một loại khác chính là người đã mất đi sinh mệnh, mệnh của chủ tử không phải thiên mệnh, cũng không phải người đã mất đi sinh mệnh, nhưng lại có biểu hiện này, trừ phi là..."
"Trừ phi cái gì"
"Trừ phi linh hồn của chủ tử đã bị tráo đổi, sau khi hoán đổi linh hồn sẽ thoát khỏi sự khống chế của số mệnh, cho nên không thể xem được mệnh số của chủ tử."
Nam Cung Ngọc do dự một lát rồi lên tiếng, hắn không nhìn thấu được mạng của Triển Thất, tuy quẻ bói nói thế nhưng hắn không cách nào tin được linh hồn của Triển Thất đã bị hoán đổi.
Hắn không tin, Triển Thất cũng hiểu được, cô tin hắn thật sự có bản lãnh này, rõ là chó ngáp phải ruồi mà. Hắn có được sở trưởng đó, cô lại chỉ tốn 30 vạn đại dương đã có thể có được một nhân tài như vậy, quả là hời to rồi.
"Chủ tử, là tôi tự nguyện nhận ngài là chủ tử, cho nên xuất hiện ở đó cũng vì muốn chờ chủ tử tới, chủ tử có muốn lấy lại 30 vạn đó không?"
Nam Cung Ngọc nhìn bộ dáng của Triển Thất đã đoán được cô đang nghĩ gì, hơn nữa cho cái loại tú bà vô lương đó nhiều tiền như vậy hắn cũng không cam lòng.
"Nếu anh đã tự nguyện, anh nói xem phải làm thế nào chúng ta mới có thể lấy lại tiền đây?"
Triển Thất biết hắn muốn ra tay, cô cũng vui vẻ xem xem hắn có bản lãnh gì, cô không giữ người vô dụng bên mình.
Nam Cung Ngọc nói cho Triển Thất biết, tất cả mọi việc cứ giao cho hắn, chỉ cần buổi tối Triển Thất đi đến kỹ viện với hắn là được.
Đến đêm, Triển Thất dẫn theo Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc quay lại kỹ viện chỗ hôm qua mua Nam Cung Ngọc. Nhưng lần này ba người bọn họ không nghênh ngang tiến vào mà nhảy vào từ đường cửa sổ. Nam Cung Ngọc có giác quan thứ sáu vô cùng mạnh, dễ dàng dẫn Triển Thất và Diêm Xuyên tránh né đám lính canh.
"Chủ tử, tiền của ngài được cất ở đây."
Sau khi Nam Cung Ngọc nói xong Triển Thất liền mở cánh cửa mật thất của tú bà ra, ba người lần lượt bước vào, bên trong là một hầm ngầm, phía trên vách tường có vài ô vuông lồi ra ngoài, Triển Thất vừa nhấn vào đã phát hiện tiền tài bên trong quả thật có rất nhiều, không riêng gì 30 vạn của cô mà còn có mấy rương châu báu nhỏ, hai mươi mấy vạn ngân phiếu.
Triển Thất tuân theo nguyên tắc kẻ trộm không về tay không, chia đám châu báu ra cho Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc cầm. Mặc dù Nam Cung Ngọc có dáng vẻ tiểu thụ, nhưng công phu lại rất tốt, Triển Thất cảm thấy thân thủ của hắn không kém gì cô.
"Chủ tử, tôi ở đây một thời gian, thấy tú bà này cưỡng đoạt những cô gái đàng hoàng, còn lừa bán trẻ em, làm đủ mọi chuyện xấu."
Nam Cung Ngọc vừa nói, Triển Thất đã hiểu, một ma cô vô lương tâm như thế, dĩ nhiên phải ra tay dạy dỗ mới được.
"Diêm Xuyên, đi thu thập một vài chất dễ cháy lại đây, hôm nay gia phải thay trời hành đạo mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.